Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

- Bạn Gái Cũ Gả Thay (4)


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần tới cửa ải cuối năm, dựa theo lệ thường dĩ vãng, Hoàng đế sẽ mở tiệc ở trên điện, đủ loại quan lại mang theo gia quyến tham dự.


Trước đó không lâu, Ngụy Vương phủ nghênh đón nữ chủ nhân, người mới cầm sắt hòa minh, khiến vô số người hâm mộ.


Mọi người đều muốn kiến thức vị Ngụy Vương phi này là cỡ nào ‘quốc sắc thiên hương’.


Bóng đêm sâu thẳm, trong hoàng cung là một mảnh ánh đèn lộng lẫy, rực rỡ thoáng như ban ngày.


Ngụy Vương nắm tay thê tử mới cưới chậm rãi mà đến.


Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Phùng Tư Tư.


Nữ hài có chút khẩn trương, hô hấp không trôi chảy, “Ngụy Ngọc, bọn họ giống như đều đang nhìn ta, làm sao bây giờ? Cái trán của ta thật nóng, ta có phải muốn ngất xỉu hay không! Xong rồi xong rồi, ta sợ làm ra trò hề lắm!”


Ngụy Ngọc không khỏi bật cười, “Nàng chính là nữ anh hùng dám cầm dao phay đuổi theo ăn trộm suốt ba con phố, chỉ mới có chút trận trượng này, đã bị dọa?”


“Hảo a, người xấu, chàng vậy mà cười nhạo ta!”


“Ai da, đau, nhẹ chút a, nương tử.”


Phùng Tư Tư bị một câu ‘nương tử’ của hắn làm mặt đỏ giống quả cà chua, thấp giọng nói, “Ai là nương tử của chàng chứ, không biết xấu hổ.”


“Chúng ta đều đã bái đường, còn uống xong rượu giao bôi, nàng không phải trở mặt không nhận người đó chứ?”


Nam nhân một bộ triều phục màu son bắt mắt, mặt mày anh khí, đẹp như quan ngọc.


Ánh đèn hoàng cung tươi đẹp loạng choạng trong gió, ánh trăng mỹ lê thê lương. Mà người công tử trong nhiên như ngọc Minh Châu này chính đang mỉm cười chăm chú nhìn nàng, tay chân của Phùng Tư Tư đều không biết phải đặt ở chỗ nào cho phải.


Cũng may người của Chu gia đã đến, giải cứu tình cảnh quẫn bách của Phùng Tư Tư.


“Nương, người nhìn đi, Ngụy Ngọc chàng ấy khi dễ con!”


Nữ hài nhi tránh ở phía sau của quý phụ nhân, mềm mại làm nũng.


Chu thị nghe xong thì hãi hùng khiếp vía, ai da uy, tâm của đứa nhỏ này lớn bao nhiêu vậy, dám gọi cả tên lẫn họ của Vương gia? Sẽ không sợ hắn tức giận?


Chỉ là đối phương chẳng những không tức giận, ngược lại còn thực hưởng thụ, tươi cười ôn nhuận, không biết mê choáng bao nhiêu phương tâm của các nữ hài chưa gả.


Chu thị đối với tiểu cô nương này được sủng ái có cảm xúc khắc sâu hơn.


Quý phụ nhân ôn nhu vỗ vỗ cánh tay của Phùng Tư Tư, tựa như một đôi mẹ con chân chính, “Con nha, luôn là ỷ vào Vương gia sủng con, mới vô pháp vô thiên như vậy, ngày sau cần phải thu liễm chút, đừng cho Vương gia thêm phiền toái.”


“Nương người yên tâm, con đều nghe người.”


Phùng Tư Tư một bên ngoan ngoãn đáp ứng, quay đầu lại đối với Ngụy Ngọc làm ra một cái mặt quỷ, đáng yêu vô cùng.


“Thật là người một nhà mỹ mãn.”


Cùng với một tiếng than nhẹ sâu kín, dải lụa trắng mỏng như lưu quang lướt qua, trong lúc đi đường ngọc bội rung động.


Vóc dáng uyển điệu, tựa như Lạc Thần chi tư.


Văn võ đại thần lập tức hành lễ.


“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”


“Các khanh bình thân.”


Ngụy Sâm duỗi tay hư nhấc, bọn quan viên có thứ tự ngồi xuống, rũ đầu, không dám giương mắt nhìn lên trên.


Cũng có người lớn mật, như nữ chủ Phùng Tư Tư, từ trước đến nay không biết trời cao đất dày, thò đầu nhỏ ra, dùng sức muốn nhìn vị Hoàng Quý Phi kia có giống lời đồn đãi như trong câu thơ “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc” hay không.


Chu thị véo cánh tay nàng ta một cái, “Nha đầu, không thể mạo phạm thiên nhan.”


“Ai nha, nương, con chỉ là muốn nhìn một chút Quý Phi nương nương lớn lên ra sao mà thôi!”


Nàng ta nói chuyện tùy tiện, căn bản học không được thu liễm, không chỉ là người xung quanh nghe thấy, mà ngay cả nhân vật chính bị nghị luận cũng nghe được rõ ràng.


Lâm Lang hơi câu khóe môi.


“Ngụy Vương phi quả thực thẳng thắn đáng yêu.”


Tiếng cười của nữ tử như tuyết đầu mùa, linh hoạt kỳ ảo mà thuần tịnh.


Người của Chu gia thập phần xấu hổ.


Chu Lâm Lang tuy rằng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở khuê phòng, lại riêng có kinh thành đệ nhất tài nữ chi xưng, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, vừa xinh đẹp lại thông minh, đoan trang nho nhã, chưa bao giờ thất lễ trước mặt người khác.


Hiện tại ở trước mặt mọi người bị người ta nói là ‘thẳng thắn đáng yêu’, đối phương còn là Quý Phi ba nghìn sủng ái tại một thân, Chu Thái phó chỉ cảm thấy gương mặt đau rát, lập tức không cao hứng trừng mắt liếc nhìn Phùng Tư Tư.


“Quý Phi người không cần sinh khí, ta chỉ là tò mò mà thôi, tuyệt không có ý cười nhạo người!”


Nữ chủ lúc này mới ý thức được bản thân đang gặp rắc rối, cuống quýt đứng dậy giải thích, trong lúc vô tình lại làm ngã chén rượu trên bàn, một thân cung trang xinh đẹp cũng gặp tao ương.


“Ai nha!”


Cả điện yên tĩnh.


Phùng Tư Tư ngây ngẩn cả người.


Coi như thần kinh của nàng ta lại lớn đi nữa, cũng biết bản thân hiện tại tựa như một tên hề, rất khó chịu.


Hoàng Quý Phi khuynh thành che miệng cười.


“Có phải, đây là người trong lòng tặng quân tử lan cho Bệ hạ?”


Nàng nằm ở trên vai nam nhân, nhẹ nhàng nói nhỏ.


Ngụy Sâm: “……”


Cho nên đây là tiết tấu muốn lôi ra chuyện cũ?


Hắn bất đắc dĩ bắt lấy cánh tay ngọc mềm mại không xương kia, đưa tới bên môi hôn một cái, thanh âm trầm thấp mà thâm tình, “Lang Nhi, nàng rõ ràng biết tâm ý của trẫm.”


Lúc trước, Ngụy Sâm cũng không biết vì cái gì, tựa như mê muội mà đi say đắm Phùng Tư Tư.


Nàng ta cũng không xinh đẹp, nhưng toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ linh động khó có thể miêu tả, cá tính lại hoạt bát nhanh nhẹn, nữ giả nam trang đi thanh lâu đùa giỡn đám tỷ muội, cử chỉ mười phần khác người.


So với những tiểu thư khuê các tầm thường kia, Phùng Tư Tư không thể nghi ngờ là thú vị hơn một chút.


Nhưng ai bảo hắn lại thua tại trên người Lâm Lang. 


Hoàng Quý Phi tài mạo song tuyệt, giống như trăng sáng phía chân trời, nhất tần nhất tiếu đều làm lòng người mê say.


Hắn cái gì cũng không muốn, chỉ muốn trông coi nàng, trông coi cả vườn hoa hải đường kia.


Đế vương tình thâm, Lâm Lang chỉ là nhấp môi cười khẽ.


Lời nói của nam nhân, có thể tin nhất thời, lại không thể tin cả đời.


Huống chi là thiên tử hậu cung có 3000 giai lệ?


Bất quá, này cũng đủ.


Yến hội tiến hành đến một nửa, vì đề nghị của Thục phi, các thiên kim tiểu thư đua nhau hiến nghệ.


Thục phi đầy đầu châu ngọc cười ngâm ngâm mà nói với Lâm Lang, “Hôm nay cũng là một ngày vui, không bằng cho các tiểu cô nương chơi đùa một phen, tăng thêm không khí vui mừng, Quý Phi nương nương không ngại chứ?”


Từ khi tiến cung tới nay, Lâm Lang một người độc sủng, không tới mấy ngày được sắc phong làm Hoàng Quý Phi, tốc độ tấn chức làm người ta đỏ mắt. Thái Hậu qua đời đã nhiều năm, nàng thuận lý thành chương trở thành người đứng đầu hậu cung, vô cớ đem các lão nhân đè ép một đầu.


Một chúng cung phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Nhà mẹ đẻ của Thục phi căn thâm diệp mậu (rễ sâu - lá tốt), vẫn luôn muốn hướng về phía vị trí Hoàng hậu, nào có thể đoán được nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, thế nhưng mê hoặc Bệ hạ khiến cho người chỉ xoay quanh một người là nàng, thực sự đáng giận.


Đã như vậy, thì làm một đám người mới tươi non động lòng người đến giết chết nhuệ khí của vị Quý Phi này đi.


Lâm Lang tự nhiên là nói không thành vấn đề.


Nếu mà Ngụy Sâm bị câu dẫn dễ dàng như vậy, cái danh xưng ‘yêu cơ hoạ quốc’ này cũng sẽ không rơi xuống đầu mình.


“Nếu ái phi đồng ý, vậy thì bắt đầu đi.”


Khoé miệng Ngụy Sâm nở một nụ cười nhạt. Hắn vốn sinh ra đã phong lưu tuấn mỹ, còn là quân vương cai quản muôn vàn núi sông, mặc dù người ngoài nói hắn bạo ngược thành tánh, nhưng ở trong mắt của tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lại có lực hấp dẫn trí mạng.


Một đám đều bắt đầu ra sức diễn xuất, tỳ bà, đàn tranh, thư họa, vũ đạo, ganh đua khoe sắc.


Lâm Lang xem chính là mùi ngon.


Ngụy Sâm thân là thiên tử cao quý, loại biểu diễn này đã sớm xuất hiện phổ biến, đơn giản dùng tay nâng cằm, nhìn chằm chằm Ái phi nhà mình không chớp mắt.


Giữa mày đối phương là một đoá hoa hải đường đỏ rực nở rộ, đúng là bút tích của hắn. Vì thế Ngụy Sâm bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, lần sau sẽ bảo các cung nhân lai tạo ra một ít chủng loại hoa hải đường mới, thuận tiện cho hắn mỗi ngày đều có thể vẽ cho Lâm Lang nhiều loại đa dạng.


Khi hắn nghĩ đến xuất thần, dưới đài đột nhiên vang lên tiếng chuông thanh thúy.


Ý cười trong mắt Lâm Lang gia tăng.


Một vũ đạo khuynh thành của nữ chủ, lên sân khấu.


Ở nguyên cốt truyện, Phùng Tư Tư ở trên quốc yến nhảy một đạo Hồ Toàn Vũ, kinh diễm bốn phương.


Tên tuổi đệ nhất mỹ nhân liền lưu truyền rộng khắp.


Biểu tình của Lâm Lang có chút nghiền ngẫm.


Hồ Toàn Vũ* này đến từ Tây Vực, tựa như hoa tươi nở ở chốn trăng gió Thịnh Đường.


*một điệu múa xoáy của người Hồ ở Tây Vực (Hồ Vũ)  -_- 


Mà Đại Ngụy quốc là một triều đại hư cấu, nên không có điệu múa Hồ Toàn Vũ này. Phùng Tư Tư ở trên mạng nhìn thấy trong một video rất hot có người nhảy cái này, dáng múa kia diễm lệ lại gợi cảm, chọc đến trái tim nhỏ của nàng ta đập phanh phanh liên hồi, cũng qua loa học mấy chiêu, mới học xong cái mở đầu đã xuyên qua.


Phùng Tư Tư thay một thân trang phục vũ nữ màu lửa đỏ, trên quần áo treo đầy bảo thạch loé sáng, lộ ra eo nhỏ mảnh khảnh, chuông vàng trên mắt cá chân lay động theo từng nhịp bước, tiếng vang thanh thúy mỹ diệu.


Chỉ riêng một thân trang điểm loá mắt này cũng đủ khiến cho toàn trường chú ý.


Trong mắt Ngụy Ngọc đều tràn đầy kinh diễm.


Hắn quả nhiên nhặt được bảo!


Lâm Lang nhìn mọi người đang mê mẩn, nhịn không được cảm thán, quả nhiên một khi quang hoàn nữ chủ toả sáng, những người còn lại đều sẽ bị nghiền thành cặn bã.


Mặc dù điệu múa này múa cũng chẳng ra gì.


Nếu vừa rồi nàng nhớ không lầm, đề nghị của Thục phi chính là chỉ vào tiểu cô nương chưa lập gia thất, rất có ý tuyển tú vì quân vương, nàng ta đường đường là một Vương phi, xen lẫn vào bên trong là có ý gì?


Bất quá, trong mấy câu chuyện tình yêu ngốc bạch ngọt này thì logic tính là cái gì!


***


“Đẹp, thật là quá đẹp!”


“Điệu múa này chắc chỉ có thể nhìn thấy trên thiên đình, ở nhân gian nào được nghe qua mấy lần chứ!”


Một khúc kết thúc, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, kích động đến mặt đều đỏ.


Phùng Tư Tư ngượng ngùng đi xuống sân khấu.


Bằng vào một điệu Hồ Toàn Vũ hoàn toàn mới, nữ chủ đã hoàn toàn xoay chuyển được ấn tượng của những người ban đầu chê cười nàng ta.


Chu Thái phó cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Cuối cùng cũng lấy lại được một ít mặt mũi sớm đã nát nhừ.


“Một điệu múa này của Vương phi trông thật tràn trề vui sướng, bổn cung cũng muốn thử làm một điệu hạ màn.” Hoàng Quý Phi vốn luôn an tĩnh quan sát đột nhiên lên tiếng.


Ngụy Sâm kinh ngạc một chút, “Nàng biết khiêu vũ?”


Lâm Lang chậm rãi đứng lên, quay đầu mỉm cười với hắn, “Bệ hạ cần phải thưởng thức cho tốt lễ vật mà thần thiếp chuyên môn vì người mà chuẩn bị.”


Nếu mà át chủ bài ngay từ đầu đã bày ra trước mặt người khác, làm sao có thể chế tạo ra kinh hỉ được?


“Bá ——”


Rắn bạc ra khỏi vỏ, tuyết quang nghiêm nghị.


Thứ Lâm Lang chọn chính là múa kiếm.


Mỹ nhân tố y cầm kiếm mà đứng, lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh trầm tĩnh như thần, đoá hải đường đỏ trên trán kia càng thêm tươi đẹp bắt mắt.


Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.


[Bay bổng như cánh hồng kinh động, mỹ miều tựa dáng vẻ u long] [mời tra gg sama]


Chỉ thấy nàng đột nhiên thu tay áo, ngân quang chợt loé, mũi kiếm lạnh băng nhẹ nhàng chống lên cổ Ngụy Ngọc.


Chỉ cần mũi kiếm lại đâm tới một tấc, Ngụy Vương sợ là phải bắn ba thước máu tươi.


Ai nha nha, nếu mà nàng thật sự làm thịt nam chủ, thế giới sẽ sụp đổ đúng không?


Lâm Lang càng nghĩ càng hưng phấn.


[17.05.2020]


***








Bắt đầu công cuộc sửa chữ "hồng" thành chữ "đỏ"..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện