Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 103


trước sau

Advertisement

Trung tâm điện Quang Minh là một mái vòm lớn màu xanh biển, điêu khắc phức tạp, vô số cửa sổ được khắc bằng đá hoa vây quanh mà thành, khảm thủy tinh và lưu ly đủ mọi màu sắc, hổ phách cộng vàng, tím đậm bồ đào, rực rỡ lung linh, xa hoa lộng lẫy.


Thần nắm tay tân nương của hắn đứng ở phía dưới, bóng sáng loang lổ kia tựa như phù quang đan xen trên trường bào màu trắng tuyết của hắn, hiển lộ vài phần mỹ lệ khác thường không thể nắm lấy.


"Lucifer, đã lâu không gặp."


Thần gật đầu chào hỏi, như đang khách khí hàn huyên cùng bạn cũ.


Rõ ràng là cướp thê tử người ta nhưng lại không hề áy náy, đã vậy còn bày ra dáng vẻ chủ nhân ôn hoà chào khách, "Sao thế? Ngươi cũng đến tham dự hôn lễ sao? Thật ngại quá, Thần Hậu tương lai khá là sợ người sống, nên ta mới không gửi thiệp mời đến địa ngục."


Lâm Lang giật giật khoé miệng.


Nàng đây cũng chịu phục bản lĩnh mở to mắt nối dối của Thần.


"Thần Quang Minh, ta không dông dài với ngươi, giao nàng ra đây." Ánh mắt Lucifer lạnh nhạt, mùi máu tanh trên kiếm vẫn chưa biến mất, "Nếu không, ta không ngại huyết tẩy thánh đường điện Quang Minh."


"Giao người? Giao người nào?" Thần thưởng thức ngón tay Lâm Lang, tựa như đang chơi trò gì rất thú vị, ngữ khí chẳng thèm để tâm, "Chỗ này của ta không có người ngươi muốn tìm."


"Có điều nói đi cũng phải nói lại, đường đường Satan các hạ thủ đoạn thông thiên, sao lại đến mức chỉ có một người cũng không tìm được?"  Thần mỉm cười ác liệt.


Cái loại khiêu khích trắng trợn này, là sợ chiến hoả cháy chưa đủ mạnh hay sao?


"Một khi đã thế, thì chỉ đành dựa theo quy củ của chính ta." Lucifer cười lạnh, cổ tay lật ngửa nâng lên trường kiếm, mũi kiếm sắc nhọn kia nhắm thẳng giữa trán Thần.


Sát khí nổi lên bốn phía.


"Vậy sao? Thế thì phải xem kẻ phản Thần như ngươi có làm được không đã."


Tay áo của Thần bị gió dữ thổi đến phần phật bay múa.


Trên cổ tay trắng nõn từ từ hiện lên một vòng trăng tròn đỏ thẫm.


Lâm Lang hơi híp mắt.


Cùng lúc này, mái tóc ngắn đen của Lucifer lặng yên biến dài, xoã đến vòng eo.


"Xẹt ——"


Âm thanh vải dệt bị rách cực kì chói tai, đôi cánh như bóng đêm sau lưng hắn dang rộng. Con ngươi của Ma vương lại là màu đỏ, đỏ tươi như máu, như thể vừa hút máu người sống, yêu dị mà mê người.


Các thiên sứ hộ vệ vốn dĩ đang chắn trước mặt Thần đột nhiên nhũn chân, không đợi hắn đến gần, mỗi người đã ôm đầu hoá điên.


Cặp mắt kia, là sự nguyền rủa sau khi đoạ thiên.


Lucifer không muốn để Lâm Lang lo lắng, bởi vậy vẫn luôn che giấu rất khá ở trước mặt nàng. So với tóc đen mắt đen mà nói, Đoạ thiên sứ có con ngươi màu máu càng là một dạng tồn tại cường đại khủng bố hơn.


Lực lượng nguyền rủa thần bí giúp hắn nhanh chóng trưởng thành, có được thực lực kinh người đối chọi với Thần.


Nhưng cùng lúc đó, hắn lại phải mang trên người vận mệnh vĩnh sinh bị nguyền rủa —— bị vứt bỏ, bị phản bội, bị lừa gạt.


Đây là lời của một lão nhân nói với hắn.


Có lần Lucifer xuống hạ giới thu thập binh khí thì gặp được lão nhân kì quái này.


Lúc ấy băng thiên tuyết địa, lão nhân co người run bật bật trong một góc bẩn thỉu, cả người chỉ có một cái áo mỏng rách rưới, tứ chi bên ngoài đều đã chảy mủ sưng tấy lên.


Nghe những người đi ngang qua nói, ông ta là một nhà sư bị đuổi ra khỏi chùa, lúc vừa mới đến cái trấn nhỏ bần cùng này bị một đám trẻ nhỏ lừa hết tất cả tài sản. Bởi vì tấm lòng thiện lương, cũng không từ chối lời thỉnh cầu của mọi người, nên bị lừa hết lần này đến lần khác.


Có thể nghĩ, số tiền ít ỏi mà vị sư già vất vả lắm mới kiếm được để mua thức ăn luôn bị những tên lòng mang ý xấu dễ dàng lừa mất, có người nhắc nhở ông ta, ông ta còn cười ha hả nói rằng tạo phúc chúng sinh. Dần dà trở thành tình cảnh nghèo túng như bây giờ.


Lão nhân yếu ớt thở dốc, mắt thấy không lâu nữa sẽ từ giã cõi trần.


Ngay cả khi Lucifer là thiên thần, cũng không thể cứu được sự sống sắp đoạn tuyệt của lão nhân ấy.


Hắn chỉ có thể cởi áo choàng trên người mình ra khoác lên người vị lão nhân thiện tâm đáng thương này, để ông ấy có thể an tâm đi xong một chuyến cuối cùng của sinh mệnh.


"Ngài là… Lucifinil đại nhân?"


Lão nhân cố gắng trợn tròn mắt, tựa như mọi nhà sư bình thường khác, nhưng ông ta lại nhận ra mình, Lucifer có chút kinh ngạc.


Lão nhân nói số mệnh của hắn rất hỗn loạn, giống như kim ô chìm vào phương Tây, không hề nhận được ánh bình minh ngày mới.


Kiếp nạn thống khổ sẽ đóng đinh hắn chặt chẽ nơi vực thẳm.


Người hắn thương sẽ vì hắn mà chết, người thân thiết cũng sẽ phản bội.


Hắn chỉ có thể sống một quãng đời cô độc dài dẵng cùng với bọn ma quỷ bụng dạ khó lường, khẩu phật tâm xà kia.


Nếu hắn muốn hoá giải lời nguyền rủa vĩnh sinh này thì nên rời khỏi Thiên Quốc càng sớm càng tốt, đến một trấn nhỏ hẻo lánh tên 'Imo', tuy rằng hoàn cảnh khắc nghiệt nhưng dân bản xứ giản dị nhiệt tình. Hắn có thể cùng một cô gái nhà nghèo tên 'Winnie' kết hôn sinh con, tới già con cháu vây quanh gối, cứ như vậy bình bình an an sống hết một đời.


Lucifer không đợi ông ta nói xong đã rút kiếm giết chết ông ta.


Bởi vì hắn cảm thấy đây là lời cảnh cáo của Thần dành cho hắn.


Lúc ấy Lâm Lang bị Thần lưu đày tới Bắc Cảnh, hắn cầu xin Thần tha cho nàng, thế nhưng Thần lại thờ ơ. Hắn nhất thời không chịu được người thương chịu khổ, mà bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn, loại tác phong của kẻ bất lực này không thuộc về Lucifer hắn.


Vì thế Lucifer quyết định phản, quang minh chính đại đoạt lại nàng, bảo hộ nàng khỏi mọi sự uất ức, mất mát và thống khổ dưới đôi cánh của mình.


Mà lão đầu trọc này thế nhưng hồ ngôn loạn ngữ nói gì mà 'người hắn thương sẽ vì hắn mà chết'? Quả thực là trò cười, người Lucifer hắn muốn che chở, cho dù là tử thần nổi tiếng đáng sợ nhất cũng không dám cướp người khỏi tay hắn.


Nếu chỉ có thế mà Thần đã muốn đe doạ hắn, thì thật sự sai mười phần!


Đầu lão nhân lăn lông lốc trên nền tuyết, đôi mắt mở to, từ góc độ đứng của Lucifer, giống như vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, cánh môi xanh bị đông cứng cứ hé mở, có lẽ còn muốn nói gì, cuối cùng thành một tiếng thở dài.


"Đại nhân, bảo trọng."


Nói xong, người chết tự mình nhắm mắt.


Chuyện quỷ dị gì mà Lucifer chưa thấy qua, bởi vậy chỉ lạnh nhạt liếc lão nhân một cái.


Trường kiếm vào vỏ, xoay người biến mất trong màn tuyết mênh mông.


Lời tiên đoán đầu tiên của lão nhân đã thành sự thật, hắn thật sự có con ngươi màu máu.


Có điều chuyện còn lại, hắn chỉ biết chặt chẽ nắm giữ trong tay mình.


Hắn không tin Thần.


Và tất nhiên, cũng không tin mệnh.


Con ngươi màu máu của thanh niên hiện lên ánh sáng quỷ dị, ngay sau đó bóng dáng dần mờ đi, rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng Thần, trường kiếm đỏ bừng nhanh chóng lướt qua, máu bạc vẩy lên mặt hắn, nở ra đoá hoa máu yêu dị.


Thần… vậy mà bị thương?


Các thiên sứ vẻ mặt kinh ngạc, Michael và Gabriel muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng đều bị ánh mắt lạnh nhạt của Thần ngăn cản.


Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lau đi máu trên mặt, Lucifer hơi nhếch môi, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, "Thần, hình như cũng chẳng ra gì."


Nếu như vậy, thì đã đến lúc chân chính thí Thần.


Mà Thần phía đối diện lại lâm vào trầm tư.


Làm sao thực lực của Lucifer lại tăng mạnh đến như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì một đôi con ngươi màu máu đó thôi sao? Nhưng hắn cũng không kịp nghĩ ra nguyên nhân, địch nhân đã ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, hận không thể dồn hắn vào chỗ chết.


Thần triệu hồi roi phạt tội của hắn, như từng con rắn bạc chớp loé ánh điện, nơi nó đi đến toàn là cảnh tượng đất nứt núi lở.


"Phanh ——"


Mái vòm màu xanh ở trung ương bị phá hủy, một lượng lớn cửa sổ khắc đá hoa cộng thêm vài thứ sắc nhọn khác rơi xuống bên dưới, làm bị thương không ít thiên sứ chưa kịp tránh né.


Mọi người nhốn nháo trốn khỏi điện Quang Minh.


Lâm Lang được Michael che chở ra ngoài, nàng đúng lúc bày ra nét mặt chấn kinh sợ hãi, "Cảm ơn ngươi, Michael điện hạ."


Đối phương lắc đầu, tiếp tục đem tầm mắt tập trung vào cặp đôi thần quỷ đang đứng trên đỉnh tháp của điện Quang Minh.


Cuộc giao tranh của hai bên tương đương trận chiến cấp bậc Thần thánh tối cao, lấy bọn họ làm trung tâm, hình thành một cơn lốc lớn, vườn địa đàng cũng bị tai ương, vô số loài chim và cá bị cuốn vào trong lửa điện, ngay cả tiếng thét cuối cùng cũng chưa kịp phát ra đã biến thành một đám máu vụn, mọi người chưa kịp đề phòng nên bị xối đầy đầu.


Máu tanh nồng nặc, cái chết không đếm xuể.


"Phanh ——"


Cùng một tiếng đinh tai nhức óc, điện Quang Minh lộng lẫy hoàn toàn bị nổ tung, bụi bay mịt mù trong không khí, như thể một trận tuyết dày pha lẫn màu đỏ vừa rơi.


Tầm mắt mọi người đều mờ mịt.


"Thịch thịch thịch ——"


Tiếng bước chân giống như nhịp trống vang lên trên nền đất trống trải, giẫm lên trái tim đang khẩn trương của họ.


Mỗi một bước, đều khiến cho đại địa chấn động.


Đây là thứ quỷ gì?


Trong lúc mọi người đang suy đoán, một con quái vật to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt.


Đôi mắt kia tựa như một lồng đèn lớn màu đỏ máu, tùy thời đều phải bắt lấy người.


Không ít nữ thiên sứ nhỏ tuổi tỏ ra sợ hãi.


Tuổi nhỏ hơn một chút thì gào khóc trước mặt mọi người.


Thiên sứ bên cạnh gắt gao che lại miệng bọn nhỏ, rất sợ sẽ chọc giận con quái vật hung dữ này.


Lucifer không để ý tới bọn họ, hắn đi đến trước mặt vị tân nương đang mang khăn che mặt màu trắng, vươn tay, giọng nói dịu dàng hơn nhiều so với ngày thường.


"Được rồi, thân ái, chúng ta nên về nhà."


Thần không phải đối thủ của hắn, giữa họ cũng không còn trở ngại gì nữa.


Ngay lúc này, hắn thân là người thắng, sẽ đem người thương của mình vẻ vang nghênh về nhà.


Nữ vương của hắn có vì hắn mà kiêu ngạo không đây?


Nhưng mà ——


Trên mặt nàng… hoàn toàn chỉ có sợ hãi.


Sợ hãi thật sâu.


Trong đôi mắt đen mỹ lệ kia, phản chiếu một con quái vật có khuôn mặt xấu xí.


Mắt to như lồng đèn máu, môi mọc ra răng nanh sắc nhọn, gương mặt tuấn tú giờ đây bò đầy vảy đen. Cơ thể hắn to lên nhiều lần, làn da mọc ra lông dày.


Hắn thành quái vật.


Một con quái vật khiến nàng khiếp sợ.


Nàng sợ hãi nhìn hắn một cái, nghiêng ngả lảo đảo lướt qua người hắn, chạy ra bên ngoài.


Con ngươi hắn co rụt lại.


Bàn tay màu đen ngơ ngác sựng giữa không trung.


"Lucifer? Lucifer! Chàng đang ở đâu?"


"Xin chàng, trả lời ta đi!"


"Xin chàng đó, đừng có chết, đừng bỏ rơi ta…"


Tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của nàng phiêu tán trong gió, nhưng người trượng phu của nàng… có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng quay về.


Nhưng mà ——


Rõ ràng hắn… đang ở phía sau nàng.


Rõ ràng chỉ cần nàng nghiêm túc nhìn hắn một cái, nhìn thật kĩ, là có thể nhìn thấy dây cột tóc màu đỏ kia trên tóc hắn.


Đó là… món quà đầu tiên nàng tặng hắn.


"Đây coi như là tín vật đính ước của hai ta, bất kể chàng biến thành bộ dạng gì, ta đều có thể dựa vào nó tìm được chàng, chàng nhất định không được làm mất nó, biết chưa?" Nàng hiếm khi trịnh trọng mà nói.


"Được, cho dù ta biến thành quái vật, nàng cũng phải nhận ra ta đó, bằng không ta sẽ ——"


"Chàng sẽ làm gì?"


"Ăn tươi nuốt sống nàng!" Hắn bày ra vẻ mặt dữ tợn làm nàng hoảng sợ, như con đà điểu rúc trong lòng hắn, còn làm nũng nói, "Được rồi được rồi, trượng phu đại nhân thân ái, ta đảm bảo cho dù chàng trở nên đáng sợ tới mức nào, ta cũng sẽ nhận ra chàng chỉ với ánh mắt đầu tiên!"


Thế nhưng ——


Nàng không có.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện