Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 449


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 449: NGỤY BIỆN

‘Lúc này, Tiểu Á phản ứng lại, cô ta cảm thấy hai bảo vệ của mình thực sự quá mất mặt.

“Anh… các anh lại bị một con súc sinh hù! Đáng chết, quả thật là phế vật!”

Theo tiếng hét của Tiểu Á, mặt mũi hai người bảo vệ cũng tràn đầy giận dữ, hoàn toàn chính xác, bọn họ đường đường là võ giả nhị phẩm, thắt lưng còn mang súng, lại bị một tiếng gầm rú của con chó dọa cho ngây dại, thật sự là vô cùng nhục nhã.

Đang muốn hành động, lại cảm giác Sở Vĩnh Du đang nhìn thoáng qua bọn họ.

Đó là ánh mắt như thế nào, rõ ràng bình thản như không, bên trong lại thấy thâm thúy mênh mông, nhìn không đến đáy, đồng thời còn có một mùi máu tươi nhàn nhạt tựa hồ cũng bắt đầu tràn ngập ra.

Bịch bịch!

Hai người không tự chủ được ngã ngồi trên mặt đất, chính mình cũng không phát giác được mồ hôi lạnh đã dày đặc trên trán, bên trong ánh mắt cũng mang một tia sợ hãi.

Một màn này càng thêm kinh thế hãi tục, mấy người đều thấy được, cũng bởi vì người đàn ông được Hồ Hân Hân gọi đến này, rất bình thản nhìn hai bảo vệ một chút đã tạo thành loại hiệu quả này, giống như vương giả giáng lâm vậy.

“Gừ!”

Một tiếng gầm của Thiên Uy một lần nữa kéo suy nghĩ của tất cả mọi người về, Sở Vĩnh Du nhìn sang, chỉ thấy đối tượng bị Thiên Uy gầm là một người phụ nữ ăn mặc vô cùng gợi cảm, cũng khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, để tóc ngắn, giờ phút này cả người co ro giống như bị Thiên Uy dọa sợ.

“Phật bài của cô ở trên người cô ta, không liên quan đến Hân Hân.”

Sở Vĩnh Du nói xong, quay về bên cạnh Thiên Uy, lúc nhìn về phía Hồ Hân Hân đang muốn nói chuyện, cô gái xinh đẹp tóc ngắn lại bật lên.

“Anh… anh ngậm máu phun người! Anh là ai chứ? Tôi là bạn thân nhất với Tiểu Á, sao tôi có thể trộm đồ của cậu ấy chứ, anh thật buồn cười!”

Dứt lời, Tiểu Á cũng lạnh giọng nói.

“Không sai, cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi, trộm đồ của tôi? Anh cũng có thể nói ra được, được rồi, anh lợi hại, anh muốn dẫn Hồ Hân Hân đi, chúng tôi không có cách nào cản được, nhưng các người cũng nhớ cho kỹ, một khi bước ra khỏi cửa cái phòng này, Hồ Hân Hân kia tuyệt đối chính là kẻ ăn cắp, tôi làm mất một cái phật bài, nhưng danh tiếng của Tiểu Vũ đã bị Hồ Hân Hân này phá hỏng, thế mà lại mời một kẻ trộm đến tham gia buổi đính hôn, ha ha.”

Lời nói của Tiểu Á khiến cho thân thể Hồ Hân Hân không ngừng run rẩy, vậy mà trên thế giới lại còn có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, ánh mắt khác thường đó rõ ràng nhận định cô chính là trộm.

“Loại người được nuông chiều từ bé này như các cô, nếu thật sự không thay đổi, đợi đến khi chịu thiệt trên xã hội thì đã muộn rồi.”

Sở Vĩnh Du quay người, một bên vừa nói, vừa đi đến bên người cô gái tóc ngắn, trong khi người sau có chút sợ hãi, đột nhiên cả người bị nắm lấy cổ áo nhấc lên.

“Buông tay! Buông tay!”

Động tác thô bạo đột ngột làm cho mấy người đang ngồi đều vô cùng kinh ngạc, nhưng ngoại trừ cô gái tóc ngắn la lên, những người khác tạm thời cũng không dám nhúc nhích, dù sao Sở Vĩnh Du chỉ dùng một ánh mắt đã dọa Tiểu Á chủ của hai bảo vệ co quắp.

“Gâu gâu!”

Thiên uy nhảy lên một cái rồi gầm rú, trong mắt Sở Vĩnh Du hiện lên vẻ lúng túng, nói với Hồ Hân Hân.

“Hân Hân, đồ ở bên trong cổ áo của cô ta, tôi không tiện, cô tới đi.”

Hồ Hân Hân vừa sải bước lên, không nhìn cô gái tóc ngắn la hét mà duỗi tay phải đến, lúc này đã sờ vào gì đó, lấy ra rồi quay lại cười mỉa với Tiểu Á.

“Đây chính là phật bài của cô nè, bây giờ còn lời gì muốn nói không?”

Mọi người định thần nhìn lại, thế mà trong tay Hồ Hân Hân thật sự có đồ, mà Tiểu Á xem như người trong cuộc càng thêm kinh ngạc, đó, đúng là phật bài cô ta làm mất.

Thế nào cũng không ngờ, vậy mà do người bạn thân tốt nhất của mình trộm, điều này đúng là chẳng thể ngờ được mà.

Đặt phật bài lên bàn, Hồ Hân Hân cũng xem như xả được cơn giận.

“Nể mặt Tiểu Vũ, tôi không cần cô phải xin lỗi tôi, chỉ hi vọng sau này cô đừng mắt chó coi thường người khác là được rồi, bằng không so phẩm hạnh thì cô kém xa người nghèo đó.”

Nói xong, Hồ Hân Hân cười ngọt ngào với Sở Vĩnh Du.

“Cảm ơn anh Sở, chúng ta đi thôi.”

Lúc này, cô gái tóc ngắn kia đang bối rối, đột nhiên ánh mắt trấn định lại, nước mắt lượn quanh chạy đến bên cạnh Tiểu Á kéo tay cô ta không ngừng khóc lóc kể lể.

“Tôi… tôi không có trộm phật bài, Tiểu Á, cậu phải tin tưởng tôi, nếu như tôi muốn trộm, thời gian chúng ta ở bên nhau bao lâu chứ, cơ hội của tôi nhiều lắm, vừa nãy… Vừa nay tôi cảm thấy, Hồ Hân Hân kia có mánh khóe gì, phật bài tuyệt đối là do cô ta trộm, lúc tay cô ta luồn vào cổ áo tôi quả thật bên trong đã cầm phật bài rồi, tuyệt đối là thế.”

Nghe cô gái tóc ngắn nói như vậy, dáng vẻ khóc lóc kể lể oan ức, cộng thêm cái dáng vẻ người thắng cuộc vừa nãy của Hồ Hân Hân, lập tức khiến cho Tiểu Á giận đến điên lên, cô ta chỉ vào lưng Hồ Hân Hân nói.

“Không sai, Hồ Hân Hân, chắc chắn là cô dùng mánh khóe gì rồi, bạn thân của tôi không thể nào trộm đồ của tôi được.”

Bước chân của Hồ Hân Hân dừng lại, lại bị Sở Vĩnh Du kéo một cái.

“Đi thôi, loại phụ nữ không não này, một khi đã nhận định một việc rồi thì rất khó thay đổi, chỉ cần cô không làm thì đừng quản mấy việc này nữa, sau này đừng tiếp xúc là được rồi.”

Lời nói của Sở Vĩnh Du chỉ định rất nhiều, nhất là cảm thấy bạn học này của Hồ Hân Hân rất không chân chính, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói một câu giúp Hồ Hân Hân, thực sự có hơi quá đáng.

Gật gật đầu, Hồ Hân Hân cũng không có ý định để ý nữa, hoàn toàn chính xác, chứng cứ gì đó cũng lấy ra rồi, nếu vẫn chưa tin thì loại người này không có thuốc nào cứu được nữa.

“Nhìn kìa! Trong nội tâm cô ta có quỷ nên cũng không dám giải thích.”

Cô gái tóc ngắn nhìn thấy Hồ Hân Hân muốn kéo cửa phòng ra ngoài, lúc này lại bỏ đá xuống giếng, trong lòng quả thật cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, một người trung niên vóc dáng rất cao đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đi đến.

“Tiểu Á! Xin lỗi đi!”

Nhìn thấy người trung niên này, tất cả mọi người vội vàng đứng dậy chào hỏi, bởi vì người này lại chính là ba của Tiểu Á, bên trong vòng tròn tụ tập đều xem như rất có địa vị tồn tại.

Nhìn ba mình, Tiểu Á nghi hoặc.

“Ba, con… nói xin lỗi gì chứ?”

“Xin lỗi cô Hồ Hân Hân, ba không muốn tái phạm lần thứ ba nữa!”

Cái gì!

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, theo bọn họ biết, ông chủ này vậy mà cho tới bây giờ đều rất cưng chiều cô con gái Tiểu Á này, lần này đến chẳng những không bảo vệ, ngược lại còn..

Trong dự đoán của bọn họ giải thích sau tức giận của Tiểu Á chưa từng xuất hiện, ngược lại sau khi nhìn ba mình một cái, vội vàng chạy đến bên cạnh Hồ Hân Hân đã bước ra khỏi cửa phòng, nói.

“Hân Hân, thật xin lỗi, trước đó là tôi hiểu lầm cô.”

Mặc dù Hồ Hân Hân không hiểu vì sao, nhưng lại không gây trở ngại mà cười mỉa với cô ta một tiếng rồi cùng Sở Vĩnh Du bước đi về phía thang máy.

Đến đây, vị giám đốc của Kempinski đứng ngoài cửa kia mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện cuối cùng cũng giải quyết xong, làm giám đốc, sao ông ta có thể không biết trong phòng xảy ra chuyện gì? Cho nên lập tức đi đến căn phòng riêng khác tìm ba của Tiểu Á cũng tới tham gia lễ đính hôn đến.

Nghe thấy con gái của mình thế mà chọc phải nhân vật lớn mà Liêu Thông Tâm cũng phải nịnh bợ, xém chút hồn cũng bị dọa bay.

Giám đốc nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt của ba Tiểu Á vẫn bình tĩnh như cũ, sau này sẽ xảy ra chuyện gì còn chưa thể biết được đâu, đi thẳng tới bên cạnh Tiểu Á, kéo tay cô ta một phát, lạnh giọng nói.

“Trở về với ba! Bình thường thật sự là quá cưng chiều con rồi, lần này lại chọc cho ba phiền phức lớn đến thế.”

Tiểu Á điên rồi, sở dĩ cô ta xin lỗi cũng bởi vì mỗi lần ba của cô ta xuất hiện ánh mắt ấy, chính là ánh mắt sắp có chuyện lớn, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông sẽ do loại phụ nữ nông thôn như Hồ Hân Hân gây nên, hay là, chẳng lẽ nói là cai người gọi anh Sở gì đó mà Hồ Hân Hân tìm đến?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện