Bạn Học, Cậu Còn Nhớ Rõ Tớ Không?

Chương 16


trước sau

Advertisement
Ngày hôm sau, Lâm Chính khó được một hôm dậy sớm. Phải biết rằng, tuy thường ngày Lâm Chính rất siêng năng nhưng lúc được nghỉ học thì cậu khá lười biếng. Với phương châm “có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi”. Thậm chí nhiều khi cậu có thể nằm lì trên giường hàng giờ liền, điển hình cho cuộc sống “Ngoài trên giường thì mọi thứ đều ở xa”.

Ngũ Vũ Văn cũng khá tò mò, khó được hôm nghỉ học. Thế nhưng Lâm Chính lại dậy sớm.

Cậu nhỏ giọng hỏi Lâm Chính sao mà dậy sớm thế? Hôm nay sao đột nhiên đổi tính vậy?

Lâm Chính chỉ cười. Dành tặng cho Ngũ Vũ Văn sự im lặng thâm ý. Cậu lập tức hiểu ra đây là ý gì. Cậu sai rồi, ngàn vạn lần không nên hỏi, bị tổn thương chính là mình.

Thấy phản ứng của Lâm Chính, Ngũ Vũ Văn liền cảm thấy phát bực, một phen kéo chăn, xoay người ngủ tiếp. Cậu mới không thèm ăn “cơm chó” đâu.

Đừng nhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn, vui vẻ lúc này của Lâm Chính mà bị lừa. Kỳ thực, trong lòng cậu giờ này cũng căng thẳng không kém. Ngày hôm đó, cậu biết Tạ Tư Dĩnh chỉ là phản ứng theo bản năng. Đây là một thói quen nhỏ lúc bé của Tạ Tư Dĩnh. Với tính cách của Tạ Tư Dĩnh bây giờ, ngay cả Lâm Chính tự xưng là hiểu cô. Cũng không thể không thừa, trong những năm gần đây, tính cách Tạ Tư Dĩnh đã có sự thay đổi lớn. Phần lớn suy nghĩ của cô ấy, Lâm Chí không còn nắm bắt được. Đặc biệt là trên phương diện tình cảm.

Mấy hôm nay, Lâm Chính cũng nhận ra được. Đối với chuyện tình cảm này, Tạ Tư Dĩnh không có thờ ơ. Cho nên từ phản ứng của Tạ Tư Dĩnh hôm nay có thể thấy được thái độ của cậu ấy với đoạn tình cảm này. Đây chính là lý do khiến Lâm Chính đối với chính mình có sự tự tin nhất định. Nhưng cậu vẫn không thôi yên lòng được.

Lâm Chính mua cho mình một phần ăn sáng, ngồi tại nhà ăn chậm rãi nhai. Cậu đoán, mỗi ngày Tạ Tư Dĩnh đều sẽ đến đây ăn sáng. Cho nên cậu quyết định “ôm cây đợi thỏ” ở đây.

Chờ mãi cho đến khi cậu thấy La Bình đến nhà ăn một mình, trong lòng ngạc nhiên không thôi. Cậu không ngừng nhìn về phía sau, cố gắng tìm kiếm bóng dáng người đã khiến cậu phải nhớ nhung cả đêm qua. Mãi đến khi La Bình đều đã mua xong bữa sáng. Cậu vẫn không nhìn thấy được người mình thương nhớ ngày đêm. Hơi do dự một chút, cuối cùng Lâm Chính vẫn đi về phía La Bình.

Khi thấy Lâm Chính đi đến chỗ mình, La Bình kinh ngạc. Phải biết cô hầu như không có tiếp xúc gì với Lâm Chính. Nhưng La Bình lại biết rõ con người của Lâm Chính tính cách lãnh đạm và xa cách. Cậu ta không phải là loại người sẽ chủ động bắt chuyện với người khác.

Nhưng mà sau khi nghe Lâm Chính nói chuyện, La Bình nhận ra bên trong lời nói của cậu ta đều liên quan tới Tạ Tư Dĩnh. Thật là thú vị! Thì ra ai kia tìm không được người nên mới ra “hạ sách” tới tìm cô. Xem bộ dạng không tự nhiên của cậu ta kìa. Không cần nghĩ cũng biết, cậu ta đã ngại nhưng còn cố gắng vô tình hỏi thăm.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? La Bình càng ngày càng tò mò. Cô lại nhớ tới việc Tạ Tư Dĩnh “ngủ nướng” sáng hôm nay, hóa ra không phải là do leo núi mệt mỏi.

La Bình cười đầy ẩn ý, không giấu giếm Lâm Chính. Đem chuyện sáng nay của Tạ Tư Dĩnh kể hết cho Lâm Chính nghe.

Mặc dù Lâm Chính có chút thất vọng nhưng cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn cơ hội! Dù sao, tình huống này vẫn còn tốt hơn so với việc Tạ Tự Dĩnh trốn tránh cậu như dự đoán ban đầu.

***

Nhưng mà có vẻ Lâm Chính đã an tâm quá sớm rồi.

Ở bên kia, Tạ Tư Dĩnh đang nằm ngẩn người, ngơ ngác mà nhìn trần nhà. Thật ra, cả đêm hôm qua cô không có ngủ. Buổi sáng cô vẫn luôn không rời giường. Bởi vì, cô không biết phải đối mặt như thế nào với Lâm Chính, cho nên mới nghĩ tới việc trốn tránh.

***

Liên tiếp mấy ngày liền, mặc dù Lâm Chính đã cố tình sắp đặt tạo cơ hội để gặp được Tạ Tư Dĩnh nhưng cậu không một lần thành công ngẫu nhiên gặp được người. Lần này, ngay cả người mù cũng biết Tạ Tư Dĩnh đang cố tình trốn tránh cậu.

Đối với tình huống này, Lâm Chính cảm thấy không ngoài ý muốn. Phản ứng của cô đã sớm nằm trong dự tính của cậu. Còn tưởng nhiều năm như vậy, cô sẽ thay đổi không ít. Ai ngờ, cái tật xấu thích trốn tránh người này khi nào mới sửa được đây?

Dù vậy, Lâm Chính không thấy hối hận những việc đã làm. Thật may mắn, khi cậu đã đồng ý với ý kiến đi leo núi ngày hôm đó.

Dự định ban đầu, cậu muốn dùng phương pháp “nước ấm nấu ếch xanh”, làm cho Tạ Tự Dĩnh dần dần quen thuộc với sự hiện diện của cậu, sau đó từng chút tiếp nhận cậu. Nhưng theo quan sát của cậu trong khoảng thời gian này, phương pháp “nước ấm nấu ếch xanh” khó mà áp dụng được. Lấy tính cách của cô ấy, chỉ cần không có ai đâm thủng tầng giấy mỏng ngăn cách kia, cô sẽ cứ thế tiếp tục giả ngu như không biết gì.

Lâm Chính vẫn tiếp tục bền bỉ sắp đặt cơ hội để thấy người. Cái kết vẫn là không gặp được người.

Lâm Chính vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười. Cậu không biết, trốn người còn có thể trốn kỹ đến như thế. Ngay cả ở trường học đều không có bắt được người. Mấy minh tinh không đi tìm cô làm trợ lý đúng là lãng phí nhân tài.

Mắt thấy thời gian trao đổi sinh viên sắp kết thúc, Lâm Chính càng nóng nảy, gấp muốn hoảng. Cậu không muốn mối quan hệ của hai người cứ như thế kết thúc. Hơn nữa, với đức hạnh của cái đồ có không lương tâm kia chắc chắn sẽ không liên lạc với cậu sau khi kết thúc hoạt động trao đổi sinh viên này.

Lâm Chính có chút hối hận khi đã ép Tạ Tư Dĩnh quá sít sao.

Nhưng không ai ngờ tới được, trong khi Lâm Chính đang phải vắt óc tính mưu bày kế “cưa đổ” Tạ Tư Dĩnh. Lại có người tung tin đồn thất thiệt nhằm hại Lâm Chính. Chờ đến khi bọn người Lâm Chính biết được tin tức thì tin đồn đã lan nhanh, không thể khống chế.

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện