Bạc Vụ

Chương 37


trước sau

Đoàn Văn là người cuối cùng đáp xuống khe nứt.

Đợi đến khi anh tỉnh lại cùng khôi phục thể lực, mọi người đã thương nghị cùng phân công hợp tác xong, từ khoang thuyền bắt đầu thanh trừ dấu vết mà nhóm xuyên việt giả lưu lại--- cũng chính là hoa huỳnh quang.

Quý Vũ Thời tìm thời gian nói chuyện với người râu ria, thế nhưng cậu không thể xác định đối phương có nghe hiểu hay không.

Thời gian người râu ria tởi nơi này sớm hơn tất cả bọn họ, lại còn ở lại đây hơn 70 năm--- thế nhưng với thời gian mà người râu ria tự nhận thức thì hắn kỳ thực chỉ ở đây hơn chục năm mà thôi. Quý Vũ Thời hiểu được, trong trí nhớ của người râu ria, hắn là người đầu tiên tiến vào thành thị, hết thảy những gì Tạ Tư An trải qua, hắn chỉ hơn chứ không kém. Người râu ria lạc đường trong thánh phố, mày mò sáu bảy ngày mới ra, chờ tới khi hắn quay trở lại khoang thuyền vũ trụ, người đồng đội cuối cùng cũng đã mất rồi.

Nghe Quý Vũ Thời liên tục nói cùng vẽ để giải thích, người râu ria mới biết mình rất có thể một lần nữa có được vơ hội rời khỏi nơi này, hắn kích động ôm chầm lấy bả vai Quý Vũ Thời, miệng wula wula nói gì đó mà mọi người nghe không hiểu.

Trên người người râu ria có mùi hôi của lâu ngày không tắm cùng mùi rượu, Quý Vũ Thời đặc biệt thích sạch sẽ bị người râu ria to như núi ôm tới thở không nổi, thế nhưng vẫn không đẩy đối phương ra.

Đến khi người râu ria buông ra, Quý Vũ Thời nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Tống Tình Lam đứng bên cạnh.

Tống Tình Lam phiên bản nhi đồng theo thói quen khoanh tay trước ngực, quan sát bọn họ.

Đôi mắt sáng ngời thuộc về tiểu bằng hữu lóe lên ý cười: "Quý cố vấn, sau này khi nghĩ tới người râu ria, cậu sẽ nhớ tới điểm gì đầu tiên?"

Là sợi xích trói bọn họ kéo về, là căn phòng nhỏ đã chiến đấu kịch liệt hay cái ôm thô lỗ này?

Quý Vũ Thời cũng nhếch khóe môi: "Chỉ sợ là cái mùi này."

Người râu ria: "Mu li han!"

Quý Vũ Thời trả lời: "Ta la."

Này là từ cám ơn cùng không có gì à?

Tống Tình Lam nghe không hiểu.

Người râu ria dùng bàn tay béo mập xoa xoa đầu Quý Vũ Thời, làm rối mái tóc đen của cậu, sau đó thật cao hứng đi ra ngoài, xem dáng vẻ thì hẳn là ra ngoài chuẩn bị công cụ giãy cỏ.

Lúc này nhóm đồng đội đều không ở phòng điều khiển, ngoại trừ Tạ Tư An.

Tạ Tư An là tiền bối, nhưng có thể vì còn quá trẻ nên được coi như bạn cùng lứa. Thế nhưng vì khác niên đại nên tư duy khác biệt, bầu không khí náo nhiệt của đội bảy thiên khung làm hắn vốn vì bất đồng ý kiến mà tan rã với đồng đội rất khó dung nhập.

"Lại nói tiếp, Quý cố vấn, nhìn thấy cậu tôi nhớ tới một vị cố nhân."

Người râu ria không còn quản mớ đồ hộp, Tạ Tư An rốt cuộc cũng có cơ hội ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Cậu và người đó thật sự quá giống."

Quý Vũ Thời quay đầu, gương mặt tuấn tú, ngũ quan lạnh lùng.

"Cũng không phải là đặc biệt giồng, đúng hơn là chỉ số IQ, tư duy cùng lô gích của hai người đều rất mạnh mẽ." Tạ Tư An nói: "Vị giáo sư đó gọi là Thịnh Vân, còn rất trẻ đã tham gia nghiên cứu hệ thống thiên khung, tiền đồ vô lượng. Trong giai đoạn chuẩn bị hành động của nhóm thủ hộ giả, tôi may mắn tham gia một học kỳ của ông ấy, ông ấy là một người cực kỳ bác học, cũng cực kỳ khiêm tốn."

Tống Tình Lam nói: "Tôi chưa từng nghe tới người này, vị giáo sư này hiện giờ đang nhậm chức ở đâu?"

"Ông ấy không nhậm chức ở đâu cả." Tạ Tư An lắc đầu: "Bởi vì.... ông ấy đã tự sát. Vì thế các cậu không nghe nói tới cũng bình thường, đối với các cậu thì đây là chuyện của mười bảy năm trước rồi. Nghe nói ông ấy có cống hiến rất xuất sắc trong quá trình nghiên cứu thiên khung, có thể nói đó là mất mác rất lớn đối với hệ thống thiên khung."

Quý Vũ Thời không nói gì.

Tạ Tư An: "Thịnh giáo sư có một đứa con trai, năm đó còn rất nhỏ, hiện giờ chắc cũng xấp xỉ các cậu, nghe nói là rất thông minh. Đáng tiếc năm đó cậu ấy là người đầu tiên phát hiện hiện trường cha mình tự sát, tựa hồ đã bị tổn thương tâm lý, cũng không biết hiện giờ thế nào."

Quý Vũ Thời nói: "Ừm, quả thực rất đáng tiếc."

Quý Vũ Thời tựa hồ có hứng thú không quá lớn với chuyện này, cậu vốn không phải người có lòng hiếu kỳ mạnh, thích nghe bát quái.

Không biết vì sao, Tống Tình Lam nhìn ra chút bất đồng trong vẻ mặt bình thản tự nhiên của cậu.

Biểu tình đó làm Tống Tình Lam có cảm giác, Quý Vũ Thời nhất định có biết chuyện này, thế nhưng vì sao lại giả vờ như không biết?

"Sau này trở về không biết sẽ phát sinh chuyện gì, hi vọng tất cả có thể hồi phục nguyên trạng." Tạ Tư An ăn đồ hộp xong, có chút khí lực: "Thời các cậu bây giờ có đội thiên khung mười hai không? Thứ hạng thế nào?"

Tống Tình Lam nói: "Có, thứ hạng cũng không tệ lắm."

Tạ Tư An tựa hồ rất thỏa mãn với người nối nghiệp của đội mình: "Vậy đội mạnh nhất của các cậu hiện giờ là tiểu đội mấy?"

"Trước kia là đội ba." Tống Tình Lam: "Nếu vận khí đủ tốt thì nói không chừng đội mạnh nhất trong tương lai chính là đội bảy thiên khung."

Tạ Tư An cười: "Vận khí tốt?"

Tống Tình Lam ngẩng đầu nhìn Quý Vũ Thời, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm trang: "Chủ yếu là phải xem xem vị kia nhà Quý cố vấn có chịu thả người hay không."

Quý Vũ Thời nghi hoặc: "?"

Tống Tình Lam nói: "Lần trước không phải cậu đã nói, người đó rất dính người à?"

"Là bọn nó*." Quý Vũ Thời hiểu ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đó đúng là vấn đề rất quan trọng." [tamen: có nghĩa chung là bọn họ, bọn nó]

Nếu quả thực phải đi thì chỉ có thể đổi chủ mới cho chúng.

"Bọn họ?"

Có tới mấy người lận à?

Tình cảm của Quý cố vấn hỗn loạn vậy sao? Tống Tình Lam: "..."

Thành viên đội bảy thiên khung tập hợp đầy đủ, đối mặt với đội trưởng đội nhiên biến thành bé xíu, Đoàn Văn rất có nghĩa khí không hề cười nhạo. Bọn họ cầm lấy công cụ người râu ria phân phát, cộng thêm Tạ Tư An cùng người râu ria, mọi người chia thành ba tổ hành động.

Bầu trời lóe sáng cực quang giống như với tay là có thể chạm tới.

Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam, Đoán Văn, ba người còn chưa đi tới núi rác thì một lần nữa nhìn thấy hư ảnh của tinh cầu có màu trắng bạc.

Nó chậm rãi xuất hiện, lớn đến khó tin, mặt ngoài tinh cầu có hố lõm chõm bị ánh huỷnh quang chiếu sáng lóe lên trước mắt, trông giống như ảo mộng.

Đoàn Văn đã ba mươi mấy tuổi rồi, nhịn không được cảm thán: "Thực con mẹ nó lãng mạn mà."

Bàn tay nhỏ bé của Tống Tình Lam kéo một cái xẻng: "Sao, muốn nói chuyện yêu đương à?"

Đoàn Văn cúi đầu nhìn Tống Tình Lam, cảm thán: "Tống đội, với dáng vẻ của cậu bây giờ lại nói chuyện của người trưởng thành thế này, tôi cảm thấy không thích hợp lắm."

Tống Tình Lam: "..."

Đoàn Văn còn nói: "Tình cảnh này ai thấy cũng muốn nói chuyện yêu đương thôi, nghĩ đi, dẫn em gái tới nơi này xem cực quang, xem mặt trăng siêu bự, cho dù không có tia lửa thì cũng bị cọ ra tia lửa. Quý cố vấn, cậu nói coi có đúng không?"

Quý Vũ Thời lần thứ hai nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp này.

Cậu từng nói, cùng một cảnh tượng đó, cho cậu xem lần đầu tiên hay vô số lần kỳ thực không có gì khác nhau, chính là cậu vẫn ngẩng đầu quan sát thực nghiêm túc.

Tinh thể to lớn màu trắng bạc.

Cực quan cuộn sóng màu lam, màu lục.

Hoa huỳnh quang trong suốt trên mặt đất.

Ở thế giới hiện thực, phong cảnh duy mỹ như vậy căn bản không có khả năng xuất hiện.

"Tôi không biết." Quý Vũ Thời ngẩng đầu trả lời Đoàn Văn: "Tôi không thích em gái."

Sau khi tinh thể hoàn toàn biến mất, bọn họ đã tới mục đích, là mảng dây leo cần phải thanh trừ.

Nhiệt độ thấp làm đất bị đông lại rất cứng rắn, cắm xẻng một cái, tay bị dao động tới tê rần mới có thể xuyên thủng mặt đất, may mắn bộ rễ của đám dây leo này cũng không cắm sâu, bọn họ chỉ cần dùng sức một chút là có thể lôi lên toàn bộ.

Chỉ một chốc lát sau, mọi người đã túa ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nếu Đoàn Văn có thể có quan hệ tốt với Lý Thuần thì tự nhiên cũng không phải loại hình ít nói, lúc nói chuyện phả ra sương trắng: "Đúng rồi, Quý cố vấn, giống như cậu... ý là đối tượng yêu thích của cậu, là người thế nào?"

Là một thẳng nam, Đoàn Văn thật sự hiếu kỳ rất lâu rồi.

Lẽ nào gay đều thích loại hình giống như Tống Tình Lam?

Ngón tay thon gầy của Quý Vũ Thời kéo một sợi dây leo trong đất, ném nó qua một bên, chốc nữa số dây leo này sẽ bị gom lại thiêu hủy, cậu nói: "Đủ loại cả."

Tống Tình Lam ngồi xổm dưới đất, thoạt nhìn bé xíu xiu, lúc này đang phân cao thấp với một gốc dây leo khá to.

Nghe thấy câu trả lời này, Tống Tình Lam không cẩn thận, sợi dây leo trong tay đứt ngang làm anh ngã bệch xuống đất: "..."

Đệt.

Sao lại cởi mở như vậy chứ, lẽ nào anh quá bảo thủ?

Đoàn Văn vẫn tiếp tục lắm mồm: "Đủ loại? Quý cố vấn nói không rõ ràng gì cả, giống như Thuần nhi đi, nó thích ngực to."

Hay thật.

Cái tên tra nam này.

Quý Vũ Thời không nói ra đánh giá của mình, chỉ đáp: "Không phải không rõ ràng. Là gặp trúng người là được, kỳ thực cũng không có gì đặc biệt cần phải chú ý."

Tống Tình Lam oán thần, thân thể đột nhiên nhẹ bổng, là Quý Vũ Thời đỡ anh: "Tôi làm cho."

Tống Tình Lam vẫn còn đeo thần miên, vũ khí bất ly thân, này tựa hồ là chút quật cường sau cùng của anh.

Anh trầm giọng: "Tôi có thể."

Quý Vũ Thời nói: "Ừ, tôi biết anh có thể."

Nói thì nói vậy nhưng Quý Vũ Thời vẫn túm lấy dây leo, dùng sức lôi nó ra khỏi đất, rất nhanh đã nhổ nó ra hết.

Mà Tống Tình Lam dĩ nhiên cũng không phản đối, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh đối mặt với Quý Vũ Thời đặc biệt ngưng trọng.

Đoàn Văn suy nghĩ, anh chỉ bỏ lỡ vài ngày mà quan hệ của hai người tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều?

Theo đống dây leo chất đống bị thanh trừ, tia sáng trên mặt đất biến mất, hắc ám cùng minh lượng liên tiếp, mặt đất cơ hồ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng bị hắc ám bao phủ.

Đúng lúc đó, thông tấn khí của ba người "tít" một tiếng, thông báo kết nối thành công.

Thông tấn khí dưới da bắt đầu làm việc, ba người nghe thấy tạp âm đứt quãng, hẳn là sau khi hai bên cùng xóa bỏ được một phần tia sáng thì thông tấn khí đã có thể kết nối lại.

"Tống đội!"

"#¥% "

Âm thanh đầu tiên là Thang Nhạc, âm thanh thứ hai thì âm tần quá nhanh nên nghe không được rõ lắm.

Thang Kỳ, Thang Nhạc cùng Tạ Tư An một tổ.

Thang Nhạc: "Tống đội!! Anh trai em bị gia tốc rồi!"

Thang Kỳ: "! #¥%... & "

Thang Nhạc: "Sau khi diệt trừ một phần dây leo, ánh sáng chiết xạ lên người ảnh, hiện giờ tốc độ của ảnh nhanh tới mức bọn em nhìn không rõ, nói cũng nghe không hiểu, ít nhất cũng là tăng nhanh gấp năm lần! Các anh nhất định phải chú ý!"

Bắt đầu rồi.

Tống Tình Lam lập tức hiểu ý: "Chúng ta diệt trừ vết tích càng nhiều, thời gian lại càng hỗn loạn, phải nhanh lên!"

Ngoại trừ thân thể bị thu nhỏ, lúc này mọi người vẫn vô thức coi Tống Tình Lam là người gánh vác khó khăn như trước kia, theo sự sắp xếp của anh, mọi người nhanh chóng xử lý xong dây leo trong khu vực mình phụ trách, Đoàn Văn rưới nhiên liệu lấy được từ khoang thuyền vũ trụ, ngọn lửa nháy mắt phừng lên thiêu rụi đống dây leo, chỉ một chốc sau đã thành tro tàn.

Mọi người hẹn gặp ở núi rác--- đó là nơi tập trung phần lớn dây leo, lại có rất nhiều linh kiện máy móc, trước tiên cần phải dọn dẹp linh kiện rồi mới thanh trừ dây leo được.

Không ai biết trong tình huống thời gian hỗn loạn sẽ phát sinh chuyện gì, ba người vội vàng chạy đi, Tống Tình Lam cũng không quản được nhiều, chân bị ống giày cọ rách da cũng không rên tiếng nào.

"Đùng---"

Tiếng súng quanh quẩn trên mặt đất trống trải.

Ba người đều sửng sốt, ai nổ súng?

Bọn họ đã đến được khu vực núi rác, mặt đất nơi này có đầy hoa huỳnh quang, thông tấn khí một lần nữa mất kết nối.

Người râu ria, Chu Minh Hiên, Lý Thuần đã dọn dẹp một phần núi rác, thấy bọn họ tới thì hỏi: "Tống đội! Bọn anh có nghe thấy tiếng súng không?"

Tống Tình Lam: "Có nghe thấy, nếu không phải bên các cậu thì nhất định là bên Thang Nhạc xảy ra vấn đề."

Chu Minh Hiên đột nhiên hô: "Nhìn kìa!"

Một màn kỳ dị xảy ra.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy hắc ám cùng cực quang trên đỉnh đầu đều đã biến mất, thay vào đó là một mảng xanh thăm thẳm.

Biển khơi vô tận lúc này lại trải rộng trên bầu trời, mặt nước trong veo.

Nó tựa hồ ở rất gần, gió biển thổi qua làm mặt biển xao động, hết thảy đều bị bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

Phút chốc, một con cá voi trắng ngoi lên khỏi mặt biển, sau một khoảng dừng ngắn ngủi thì một lần nữa tiến nhập vào trong biển.

Động tác của nó làm bọt nước văng lên, nước biển lạnh như băng giống như mưa rơi xuống mặt bọn họ.

Một màn này quá chấn động, so với tinh thể trắng bạc trước kia lại càng chấn động hơn.

Mọi người im lặng như tờ, tâm tình lúc này không có cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.

"Thời không xuất hiện chiết xạ mới." Quý Vũ Thời nói: "Khẳng định là có liên quan tới chuyện chúng ta tiêu hủy một phần ánh sáng."

"Vậy chúng ta còn tiếp tục không?" Lý Thuần hỏi: "Có
khi nào vì chiết xạ mà vài người bên chúng ta đã biến mất không?"

Phải biết loại chiết xạ này không phải chỉ là thị giác, rất có thể bao gồm cả thời không.

Nói cách khác, khu vực chỗ bọn họ đang ở không chỉ thay đổi thị giác mà ngay cả tốc độ thời gian trôi cũng thay đổi, chỉ là bọn họ đang ở bên trong nên không hay biết gì mà thôi.

Mọi người vô thức nhìn Tống Tình Lam.

Gương mặt ngây thơ của Tống Tình Lam tràn đầy kiên định, nhíu mày phun ra mệnh lệnh: "Tiếp tục."

Lệnh đã ra, không còn ai để tâm tới tiếng súng vừa nãy nữa.

Bọn họ biết, giống như nhiệm vụ Oroboros vậy, chỉ cần hoàn thành thì tất cả sẽ hồi phục như cũ--- hai nhiệm vụ khá tương tự, một khi đã bắn tên ra thì không thể quay đầu, bọn họ phải không ngừng tiến tới trước, xông thẳng tới trước.

Quý Vũ Thời ngẩng đầu nói gì đó với người râu ria.

Người râu ria đấm tay lên ngực trái mình, gầm lên một tiếng, sau đó trước mặt mọi người "loảng xoảng" một tiếng, lật ngược một miếng sắt vụn của trạm vệ tinh.

Mặc dù đang có thương thích nhưng lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, hắn cố nén đau đớn phát huy sức lực mạnh như trâu của mình, rõ ràng là một cái cần cẩu hình người.

Mọi người tiếp tục hành động, sáu người nhanh chóng thu thập dây leo ở núi rác rồi tiêu hủy.

"Đùng đùng đùng!!"

Tiếng súng vang lên liên hồi, Chu Minh Hiên nhanh tay lẹ mắt kéo Quý Vũ Thời.

Viên đạn bay theo quỹ đạo trong không trung.

Một... hai... ba... bốn, tổng cộng bốn viên, chúng nó xuất hiện với tốc độ thật chậm, sau đó chậm rãi xuyên qua mớ linh kiện máy móc, tóe lên tia lửa rồi rơi xuống mặt đất.

Mọi người lập tức phản ứng được, tốc độ thời gian của khu vực bọn họ đã trở nên chậm đi!

Bọn họ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở khu vực tờ mờ tối xuất hiện bảy tám gương mặt xa lạ, trên người mặc quần áo không biết là của niên đại nào, rõ ràng là xuyên việt giả của các thời đại khác nhau.

Nhất định là sau khi bọn họ thanh lý ánh sáng của khu vực này, chiết xạ không gian biến mất, những người này được phóng thích ra khỏi không gian chiết xạ, chính là, vì sao bọn họ lại nổ súng với người xa lạ?

"Đùng!"

Lại một phát đạn bay tới.

Nó bắt đầu từ thời không có tốc độ bình thường xuyên tới khu vực có thời gian chậm đi, đã định trước là vĩnh viễn không thể bắn trúng mục tiêu.

Chu Minh Hiên giơ súng laser nả một phát, nào ngờ động tác của bọn họ cũng bị đối phương đoán biết được, sớm đã nhận định quỹ đạo, ung dung né tránh.

Hay rồi, ai cũng không thể bắn trúng ai.

Đám người kia đột nhiên vọt tới.

Lý Thuần: "Trời ạ, đám người kia muốn giết chết chúng ta à?"

Đúng lúc này, một đống dây leo mới bị thiêu rụi thành tro tàn.

Trong một sát na, mặt biển đảo ngược ngoài khơi biến mất, thay vào đó là núi tuyết cao vút.

Góc cạnh ngọn núi cực kỳ rõ ràng, đỉnh núi cao nhất ầm ầm nhô ra, vừa lúc bị đám người đang xông tới húc trúng.

Nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết, mọi người nằm trong thung lũng: "..."

Cái này có phải chính là tự làm bậy không thể sống không?

Tống Tình Lam phát hiện một con cá lọt lưới nằm bẹp dưới đất, máu me đầy người.

Anh đi tới, cánh tay nhỏ nâng thần miên chỉa vào trán đối phương: "Các người muốn làm gì?"

Đối phương đã bị trọng thương, trước khi tắt thở dùng âm giọng địa phương nói ra một câu tiếng Anh: "Khoang thuyền con nhộng..."

Còn chưa nói hết câu đã ngoẹo đầu, trợn tròn mắt tử vong.

Khoang thuyền con nhộng?

Tuyết địa băng lãnh, gió lạnh thét gào, thỉnh thoảng có bông tuyết bay lả tả rơi lên đầu vai mọi người.

Người này nói chuyện không đầu không đuôi, bọn họ không kịp bận tâm tới chuyện này, tiếp tục dùng tốc độ gấp bội xử lý dây leo.

Đối mặt với một linh kiện vệ tinh thật lớn, mọi người có chút khó khăn, nó cùng đám máy móc chất chồng lên nhau, cũng không biết bên dưới có hoa huỳnh quang hay không, thế nhưng thứ khổng lồ này ai nhấc đi nổi?

Tống Tình Lam cởi bỏ áo bông, dáng người bé xíu đứng trước mặt vệ tinh: "Tôi có thể chui vào trong khe hở."

Chu Minh Hiên: "Tống đội!"

Tất cả mọi người đều nhìn anh, có ảo giác mình khi dễ đứa nhỏ.

Tống Tình Lam cởi bỏ đôi giày, lộ ra da chân bị cọ trầy, không thèm để tâm: "Bớt nói nhảm đi, tôi không đi ai đi?"

Nói xong, anh kéo cánh cửa khoang đã biến thành sắt vụn, cứ vậy bò vào trong khe hở.

Mặc dù lo lắng nhưng mọi người chỉ có thể tiếp tục dành thời gian làm việc.

Bàn tay Quý Vũ Thời bị linh kiện máy móc cắt chảy máu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tình Lam chui vào.

Cậu cũng cởi bỏ áo bông, mệt mỏi lau đi lớp mồ hôi mỏng, lúc cậu ngẩng đầu lên lần thứ ba thì rốt cục cũng nhìn thấy bóng dáng Tống Tình Lam chui ra ngoài.

Trên người đối phương quấn không ít dây leo, gương mặt nhỏ nhắn đen xì xì, giống như vừa mới chui vào mỏ than, chỉ có hàng mày vẫn lộ ra vài phần anh tuấn khi thành niên.

Đoàn Văn nhanh hơn Quý Vũ Thời một bước, kéo tiểu đội trưởng của mình ra ngoài.

Tống Tình Lam tùy ý đối phương giúp mình xứ lý: "Hi vọng là không còn khe hở nào khác.... ui, này, nhẹ một chút, tôi con mẹ nó vẫn còn nhỏ đấy!!"

Đoàn Văn không ngừng lẩm bẩm: "Biết rồi biết rồi."

Quý Vũ Thời: "..."

Người râu ria ôm một đống dây leo mới thanh lý tới, hoa huỳnh quang lấp lánh làm hắn trông như một cây thông noel khổng lồ.

Hắn châm lửa thiêu rụi đống dây leo.

Bốn phía đột nhiên tối sầm, không biết là ai hỏi: "Chỉ còn một khoảng cuối cùng mà thôi, tại sao đám Thang Nhạc vẫn chưa qua đây?"

Vừa dứt lời.

Cách khoảng sáng nhỏ còn sót lại của núi rác không xa xuất hiện mười mấy đầu lâu.

Không, nói đúng hơn mười bộ xương người đang đi về phía bọn họ.

Máu thịt trên người bọn họ đang nhanh chóng sinh trưởng, từ cơ quan cơ thể tới bắp thịt, rồi tới da, tóc, mắt, dần dần biến thành dáng dấp người sống sờ sờ... là nhân loại đang sống lại.

Trong đó có ba thanh niên mặc đồng phục tác chiến màu đen, trước ngực có số 12, là các vị tiền bối của đội 12 thiên khung.

Quý Vũ Thời biết chiết xạ bên rừng mưa đã biến mất, bọn họ đều tới từ bên rừng mưa.

Người râu ria đốt sạch dây leo.

Núi tuyết ở bên kia đột nhiên biến mất, vùng núi kia một lần nữa chiết xạ thành cảnh sắc thành thị.

Xung quanh, ngoại trừ đất cát cùng rác rười, nơi thành biến thành hình chiếu kính tượng toàn phương vị.

Nhất thời, mọi người giống như lạc vào ống kính vạn hoa.

"Ầm ầm---"

Tiếng sấm trôi qua, trong thành phố kính tượng không người lóe sáng sấm sét, mưa xối xả tầm tả.

Mọi người bị mưa xối ướt sũng.

Người râu ria đột nhiên hô to một tiếng: "Mo gu la kan da qiong wu ji mu he!!"

Trong số những người đó, có cả đồng đội của người râu ria.

Đám người tới từ PU-18 ôm nhau khóc rống.

Ba vị tiền bối đội 12 thiên khung đi tới, người cầm đầu hỏi: "Các cậu tới từ thiên khung?"

Một người khác nói: "Sao lại có cả con nít vậy?"

Tống Tình Lam: "..."

Tiếng sấm rền rĩ.

"Đúng vậy."

Toàn thân Quý Vũ Thời không ngừng nhỏ nước mưa, máu tóc đen vuốt ngược ra sau lộ ra cái trán sáng bóng.

Cậu cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chúng tôi tới cứu mọi người."

Ở thế giới khác gặp nhau, đối phương không biết đã sống ở rừng mưa bao lâu rồi chết đi, sau khi sống lại rất khó tin tưởng người khác.

Tất cả mọi người đề cao cảnh giác, vừa nãy những kẻ nổ súng với bọn họ là ví dụ tốt nhất. Có thể là vì cùng tới từ thiên khung nên bọn họ không muốn tự chém giết lẫn nhau.

Quý Vũ Thời nhớ ra gì đó, lấy ra chiếc la bàn nhặt được ở rừng mưa: "Tôi nhặt được cái này trên người các anh, hiện giờ vật quy nguyên chủ."

Người dẫn đầu nhận lấy, nhìn một chút rồi đưa cho đồng đội, đồng đội xác định: "Tề đội, là của Tạ Tư an!"

Nước mưa theo cằm Tề đội chảy xuống, ánh mắt lạnh băng: "Tên phản bội đó.... ở đâu?"

Lúc này, trong tiếng sấm rền, có người hô to: "Tống đội!!"

Mọi người quay đầu lại.

Chỉ thấy Thang Nhạc áp giải Tạ Tư An đi tới, trên lưng còn cõng một người máu me đầm đìa, là Thang Kỳ đã hôn mê.

Đi cùng bọn họ còn có hai ba chục gương mặt xa lạ, đều là xuyên việt giả được các điểm chiết xạ bất đồng thả ra, bọn họ mặc đồng phục bất đồng, sắc mặt cũng khác biệt.

Sắc mặt Tạ Tư An tái nhợt, thái dương có máu.

Nhìn thấy những người đồng đội sống lại, ở trong cơn mưa to, Tạ Tư An nhìn giống như quỷ hồn, lực tương tác không còn tồn tại.

Cái khe này, vô tình trở thành nơi tập trung của nhóm xuyên việt giả.

Thang Nhạc đặt Tạ Tư An tới trước mặt mọi người, sau đó một cước đạp hắn xuống đất: "Thằng khốn này đánh lén bọn em, nó căn bản không muốn chữa trị khe nứt này!"

Lý Thuần cùng Chu Minh Hiên đỡ Thang Kỳ trên lưng Thang Nhạc.

Quý Vũ Thời ngồi xổm xuống kiểm tra, chỉ thấy Thang Kỳ đang rơi vào tình trạng chiết xạ thời gian trôi nhanh hơn, ngay cả mí mắt rung động cùng tần suất hô hấp cũng không thể thấy rõ.

Tạ Tư An quỳ rạp dưới đất mỉm cười.

Nụ cười đó rất quỷ dị, mang theo chút điên cuồng, hắn vừa định đứng dậy đã bị một thứ lạnh như băng chỉa vào trán.

Đội trưởng của hắn, Tề đội, đang từ trên cao nhìn xuống hắn.

Tạ Tư An không chút sợ hãi phản kích: "Có phải bọn mày cho rằng diệt trừ số hoa huỳnh quang cuối cùng kia thì sẽ thành công không? Tao nói cho bọn mày biết, bọn mày không thành công được đâu, gốc cuối cùng đã được tao dưỡng rất tốt. Muốn biết nó ở đâu thì bảo tên râu ria kia mang khoang thuyền con nhộng ra trao đổi với tao."

Khoang thuyền con nhộng?

Tống Tình Lam híp mắt, tựa hồ hiểu được nguyên do có người nổ súng nhắm tới bọn họ.

Tên Tạ Tư An này... tâm cơ không thể khinh thường.

Quý Vũ Thời đứng dậy, lạnh lùng hỏi: "Khoang thuyền con nhộng gì?"

"Quý cố vấn thông minh như vậy, lại có thể giao tiếp với tên râu ria kia." Tạ Tư An nói: "Sao vậy, người bạn tốt của cậu không nói cho cậu biết trong khoang vũ trụ có cất giấu một khoang thuyền con nhộng còn hoàn hảo à?"

[end 37]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện