Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 20


trước sau

Advertisement
Edit: Ying.

Beta: La

Lý Lộ quay người nhìn xuống.

Người đang nói là cậu bạn ngồi ở phía sau Tang Uyển, tên là cái gì… …Chu Duệ.

Chu Duệ đeo ba lô ở sau lưng, một tay cầm dây đeo, đứng ở bên dưới nhìn cô cười xấu xa.

Từ trước đến nay Lý Lộ là một người luôn rõ ràng.

Chu Duệ là kiểu người mà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp xúc. Cô luôn cảm thấy kiểu người một con sâu làm rầu nồi canh như này sẽ làm bẩn thế giới của cô.

Cô chỉ cần nhìn thấy Chu Duệ là ngay lập tức thu hồi tầm mắt, không nói chuyện, cũng không làm gì cả.

Chu Duệ ở bên dưới đi tới đi lui, nhìn Lý Lộ, cười xấu xa: “Cậu không phải là bị mắc lại ở trên đó rồi chứ?”

Lý Lộ muốn trừng cậu một cái để cậu đừng làm ảnh hưởng đến việc phát huy của bản thân. Cô chưa kịp nói lời nào, liền nghe thấy âm thanh quát lớn từ bên kia sân vận động.

“Ai đang ở trên tường vây bên kia! Trốn học có phải không, gan lớn lắm rồi đấy!”

Âm thanh vừa uy nghiêm, lại cực kỳ có khí thế.

Nhắm mắt cũng có thể đoán ra là chủ nhiệm Trương của khối bọn họ.

Lý Lộ đột nhiên cứng đờ người.

Thầy Trương vừa hét lên “Đứng lại”, vừa kéo theo thân hình mập mạp chạy về phía bọn họ.

Có dũng khí trốn học là một chuyện, nhưng đối mặt với hoàn cảnh trốn học bị chủ nhiệm khối bắt được lại là một chuyện khác.

Lý lộ định thần lại, dây thần kinh bên trong đại não lập tức kéo căng lên.

Nhịp tim của cô đập nhanh như tiếng trống, chóp mũi cũng rịn mồ hôi.

Cô rất muốn cử động, nhưng càng lo lắng, thì càng không dám cử động, chỉ cảm thấy nền xi măng ở bên dưới dường như càng ngày càng cách xa cô.

Dường như chỉ cần cô nhảy xuống, thì sẽ tan xương nát thịt.

Tuy rằng cách nhau một bức tường, nhưng Chu Duệ cũng nghe thấy âm thanh của thầy Trương.

Cậu ta lấy một tay ra khỏi túi quần, vẫy vẫy tay với cô, huýt sáo: “Tớ đi đây, em gái nhỏ, cậu tự cầu phúc đi.”

Vừa nói xong, Chu Duệ lập tức xoay người rời đi.

Ba lô vẽ ra một đường cong trong không trung, đong đưa ở sau lưng cậu ta.

Thầy Trương đã sắp đi qua sân vận động rồi.

Lý Lộ cảm thấy toàn bộ máu dồn hết lên não, không ngừng va chạm trong màng nhĩ của cô.

Cô mở miệng, âm thanh trong cổ họng như bị nghẹn lại mãi mới thốt ra.

“… …Chu Duệ! Cậu giúp tớ với.”

Chu Duệ dừng chân quay lại nhìn cô rồi lùi lại.

Cậu nhìn cô: “Giúp cậu à? Có ích gì cho tớ?”

Lý Lộ ngẩn ra.

Chu Duệ hắng giọng: “Tớ quên mất, đám người các cậu vốn đã học đến ngốc rồi, mấy cái đạo lí đối nhân xử thế đều không hiểu.”

Cậu xoa xoa ngón tay: “Tớ giúp cậu, cậu mời tớ đi tiệm net.”

“Được.”

Chu Duệ lại cười một tiếng, đem ba lô ném xuống đất, giơ tay ra.

“Nhảy xuống đây, tớ đỡ cậu.”

***

Nghi thức mở màn của lớp bảy khó khăn lắm mới luyện tập xong. Thời gian diễn ra đại hội thể thao và kỳ thi giữa kì càng ngày càng gần, lớp bọn họ học hành không chắc chắn, cũng chưa luyện tập bất kì hạng mục thể thao nào.

Nhưng bọn họ trước sau như một, lười nhác không sợ.

Ngược lại chủ nhiệm lớp bọn họ lại sốt ruột đến mức không chịu nổi.

Giáo viên thể dục dạy cả hai lớp, lớp một và lớp bảy, thường xuyên trao đổi tiến độ của lớp một với thầy Dương chủ nhiệm lớp.

Thầy Dương tức giận, lúc trở về lớp cứ luôn nhắc đến lớp một.

Đề tài này vừa đem ra nói, Tang Uyển vừa khéo cũng bị cảm.

Cả một tiết học đầu óc cứ mơ hồ.

Đến buổi chiều, Tang Uyển không gượng nổi nữa, đành xin nghỉ một tiết đi đến phòng y tế xin thuốc.

Tiết này của lớp bảy là tiết ngữ văn, lớp một là tiết thể dục.

Phòng y tế nằm bên dưới bục phát biểu ở sân vận động, muốn đi đến đó, nhất định phải đi ngang qua sân vận động.

Buổi chiều có gió nhẹ thổi qua, Tang Uyển cảm thấy bản thân không còn khó chịu như vậy nữa.

Học sinh lớp một đang ồn ào náo nhiệt luyện tập các hạng mục thể thao, đồng phục xanh trắng dưới ánh mặt trời tỏa ra sức sống khắp nơi.

Tang Uyển không định về học tiết này, cầm lấy bình nước, ngồi trên đài quan sát bên trên.

Hạng mục bốn người năm chân là nam nữ đứng đan xen buộc chân lại với nhau, mỗi nhóm hai nam hai nữ.

Kỷ Diệc đứng ở ngoài cùng bên trái, bên cạnh là một nữ sinh tóc ngắn mặt tròn đáng yêu, bên cạnh nữa là Lý Cam và một bạn nữ khác.

Lúc mấy người họ cùng nhau đứng ở đường chạy, Kỷ Diệc cúi đầu nói vài câu, chắc là đang hướng dẫn, mọi người thì liên tục gật đầu.

Theo hiệu lệnh của bạn học đảm nhận chức vụ trọng tài, bốn người di chuyển về phía trước.

Ba người bọn họ phối hợp rất tốt, chỉ có cô gái tóc ngắn bị tụt lại phía sau.

Bọn họ chưa đi được bao xa, cô gái tóc ngắn có vẻ như không phản ứng kịp, nhịp chân bỗng chốc loạn cả lên, nghiêng ngả sang một bên.

Kỷ Diệc đỡ cô ấy vài lần, lại hướng dẫn: “Chậm một chút chậm một chút, lúc đi hô một hai.”

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.

Lần này kiên trì được khoảng năm mét.

Bạn nữ lại bước chậm một bước, mấy người họ liền đâm sầm vào nhau.

Các bạn học trong lớp thấy vậy liền cười phá lên.

Còn có một vài người đích thân đi đến hướng dẫn, bạn nữ kia gật đầu, bò dậy tiếp tục tập thử.

Tinh thần vận động rất tốt, chỉ là năng lực không đủ.

Một đoạn đường ngắn ngủi ba mươi mét, bốn người tốn tám phút mới đi hết, té ngã không biết bao nhiêu lần.

Bên má Kỷ Diệc đẫm mồ hôi, cậu cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo đồng phục ngắn tay.

Cậu tiện tay vứt áo khoác qua bên cạnh, vài bạn học nam có quan hệ tốt với cậu liền giúp cậu cầm lấy áo khoác.

Sống lưng Kỷ Diệc cực kì đẹp, nhìn qua rất thẳng và đẹp.

Trông dáng vẻ cậu rất mạnh mẽ.

Dây thừng vẫn chưa được tháo ra.

Bạn nữ bên cạnh đó đi đến hỏi lại cậu: “Tớ bước chân trái trước đúng không?”

“Đúng.” Kỷ Diệc gật đầu, dằn lại tính khí, “Đừng căng thẳng, cứ giống như lúc cậu đi bộ vậy, chân bước nhịp một hai là được rồi.”

Bạn nữ vẫn hơi nản lòng.

Thấy cậu đang cúi xuống tháo dây thừng, cô ấy lại chắp hai tay trước ngực: “Nếu không chúng ta chia hai hai ra luyện tập trước? Luyện tập hai người cho thành thạo trước.”

Kỷ Diệc đã tháo dây thừng xong rồi.

Cậu đứng lên, cười một tiếng, nâng cao giọng: “Lý Cam, cậu cùng cậu ấy luyện tập trước một lát, tớ đi uống chút nước.”

Lý Cam đồng ý đi đến, nhận lấy dây thừng trong tay cậu.

Trên trán ướt đẫm mồ hôi, Kỷ Diệc lấy tay hất ít tóc lộn xộn ở phía trước ra, khiến cái trán lộ ra ngoài.

Lý Cam đã bắt đầu luyện tập với bạn nữ kia.

Kỷ Diệc chạy lên đài quan sát, ngồi xuống bên cạnh Tang Uyển, cười lộ chiếc răng nanh nhỏ rất đáng yêu: “Sao cậu lại đến đây?”

Trải qua lần chiến tranh lạnh năm lớp mười, bây giờ chỉ cần Tang Uyển xuất hiện, cậu liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra.

Tang Uyển đưa nửa bình nước đang cầm trong tay cho cậu

Cậu cười cười, lúm đồng tiền ngọt ngào giống như mật ong, cậu cũng không khách sáo, ngửa đầu uống vài ngụm.

Da cậu trắng, trên cổ cũng rịn ra ít mồ hôi, sáng óng ánh dưới ánh mặt trời, lúc uống nước yết hầu cậu chuyển động lên xuống.

Tang Uyển nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao cậu lại nghĩ đến việc đăng ký bốn người năm chân vậy? Kiểu tác phong lười biếng này không giống cậu.”

Kỷ Diệc đặt bình nước xuống: “Lý Cam giúp tớ đăng ký đó, lúc tập luyện tớ mới biết là bốn người năm chân.”

Cô “ồ” một tiếng: “Cậu không đọc bản cổ vũ của học sinh viết à?”

Kỷ Diệc lại cười: “Tại sao cậu lại biết tớ phải đọc cái kia?”

Tang Uyển không đáp, chỉ nhàn nhạt nói: “Tớ tưởng là những người đọc bản thảo trên đài, không cần tham gia thi đấu.”

Cô thu lại tầm mắt.

Ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống hàng mi cong vút của cô.

Kỷ Diệc nhìn cô từ trên xuống dưới, nghiền ngẫm một lát, đổi chủ đề: “Tiết này cậu không lên lớp à?”

“Tớ bị cảm nên ra ngoài lấy thuốc.”

Nghe vậy, cậu lập tức đặt bình nhựa trong tay xuống.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc và quan tâm, một tay sờ trán của bản thân, một tay đưa tới trước trán của cô: “Có nặng lắm không?”

Người chơi đàn piano từ nhỏ, ngón tay đều thon dài.

Khớp xương ngón tay lộ rõ cũng không phải chuyện gì lạ.

Tang Uyển hất tay cậu ra, liếc cậu, lại chỉ bình nước cậu đặt ở bên cạnh.

“Nước này lúc nãy tớ có uống rồi.” Cô đứng dậy, “Cẩn thận bị lây bệnh.”

Nói xong, cũng không cho cậu cơ hội nói thêm gì liền xoay người rời đi.

Tang Uyển đi xuống đài quan sát rồi đi thẳng vào phòng y tế trường.

Kỷ Diệc đơ ra một lúc, nhìn đồ vật mà cô chỉ, nghĩ một lát, cười rộ lên.

Cậu cầm bình nước vẫn còn một ít lên, không vội đi luyện tập ngay mà đi tìm người phụ trách thể dục.

“Người anh em, cho tớ đổi sang một hạng mục khác đi.”

“Cậu muốn đổi?” Người phụ trách thể dục ngạc nhiên.

Nhìn thấy Kỷ Diệc gật đầu, cậu ấy lấy ra một cuốn sổ lớn bằng bàn tay: “Lớp chúng ta chỉ còn thiếu người ở hạng mục chạy đường dài 1000 mét thôi.”

Kỷ Diệc cười, đôi mắt cong lên: “Vậy thì 1000 mét đi.”

***

Gần đây Tang Uyển trong lúc luyện tập nghi thức khai mạc, ra mồ hôi, sau đó lại bị nhiễm lạnh.

Chút bệnh vặt này, không phải chuyện gì lớn.

Tang Uyển uống thuốc của phòng y tế cho, đến buổi chiều tối gần giờ tan học cũng khỏe hơn một chút.

Cô không về ngay mà đi đến thư viện trả sách, lại ngồi lại làm bài tập thêm một lúc, kì kèo đến bảy giờ mới về nhà.

Trước kỳ nghỉ quốc khánh không hiểu vì sao Lục chi Dao lại trở mặt với cô, cho dù hiện tại hiềm khích lúc trước đã tiêu tan, nhưng hai người cũng không còn cùng nhau về nhà nữa.

Hôm nay lúc về, cô không ngờ lại gặp được Lục Chi Dao ra ngoài vứt rác ở dưới lầu.

Tang Uyển chào hỏi qua, muốn đi lên trên nhà.

Lục Chi Dao lại ở phía sau hô một câu: “Đợi tớ một lát.”

Cô dừng chân, ngơ ngác nhìn cậu ta đem túi đen vứt vào thùng rác nhựa bên cạnh nhà để xe đạp rồi quay người lại.

“Đi thôi.”

Lục Chi Dao hất cằm về phía cầu thang, đi vào trước.

Tang Uyển đi theo sau cậu ta.

Bên trong hành lang vẫn còn sử dụng đèn kéo kiểu cũ. Sắc trời đã trở nên tối hơn, mỗi lần Tang Uyển đi lên một tầng liền kéo dây thừng tắt bật đèn.

Ánh đèn bật sáng, giọng nói của Lục Chi Dao cũng truyền đến.

“Tại sao không tham gia nữa?”

Nhìn qua sân phơi của cầu thang, có thể nhìn thấy cây cối bên ngoài đang nhẹ nhàng lay động.

Lục Chi Dao đứng ở bên trên, hơi nghiêng mặt, ánh đèn màu vàng cam chiếu trên người cậu, gió chợt thổi qua, khiến cho vẻ mặt cậu trở nên lạnh lẽo.

Cậu dừng chân, Tang Uyển cũng không biết có nên tiếp tục đi về phía trước hay không, cũng dừng lại.

Cô ngửa đầu nhìn: “Chuyện gì vậy?”

Lục Chi Dao một tay đặt ở trên tay vịn sắt.

Mãi một lúc sau, cậu mới chầm chậm nói: “Bốn người năm chân.”

Thì ra là chuyện này.

Tang Uyển cười nhẹ: “Tớ phối hợp không tốt với mọi người, tham gia cái này sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”

Ngón tay cậu nhè nhẹ gõ trên tay vịn sắt, sau đó lại lẳng lặng đi lên trên.

Tang Uyển đi theo sau cậu, hai người bắt đầu trò chuyện về vấn đề liên quan đến đại hội thể thao.

“Lại nói, tớ luôn nghĩ rằng cậu sẽ đăng ký nhảy xa, kết quả cậu lại đăng ký tiếp sức.”

“Không phải.”

Tang Uyển bất ngờ “Hả?” một tiếng.

Cô ở phía sau nên không nhìn thấy được mặt của Lục Chi Dao, chỉ nghe thấy giọng nói của cậu theo gió đêm truyền đến.

“Không phải tiếp sức. Tớ đăng ký bốn người năm chân.”

Giọng điệu Lục Chi Dao không chút thừa thãi, dường như mất hứng.

Cậu lại bổ sung thêm một câu: “Bởi vì nhẹ nhàng.”

“Đúng là rất nhẹ nhàng.”

Tang Uyển gật đầu.

Lục Chi Dao dừng lại một lát, nói: “Lớp trưởng nói có thể cho cậu đổi lại.”

Hạng mục thi đấu?

“Không cần đâu.” Tang Uyển ở phía sau cậu xua tay: “Tớ rất hứng thú đối với hạng mục 400 mét.”

Cô kéo dây thừng đèn của tầng bốn, âm thanh loảng xoảng vang lên lanh lảnh, bóng đèn chân không sáng lên, côn trùng lập tức vây xung quanh.

Lục Chi Dao kéo rèm cửa sổ ra, cắm chìa khóa vào ổ.

Tang Uyển vẫn đang cúi đầu tìm chìa khóa.

Sau khi vặn khóa cửa, Lục Chi Dao nhàn nhạt nói một câu: “Hi vọng hứng thú của cậu sẽ không làm ảnh hưởng đến lớp chúng ta.”

Dường như âm điệu của cậu bình bình không chút gợn sóng, không biết được là đang vui hay buồn.

Cậu đẩy cửa đi vào, kéo rèm cửa sổ lại. Lông mi chầm chậm rũ xuống.

Truyện convert hay : Tu La Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện