Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 6: Nhìn đủ rồi sao ?


trước sau

Advertisement

Editor: Matcha
***
" Hiện tại em đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa ?" Thật ra bác sĩ ở Nhị Trung rất đáng tin cậy, cô ấy còn giúp Ôn Ánh Tuyết xử lí miệng vết thương, cô nàng bị cảm nắng, lại vận động mạnh, mới té ngã. Cho cô uống thuốc, quan tâm từng chút một.
" Em không sao" Sắc mặt Ôn Ánh Tuyết vẫn tái nhợt, nhưng nhìn cũng đã có chút tinh thần hơn trước. Bác sĩ thấy cô không xảy ra chuyện gì, liền đi ra ngoài.
Lâm Thiển vẫn luôn đứng đây nhìn cô nàng, mọi chuyện cũng đã xử lí xong, Ôn Ánh Tuyết thấy cô còn đứng, ngượng ngùng nói: " Cậu ngồi xuống đi"
" Mình không có việc gì . Nếu cậu thấy khó chịu ở chỗ nào thì gọi mình, mình sẽ nói với bác sĩ" Lâm Thiển cười nói, ngồi xuống ghế sofa ở ngay bên cạnh.
Hai người lặng im không biết mình nên nói gì, trong phòng liền yên tĩnh một cách lạ thường, nơi đây chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ.
Lâm Thiển nghĩ rằng Ôn Ánh Tuyết sẽ có cái nhìn khác về mình, cô cũng không vội vàng mở lời, tuỳ tiện cầm cuốn tạp chí y học trên bàn đọc.
Ôn Ánh Tuyết lén nhìn cô vài lần, thấy thần sắc của cô vẫn bình thường, cuối cùng không nhịn được nói: " Lâm Thiển, cảm ơn cậu"
Lâm Thiển nhanh chóng bỏ cuốn tạp chí xuống bàn, kinh hỉ nhìn về phía Ôn Ánh Tuyết " Không có gì, không cần cảm ơn mình"
Cô ngượng ngùng rũ mắt, cô luôn biết rằng Ôn Ánh Tuyết không phải là người có tâm cơ, thực chất cô nàng là một người rất sòng phẳng.
Giống hệt với những gì cô đã suy nghĩ.
" Mình rất hay nói lời khó nghe, có thể là cậu không so đo với mình, lần này cậu còn giúp đỡ mình, hồi trước là do mình không phải" Ôn Ánh Tuyết không nhìn cô mà cúi đầu xuống, tay vò vò ga giường.
" Không sao không sao, cùng học chung một lớp thì ta đã trở thành bạn bè, có thể quen biết nhau thì đó chính là duyên phận, cậu cũng không làm gì quá đáng, không phải muốn hiểu biết một người thì cần thời gian tìm hiểu hay sao. Ấn tượng đầu tiên của mình về cậu cũng có chút lệch lạc......." Lâm Thiển ngại ngùng nói.
" Cậu có đói bụng không ? Chút nữa tan học, mình mua đồ ăn giúp cậu" Lâm Thiển đứng lên.
" Không cần đâu, làm phiền đến cậu mất"
"  Sao cậu lại khách khí với mình như vậy, mình là người khá thoải mái, nói cũng đã nói, còn thẹn thùng này kia, thật không thú vị nha"
Khó có lúc Ôn Ánh Tuyết không phản bác lại được câu nào: " Ở nhà ăn có nhiều người như thế, cậu cứ ăn trước đi. Mình cũng không đói bụng"
" Sao có thể" Lâm Thiển không đồng tình " Vừa rồi bác sĩ nói rằng cơ thể của cậu có chút yếu, lại còn bị cảm nắng, mình mua cháo cho cậu, không dầu mỡ, được chứ ?"
" Cậu không nói thì chính là đồng ý" Lâm Thiển lắc tay Ôn Ánh Tuyết.
" Trước kia mình nghĩ rằng cậu rất mạnh mẽ, như thế nào cậu lại còn có thể làm nũng ?" Ôn Ánh Tuyết bị động tác của cô làm cho bật cười.
Lâm Thiển cười hì hì: " Mình còn rất nhiều thứ mà cậu chưa biết"
Cô vừa dứt lời, chuẩn bị đứng dậy đi mua cháo cho Ôn Ánh Tuyết thì bỗng nhiên có người xông thẳng vào phòng.
" Ôn Ánh Tuyết cậu không sao chứ ?"
Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết có đôi phần hoảng sợ nhìn về phía cửa.
Lục Bác Uyên thở hồng hộc, vẻ mặt nôn nóng hỏi: " Vương Tuấn Võ nói cậu bị thương, bị thương ở nơi nào ? Cậu muốn đến bệnh viện hay không ? Cậu uống thuốc chưa ? Không phải là bị gãy xương rồi chứ ?"
Anh hỏi một chuỗi câu hỏi khiến cho Ôn Ánh Tuyết cùng Lâm Thiển mơ hồ không kịp trở tay, còn không đợi hai người nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra  thì Lục Bác Uyên bị người ở ngoài cửa nhẹ nhàng đẩy vào trong.
Hứa Thâm thong dong đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
" Sao hai người lại tới đây ? Đến đây làm gì ?" Lâm Thiển nhìn Hứa Thâm, theo bản năng đứng trước mặt Ôn Ánh Tuyết che chắn cho cô nàng.
Hứa Thâm không nói gì, ngược lại Lục Bác Uyên lại nhanh chóng đi lên trước hỏi: " Mình nghe nói Ôn Ánh Tuyết bị thương, sao lại xảy ra chuyện này ?"
" Cậu ấy bị cảm nắng rồi trượt chân ngã, làm sao vậy ?" Lâm Thiển có chút khó hiểu mà nhìn về phía Lục Bác Uyên.
" Bị cảm nắng sao ? Cậu còn khó chịu không ? Cậu uống thuốc chưa ?" Lục Bác Uyên hỏi Ôn Ánh Tuyết đứng sau Lâm Thiển.
Ôn Ánh Tuyết lườm cậu một cái, quay đầu sang chỗ khác: " Ai nhờ cậu tới"
Lâm Thiển nhìn Lục Bác Uyên rồi lại nhìn Ôn Ánh Tuyết, đột nhiên cô thấy Hứa Thâm vừa đi vào  liền tìm chỗ ngồi đúng là một ý kiến sáng suốt. Cô yên lặng mà rời khỏi nơi này.
" Mình không thể tới sao ? Cậu có đến được thì sao mình không thể ?" Lục Bác Uyên không hề chú ý tới hành động của Lâm Thiển. Cậu không dám ngồi trên giường, cũng không dám đến gần Ôn Ánh Tuyết, đứng một bên như một đứa trẻ đang bị trách phạt.
" Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ?" Ôn Ánh Tuyết không thèm nhìn cậu .
Nhưng Lục Bác Uyên cũng không từ bỏ: " Chuyện này sao lại không có quan hệ với mình ? Nếu cậu xảy ra chuyện gì, mình có thể dễ chịu được sao ? Kia.... đúng không ?" Lục Bác Uyên lắp bắp nói.
Lâm Thiển trợn mắt há mồm nhìn Lục Bác Uyên, cậu hiện tại cùng ấn tượng của mình quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Cô cũng học ở đây, sao lại không biết chuyện gì nhỉ ?
Cô mang theo sự hoài nghi nhìn về phía Hứa Thâm, nhưng anh cũng không có phản ứng khác lạ nào, thậm chí anh còn rất tuỳ hứng cầm lấy cuốn tạp cô đang đọc dở.
Chuông tan học vang lên, đã đến thời gian ăn trưa. Lâm Thiển không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này nên đánh phá vỡ.
" Khụ khụ, các cậu không đi ăn sao ? Đã tan học rồi" Lâm Thiển có ý tốt nhắc nhở.
" Đi cái gì mà đi" Lục Bác Uyên không hề nghĩ ngợi trả lời ngay, khi cậu nói xong lại cảm thấy có chút không đúng " Ôn Ánh Tuyết, cậu muốn ăn gì, mình mua cho cậu"
Ôn Ánh Tuyết không để tâm đến cậu, mà Lâm Thiển ở bên kia đã nổi hết cả da gà. Hôm nay Lục Bác Uyên uống lộn thuốc sao ? Buồn nôn quá !
Nhưng cô càng không nghĩ tới, chuyện phía sau càng khiến người ta không tài nào hiểu được.
Hứa Thâm đang ngồi trên sofa đọc sách thì bỗng dưng buông sách ra, âm thanh mát lạnh không chút dao động: " Mình đi cùng Lâm Thiển "
Lâm Thiển hoảng sợ nhìn về phía Hứa Thâm, hôm nay mọi người làm sao vậy, Hứa Thâm cũng uống lộn thuốc sao ?
Trong nháy mắt Lục Bác Uyên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu hướng ánh mắt cảm kích đến người anh em tốt của mình.  
Tuy rằng người này suốt ngày chỉ biết ngủ, thế nhưng trong thời khắc quan trọng thì vẫn rất đáng tin cậy !
Hứa Thâm không chờ Lâm Thiển phản ứng lại thì đã kéo tay áo đồng phục của cô đi ra ngoài.
 Giữa trưa nên ánh nắng càng thêm phần chói chang, tuy rằng đã vào tháng chín nhưng nhiệt độ không có dấu hiệu tiêu giảm.
Lâm Thiển mang theo lòng hoài nghi cùng Hứa Thâm đến nhà ăn, từ phòng y tế đi đến nhà ăn khá xa. Lâm Thiển giơ tay che đi ánh mặt trời chiếu thảng vào mặt mình.
Hứa Thâm đi phía trước cô lại rất chú ý tới điều này, có điều anh cái gì cũng không nói, liền đi đến chỗ có bóng mát.
Chân Hứa Thâm rất dài, đột nhiên anh tăng tốc, cô phải chạy theo mới đuổi kịp. Đi dưới bóng cây quả nhiên rất mát mẻ hơn nhiều, cô thật cẩn thận dè dặt nhìn Hứa Thâm.
Thoạt nhìn thì Hứa Thâm không giống như đang muốn tính sổ cùng cô. Suy nghĩ một chút, ngoại trừ lần ở cửa văn phòng, đây là lần thứ hai cô ở riêng cùng anh.
Trước kia Lâm Thiển còn rất tuỳ ý ở trong lòng khen anh là " mỹ nam ngủ say", không quá mấy ngày thì cô liền dẹp bỏ suy nghĩ đó.
Cô chỉ cần nghĩ đến biệt danh " hoành hành ngang ngược" của anh, Lâm Thiển luôn có cảm giác chột dạ.
Hầu hết học sinh Nhị Trung đều đã đến nhà ăn. Đồng phục của mỗi một giới tính ở Nhị Trung không hề giống nhau, có sự phân chia rõ ràng, tuy rằng Lâm Thiển mới chuyển đến, nhưng nghe thấy Tổng Tiểu Văn nói nhiều như vậy cũng biết đôi chút.
Lâm Thiển nhìn hai người kia đều cầm trong tay mô hình giáo cụ, nghĩ thầm học lớp 10 thật tốt, không giống chương trình học của bọn họ, kỳ thật toàn thiên về thí nghiệm.
Lâm Thiển còn đang cảm khái* thì hai người ở đối diện khi đi đến trước mặt cô thì bỗng nhiên dừng lại.
* có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi.
" Học trưởng Hứa Thâm !" Một nam sinh đeo kính đen mang theo vẻ hưng phấn mà nhìn Hứa Thâm.
Lâm Thiển sửng sốt, cô nhớ đến chuyện ở cửa văn phòng.
Hứa Thâm cũng dừng lại, nhìn nam sinh kia mấy giây, mới nhớ tới chuyện gì đó " Cao Thần ?"
Nam sinh kia lập tức nhếch môi cười: " Học trưởng anh còn nhớ rõ em sao ?"
Khó có lúc Lâm Thiển nhìn thấy Hứa Thâm nở nụ cười, khi anh cười vẫn là đẹp hơn, ngày thường toàn bày ra bộ dáng nghiêm túc, dù vẫn đẹp nhưng không có quá nhiều linh khí.
"  Mua mô hình giáo cụ rồi sao ?" Hứa Thâm nhìn đồ vật trong tay nam sinh kia, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lúc này Lâm Thiển mới chú ý tới mô hình giáo cụ hình cầu trong tay nam sinh kia. Giờ cô mới phát hiện chỉ sợ hai người này chính là người đứng ở cửa văn phòng hôm trước, hình như có hứng thú với xã đoàn thiên văn gì đó.
Cao Thần cười càng thêm xán lạn: " Trường học đã phê duyệt qua, xã đoàn của chúng ta cùng xã đoàn Toán học đều có"
" Khá tốt" Hứa Thâm không nhiều lời, nhưng khi Lâm Thiển nghe anh nói lại cảm thấy trong giọng nói của anh có điểm vui mừng, không biết vì sao lại mang theo chút cô đơn.
Tưởng rằng hai người đã nói chuyện xong, bỗng dưng Cao Thần lại khẩn trương hỏi: " Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề được không ?"
Lâm Thiển phát hiện tuy rằng Hứa Thâm có " Ác danh" ở bên ngoài, nhưng thành viên trong xã đoàn thiên văn hình như không có chút sợ hãi nào với anh. Lâm Thiển hơi tò mò, cô muốn từ đoạn đối thoại của hai người để nhìn ra quan hệ giữa anh và xã đoàn thiên văn.
" Chuyện gì ?"
" Chính là về mô hình giáo cụ, hôm nay họ vừa chuyển tới, em muốn hỏi học trưởng một chút" rồi cậu chỉ vào chí tuyến của mô hình " Em đã tìm được xích đạo, nhưng có chỗ không hiểu lắm"
Hứa Thâm giơ tay cầm lấy mô hình nói: " Nhiều chí tuyến như vậy, không hiểu ở chỗ nào ? Thời gian không cho phép, không thể nói nhiều"
Cao Thần vừa nghe, giống như càng khẩn trương hơn: " Anh nói sơ lược qua là được, hay là học trưởng nói cho em biết đây là đường Hoàng Đạo* ? Những thứ khác thì để dịp sau"
* Ngày xưa khi quan sát sự di chuyển của Mặt Trời và cách hành tinh.Các nhà thiên văn nhận thấy chúng luôn xuất hiện ở một dải hẹp trên Thiên Cầu.Trên đó gồm 12 chòm sao khác nhau và các nhà thiên văn đã gọi đó là đường Hoàng Đạo. Trên thực tế nó chính là mặt phẳng hình học của quỹ đạo Trái Đất chiếu lên Thiên Cầu.
Đường Hoàng Đạo, từ ngữ được nhiều người biết tới, nhưng để hiểu rõ thì không nhiều lắm. Lâm Thiển biết đường Hoàng Đạo, cũng biết cả Xích vĩ*, nhưng để có thể đi chuyên sâu về mô hình kia, cô có chút......
* Xích vĩ hay xích vĩ độ (viết tắt theo tiếng Anh là Dec (declination), ký hiệu δ), là một thuật ngữ thiên văn học chỉ một trong hai tọa độ của một điểm trên thiên cầu khi sử dụng hệ tọa độ xích đạo. Tọa độ còn lại gọi là xích kinh hoặc góc giờ. Xích vĩ của một thiên thể là khoảng cách góc từ mặt phẳng xích đạo đến thiên thể đó. Xích vĩ tương tự như vĩ độ, chiếu lên thiên cầu, đo theo góc về phía bắc, tính từ xích đạo. Cụ thể, xích vĩ của một thiên thể bằng góc giữa phương nối thiên thể và tâm Trái Đất với mặt phẳng xích đạo. Góc này được quy ước là dương khi thiên thể nằm ở phía bắc mặt phẳng xích đạo và âm khi nằm ở phía nam.
Cô giống như hai người kia, đang chờ Hứa Thâm giải đáp.
" Đường Hoàng Đạo chính là trung tâm của quỹ đạo" Ngón tay Hứa Thâm lướt qua mọi hình " Đây chính là Xích vĩ, tọa độ là 23.5°. Nếu lấy nó làm trung tâm thì hai điểm này là Bắc cực và Nam Cực"
" Chính là hai điểm này sao ?" Hiển nhiên Cao Thần cũng tìm hiểu qua một vài phần, rất nhanh đã thấy được điểm cần tìm.
" Ừ" Hứa Thâm gật đầu " Chòm sao Thiên Long* nằm ở phía thiên cầu Bắc, chòm sao Kiếm Ngư** nằm ở thiên cầu Nam .Chắc hiện tại mấy đứa còn chưa thể xác định hệ trục tọa độ đúng không ?"
* Chòm sao Thiên Lòng cũng nằm trong nhóm các chòm sao phương bắc có thể được trông thấy quanh năm. Chiếc đầu rồng được tạo thành từ một nhóm sao xếp hình chữ V, phần đuôi rồng có các sao mờ hơn nằm gần 2 chòm Đại Hùng Tinh và Tiểu Hùng Tinh. Một điển tích về chòm sao này được tương truyền như sau: Draco (tiếng Latinh của từ "dragon" nghĩa là rồng) chính là con rồng canh giữ vườn táo vàng nổi tiếng của các cô tiên Hesperide. Đây cũng chính là khu vườn mà anh hùng Hercules đã lập chiến công khi chiến thắng tên khổng lồ Atlas và lấy được quả táo vàng.
** Chòm sao Kiếm Ngư là một chòm sao ở thiên cầu Nam. Cái tên của nó có nghĩa từ tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là "cá heo". Chòm sao này được tạo ra bởi nhà thiên văn học người Hà Lan Petrus Plancius từ những quan sát của Pieter Dirkszoon Keyser và Frederick de Houtman, nó là được mô tả đầu tiên trong tập bản đồ Uranametria của Johann Bayer vào năm 1603.Chòm sao này chứa đựng hầu hết Đám mây Magellanic lớn, một thiên hà gần Dải Ngân Hà. Cực Nam hoàng đạo được định trị trong chòm sao này.
✨ Nếu bạn nào muốn tìm hiểu thêm về các chòm sao này thì hãy vào:
https://info.topwebviet.com/category/thien-van/chom-sao-thien-van/
Cao Thần ngượng ngùng cười: " Lão sư nói kiến thức toán học của em còn quá kém, cũng không giải thích nhiều"
"Suy nghĩ thật kĩ thì cũng có thể tìm ra được"
"Vâng, em hiểu rồi" Cao Thần tràn ngập ý chí chiến đấu nói " Học trưởng đang muốn đi ăn sao ? Không làm phiền anh nữa, cảm ơn học trưởng !"
" Không phiền"
Cao Thần phảng phất như đang gặp thần tượng của mình, cậu nói lời " cảm ơn" thêm một lần nữa, rồi mới rời đi.
Khi đi qua, còn có thể nghe thấy tiếng của nữ sinh kia: " Đây chính là học trưởng Hứa Thâm sao ! So với lời đồn càng soái hơn, anh ấy cũng đâu hung dữ"
" Học trưởng thật tốt ! Nhưng đáng tiếc anh ấy không trong xã đoàn.." Cô nghe thấy sự nuối tiếc trong lời nói của Cao Thần.
Người cũng đã đi rồi, Hứa Thâm xoay người, rũ mắt nhìn Lâm Thiển, hơi cúi người: " Nhìn đủ chưa ?"
Lâm Thiến vừa tỉnh mộng liền vội vàng cúi đầu, trên mặt có chút ửng hồng: "Cậu cậu rất ...không đúng, không đúng, cậu rất đẹp trai... a cũng không đúng! Ai nha, đi mua cơm đi!"
Tác giả có điều muốn nói:
Hứa – kịch bản thành công – Thâm
Lâm – không nói lời nào – Thiển :)
***
Edit xong chương này mệt ghê ^--^


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện