Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 409


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 409: VỊ TRÍ ĐÓ

Sau một lúc lâu im lặng, sắc mặt Khương Mỹ Thiến có chút trắng bệch, hoảng hốt sợ hãi nói.

“Ba! Làm sao đây? Làm sao đây ba? Cao Hải… Cao Hải sẽ không bỏ rơi con chứ?”

Trong lòng ba Khương Mỹ Thiến cũng không còn tự tin nữa, giờ đây Phương Cao Hải có một người bạn tài giỏi như vậy, có thể trực tiếp nói chuyện với chủ tịch, chuyện này thực ra cũng không có gì, ông ta là phó tổng giám đốc tập đoàn Vân Vụ, quan hệ với chủ tịch có thể kém được sao? Nhưng cái xưng hô và sự cung kính nơi nụ cười mà con gái ông ta nói mới chính là vấn đề lớn nhất.

Bỏ rơi! Nào chỉ là sẽ hay không, đến tám phần là chuyện này đã chắc chắn rồi.

Ba Khương Mỹ Thiến đứng phắt dậy, nghiến răng nói.

“Con gái, đi! Có liều hết sức cũng không thể từ bỏ Phương Cao Hải được, huống chi, ba biết hai đứa thật sự có tình cảm với nhau.”

Hai người đi ra ngoài, có một cảm giác như họ sẽ bất chấp mọi giá.

Sau khi hai người họ rời đi, ba người kia mới như chợt tỉnh ngộ lại.

“Haha, đúng là sông có khúc, người có lúc mà, chớ xem thường người khác.”

“Nói thật, chuyện kiểu này tôi mới thấy lần đầu, bạn của Phương Cao Hải và cậu ta tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, một thanh niên như vậy, sao lại khiến chủ tịch của chúng ta… không dám tưởng tượng, đúng là không dám tưởng tượng.”

Trong một phòng bao khác, một lúc lâu lòng Vân Thiên Tề vẫn chưa thể bình tĩnh lại, tuy trong buổi thọ yến của ông cụ Thượng Quan Sở Vĩnh Du không nói gì nhiều, nhưng lại vô cùng bá đạo, có thể ngồi cùng bàn với những nhân vật như Nam Cung Vô Phong, Bạch Ông, thậm chí cuối cùng còn mời đến một người, mặt cũng không để lộ ra đã có thể khiến ông cụ Thượng Quan đưa ra quyết định định hôn cho cháu gái mình với Hà Tiểu Mông, tất cả những điều đó có thể chứng minh được quá nhiều thứ.

Nhưng một người tài giỏi và bá đạo như vậy lại ở đây nói chuyện vui vẻ với ông ta, rượu cũng uống đến năm sáu bận rồi, đúng là đã cho người bạn cũ Phương Cao Hải này quá nhiều thể diện.

“Được rồi, tôi còn có chuyến bay, hai người nói chuyện đi, người bạn cũ này của tôi có rất nhiều ý tưởng trong công việc đó.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du đứng dậy, Vân Thiên Tề vội đứng dậy theo, nói.

“Ngài Sở, công ty của chúng tôi có thể có một nhân tài như Cao Hải đúng là quá may mắn, ngài cứ yên tâm đi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, ôm Phương Cao Hải một cái rồi rời đi, không để ai tiễn anh cả.

Ra khỏi phòng bao, vừa hay nhìn thấy ba con Khương Mỹ Thiến với vẻ mặt do dự bất an, anh cũng không cần phải nói gì cả.

Đã đi lướt qua vai họ rồi, cuối cùng Khương Mỹ Thiến cũng không kìm được mà lên tiếng.

“Sở… Sở Vĩnh Du, tôi… tôi…”

Lắp bắp một lúc lâu cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, Sở Vĩnh Du thấp giọng đáp.

“Dễ thay đổi chủ kiến là một vấn đề thông thường, nhưng dù gì cũng sẽ tổn thương đến một người, còn về việc hai người còn có thể ở bên nhau nữa hay không, không liên quan đến tôi, mọi việc đều phải xem xem Cao Hải sẽ nói như thế nào.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du rời đi, ánh mắt ba Khương Mỹ Thiến đột nhiên trở nên kiên định.

“Con gái, vào đi! Nếu không sau này muốn giải quyết mâu thuẫn ngày hôm nay sẽ càng khó hơn.”

Vào phòng bao, ba Khương Mỹ Thiến cũng xem như người đã từng trải, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, cười nói.

“Chủ tịch, không ngờ bạn của con rể tương lai tôi lại quen biết ông, tiếc là Vĩnh Du có việc bận phải đi trước rồi, nếu không ôm nay có thể uống thêm với nhau một lúc rồi.”

Vân Thiên Tề chỉ liếc nhìn qua, không đáp lại, Sở Vĩnh Du là nhân vật như thế nào chứ, hai chữ Vĩnh Du mà ông cũng có tư cách để gọi sao? Có điều, bây giờ phải xem thái độ của Phương Cao Hải như thế nào nữa.

Nếu anh thật sự thấy bài xích vì thái độ của họ trước đó, thậm chí là cắt đứt với Khương Mỹ Thiến, vậy thì ông ta cũng nên cân nhắc một vài chuyện rồi, bên nặng bên nhẹ, đến cái địa vị mà tiền không thiếu như ông ta, đương nhiên biết nên phải lựa chọn như thế nào.

“Thiến Thiến, chú, ngồi đi ạ.”

Phương Cao Hải nói ra một câu suýt chút khiến Khương Mỹ Thiến bật khóc, cô ta vội ngồi qua đó, ba Khương Mỹ Thiến cũng rất kích động, trong lòng cảm thán không ngớt, rốt cuộc cũng thật sự tìm được một người con rể tốt rồi.

Thấy vậy, nụ cười của Vân Thiên Tề cũng rõ ràng hơn, ông ta nói.

“Ông Khương, tôi nhớ rằng trưởng phòng nhân sự còn có ba tháng nữa là nghỉ hưu đúng không?”

Ba Khương Mỹ Thiến sao có thể không hiểu rõ ý của lời nói này, lại cảm thấy kinh ngạc một phen, Phương Cao Hải mới bao lớn, có tài đức gì mà đã được trực tiếp đề bạt lên vị trí trưởng phòng nhân sự rồi? Đó là công ty mẹ của tập đoàn Vân Vụ đó, vị trí trưởng phòng nhân sự quan trọng đến nhường nào kẻ ngốc cũng biết rõ, bao nhiêu người đều nhòm ngó đến vị trí này, tính toán một thời gian dài, bây giờ lại… Dường như, mức độ tôn quý của Sở Vĩnh Du còn hơn cả những gì ông ta tưởng tượng.

“Đúng vậy chủ tịch, ba tháng sau ông ta sẽ về hưu, phương án rút lui đã được thông qua trong cuộc họp của chúng ta lần trước, Cao Hải cũng dùng được đó.”

Vân Thiên Tề gật đầu.

“Được, bây giờ phải ra sức đề bạt những nhân tài trẻ tuổi ưu tú, như vậy công ty mới có thể có những ý tưởng mới mẻ, dòng máu mới xuất hiện, cứ để ông ta rút về đi, để Cao Hải làm trưởng phòng nhân sự, ông thấy thế nào?”

Cho dù là Phương Cao Hải, lúc này anh cũng ngơ ra, một bước đi thẳng đến vị trí điều hành, làm trưởng phòng nhân sự, trời ạ, nếu là trước kia, đây là chuyện cả đời này anh cũng không dám nghĩ tới.

Ba Khương Mỹ Thiến cười lại càng tươi hơn.

“Chủ tịch quyết định là được rồi, đương nhiên là tôi sẽ đồng ý.”

Ba tiếng sau, Sở Vĩnh Du đến sân bay tỉnh, sau khi đi ra ngoài thì anh liền nhìn thấy Văn Khả Hân đang đứng đó.

Sân bay giữa đêm khuya thưa thớt người qua lại, nhưng một vài chàng trai đi qua đều không ngừng quan sát Văn Khả Hân, hơn nữa ánh mắt còn có vẻ lén lút khó hiểu.

Người đẹp đầy khí chất như vậy, họ muốn ngắm, nhưng ngắm quá lâu lại có cảm giác hổ thẹn với lòng, chính là sự mâu thuẫn như vậy.

“Không phải anh lại lỗi thời mà nói câu kia nữa chứ, còn có chuyện mà anh không biết sao?”

Văn Khả Hân nhếch miệng, ánh mắt hiện lên vẻ khác thường.

“Mã Trạch sao rồi?”

“Không sao, chú Cửu đã xử lí cho anh ta rồi, yên tâm đi, y thuật của nước R rất tốt, không phải chỉ có mỗi Bạch Ông đâu.”

Sở Vĩnh Du khẽ nhíu mày, quả thực anh càng tò mò hơn về Văn Khả Hân rồi, chú Cửu này lại còn biết cả y thuật sao? Hơn nữa từ lời nói của Văn Khả Hân có thể nghe ra được, dường như y thuật đã đạt đến trình độ có thể sánh ngang với Bạch Ông rồi.

“Cảm ơn nhé, đưa tôi qua đó đi.”

Đến bãi đậu xe, không ngờ Văn Khả Hân lại lái chiếc Ferrari đến để đón Sở Vĩnh Du.

“Anh lái đi, nghe nói kĩ thuật lái xe của anh vô cùng thành thục.”

Văn Khả Hân lên ghế phó lái, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ siêu ngắn, nghiêng người ngồi vào xe vô cùng quyến rũ, nhưng, Văn Khả Hân lại không hề để lộ ra vẻ mặt hoặc ánh mắt khiêu gợi, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên.

“Sở Vĩnh Du, tôi thật sự rất tò mò, người phụ nữ như tôi tuy không đê tiện đến mức chủ động quyến rũ anh, nhưng từng cái nhau mày từng nụ cười thỉnh thoảng cũng để lộ ra vẻ gợi cảm yêu kiều, ít nhiều cũng có thể khiến anh nghía mắt một chút chứ, anh thì hay rồi, chưa từng nhìn lấy một cái, cho dù là nhìn lén.”

Điều này là điều khiến Văn Khả Hân thấy bội phục nhất, những năm nay, người đàn ông như Sở Vĩnh Du cô ta chưa từng gặp được ai khác, nói khó nghe chút, ngay cả kiểu người chỉ thích đàn ông cũng không thể nào đảm bảo không nhìn trộm cô ta được.

“Khi cô kết hôn, có trách nhiệm rồi thì sẽ hiểu ra thôi.”

Dứt lời, Sở Vĩnh Du giẫm chân ga, Văn Khả Hân khẽ cười.

Kết hôn sao? Haha.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện