Bậc Thầy Thẻ Bài

Nói Nhiều Làm Gì, Trốn Là Đúng Rồi


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Một nơi nào đó.

Có một vài người đang ngắm sao.

"Thành phố Thanh Minh..."

"Thời gian đã đến rồi."

Một ông lão nói như thế.

Nói xong, ông ta giơ tay phải lên đẩy gọng kính đen giúp tăng tỷ lệ suy diễn của ông ta, chỉ cảm thấy thành phố Thanh Minh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Soạt!

Ánh sáng di chuyển.

Toàn bộ thành phố Thanh Minh đều nằm trọn trong tầm mắt!

"Đi thôi."

"Các con."

"Đã đến lúc chúng ta hưởng thụ thắng lợi rồi!"

Ông lão mỉm cười.

"Dạ."

Mấy người ở phía sau ông ta lập tức đứng dậy và rời đi.

"Ha."

Ông lão nở nụ cười.

Vốn cho rằng sẽ bỏ lỡ đợt này.

Không ngờ, ông ta lại bắt kịp cơ duyên kinh thiên động địa nghìn năm khó gặp này! Mặc dù ông ta đã qua độ tuổi đó, nhưng vẫn có thể tranh thủ một số lợi ích cho con cháu.

...

Một nơi nào đó.

Vùng biển.

Trước mắt của một người, nước biển bay lên cao, tạo thành một tòa nhà giữa không trung.

Soạt!

Nước biển dịch chuyển.

Liên tục thay đổi.

Cuối cùng, biến thành hình dáng của thành phố Thanh Minh.

"Quả nhiên..."

Người nọ thở dài: "Thành phố Thanh Minh sao? Nhiều năm như vậy, cuối cùng thì mấy người cũng đã hoàn thành kế hoạch kia rồi à, có điều, mấy người làm thể nào để giữ được?"

"Mấy người có biết..."

"Bọn họ đã từng vì không giữ được những thứ này mà mất mạng..."

"Cho dù mấy người đánh thức..."

"Thì có ý nghĩa gì?!"

Một tiếng thở dài.

Nước biển dâng lên.

Một bóng dáng yểu điệu xuất hiện, bước lên đất liền.

...

Nơi nào đó.

Một bầy trâu đen thui lao qua.

Ánh mắt của người ngồi trên lưng đàn trâu vẫn cứ đờ đẫn như xưa.

Hắn không thích suy nghĩ.

Bởi vì mệt.

Thế nên, hắn xác định một hướng nào đó, sau đó cứ thế đi thẳng đi thẳng, đợi khi đi đến cuối mới bắt đầu nghĩ, rốt cuộc có thể tìm được người muốn tìm hay không.

Nhưng lần này.

Hắn rõ ràng vẫn chưa đi đến thành phố Thanh Minh, còn chưa quay về...

Bỗng nhiên, hắn cứ ngẩng đầu như vậy.

Ùm bò ò...

Đàn trâu dừng lại.

Hình như cảm nhận được luồng hơi thở đặc biệt này.

Hắn chau mày, nhìn về phía thành phố Thanh Minh. Ở chỗ đó, hắn cảm thấy có một hơi thở quen thuộc, không còn là cảm giác mà người anh em trứng sắt mang lại...

Mà là...

Nhà.

"Nhà..."

"Vẫn còn ở đó?"

Có chút nghi hoặc lướt qua dáng vẻ chần chừ của hắn.

Có điều hắn nhanh chóng nghĩ ra, có nhà hay không, đi xem là biết.

Ừm...

Quay về, quay về nhà.

Trứng, trứng sắt ở nhà.

Ầm!

Đàn trâu lại bắt đầu xuất phát.

Lần này, tốc độ của chúng nó nhanh hơn trước kia nhiều!

...

Thiên Tinh các.

Đây là một nơi thần kỳ.

Dùng kiểu nói trước đây, nơi này chính là một cơ quan lớn mạnh, suy diễn sự vận chuyển của vạn vật thông qua ánh sao.

Cầu mưa, cầu gió, không gì là không làm được.

Đương nhiên, sau này, công việc của bọn họ bị ảnh hưởng vì "cơ quan dự báo thời tiết", khiến uy tín giảm sút, chỉ có thể đổi sang làm nghề thầy bói.

Thứ mà bọn họ có thể tính được...

Là cơ duyên!

Một trăm nghìn tệ để tìm kiếm những cơ duyên nhỏ.

Một triệu tệ là những cơ duyên khá.

Mười triệu tệ là cơ duyên tốt.

Cao hơn, thì còn cần những điều kiện đặc biệt!

Ví dụ...

Cơ duyên lần này.

Cơ duyên tuyệt thế nghìn năm khó gặp, từ năm sao trở lên thì cần một khúc xương rồng lửa!

Đây là nội dung do Thiên Tinh các đăng lên, còn xương rồng lửa rốt cuộc là loài sinh linh biến dị nào, hay là linh thể thời cổ đại thì chỉ có trời mới biết.

"Xương rồng lửa là gì?"

"Người biết tự nhiên sẽ biết, người không biết thì tự nhiên sẽ không biết."

"Tôi có nước mắt phượng hoàng thì có được không?"

"Anh thật sự có thứ đó ư?"

"Đúng vậy, nhãn hiệu Con Gà Ác..."

"..."

Anh bị cấm nói.

...

Nhưng mới được vài giây, nhiệm vụ này lại biến mất, chỉ để lại ba chữ "đã hoàn thành".

"???"

"Thật sự đã có người hoàn thành rồi?!"

"Bà nó, trên thế giới này thật sự có xương rồng lửa à?"

"Không biết nữa..."

Mọi người đều giật mình.

Có thể trở thành khách hàng của Thiên Tinh các, bọn họ không có tiền thì cũng có quyền, nhưng với cơ duyên tuyệt thế có cấp bậc siêu cao này, bọn họ cũng chỉ có tư cách nhìn từ xa!

"Không biết là cơ duyên gì..."

"Đúng vậy."

"Năm đó tôi mua một cơ duyên tốt liền có thể vượt mặt những người cùng khóa, cơ duyên tuyệt thế này..."

Mọi người cảm thán.

Mà lúc này, một người trẻ tuổi lặng lẽ mở trang thông tin của mình, ở đó chỉ có một hàng chữ nhỏ - Cơ duyên tuyệt thế đã được đổi thành công.

...

Địa điểm: Thành phố Thanh Minh.

Thời gian: Trong ngày hôm nay (99.98%), trong ngày hôm sau (0.02%)

Nội dung:...

...

"Thành phố Thanh Minh."

Người thanh niên lặng lẽ xem xong.

Anh ta mở bản đồ, tìm kiếm vị trí của thành phố Thanh Minh.

Dù sao, trên bản đồ thế giới, thành phố Thanh Minh quả thật rất nhỏ, rất yếu, là một nơi rất ít xuất hiện trong tầm mắt của những người tu luyện như bọn họ.

Ồ.

Thì ra là ở đây.

"Chú Lê, đưa tôi đi một chuyến."

Người thanh niên kia bỗng nhiên lên tiếng.

"Dạ."

Ông lão được gọi là chú Lê kia mỉm cười.

Soạt!

Ánh sáng di chuyển.

Khi người thanh niên kia tỉnh táo lại, thì đã đến thành phố Thanh Minh.

"Cổ mộ sao?"

Người thanh niên nhìn vào tấm bản đồ, vội vàng chạy đến.

...

Mà lúc này.

Thiên Tinh các.

Một người mặc trang phục cổ xưa, ngồi ở trước bàn, dáng vẻ nghiêm túc.

"Sư thúc."

"Vì sao lại là 99.98%?"

Một người hỏi.

Anh ta cảm thấy rất kỳ quặc, sư thúc đã sử dụng thuật suy diễn này quá nhiều lần, hầu như chưa từng sai. Dù sao bọn họ cũng là những người đánh cờ chân chính!

Đúng vậy.

Bọn họ không chỉ đứng ngoài ván cờ!

Cho dù là ai...

Cho dù là người đánh cờ hay người lật bàn đều ở trong phạm vi của bọn họ!

Bọn họ...

Thứ mà bọn họ suy diễn là đại cục!

Vì vậy, bọn họ chưa sai lần nào.

Từ khi bị "dự báo thời tiết" ép phải đổi nghề, bọn họ còn kiếm được nhiều hơn trước kia, con số 99.98% này cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong mười năm nay!

"Bởi vì biến số."

Sư thúc vuốt bộ râu của mình, lạnh lùng nói.

"Biến số."

Mọi người nghi hoặc.

Còn có biến số mà sư thúc không tính được sao?

"Sau này mọi người sẽ biết."

Vẻ mặt của sư thúc trở nên khó lường: "Đây là ý trời."

"Dạ."

Mọi người vô cùng kính nể.

Ý trời...

Sư thúc đã có thể tính được ý trời rồi!!!

Sư thúc cao siêu!

Nhưng mà.

Bọn họ không biết là, người sư thúc có thể suy diễn được ý trời trong mắt bọn họ, cũng đang thấy hoảng sợ, bởi vì lần suy diễn này xuất hiện một vài vấn đề...

Thú vui người già là gì?

Phim cấp ba là gì?

Thuốc Viagra lại là thứ gì?

Vì sao suy diễn của ông ta lại xuất hiện mấy thứ này?

Haiz?

Chẳng lẽ công lực của ông ta không đủ, ý trời muốn bảo ông ta phải bổ sung thêm những thứ này?

Có thể lắm!

Năm đó, nghề nghiệp mục nát của bọn họ chỉ biết cầu mưa, cầu gió, không quan tâm đến quy tắc thế sự, kết quả là từ sau khi "dự báo thời tiết" được chiếu đến nay, Thiên Tinh các chịu thiệt hại nặng nề, gần như phải đóng cửa, sư huynh của ông ta cũng là các chủ lúc đó lo lắng thành bệnh, buồn bực mà chết, nhắm mắt xuôi tay.

Từ sau khi ông ta lên nhậm chức, cố gắng theo kịp thời đại, liên tục cải cách, Thiên Tinh các mới xem như sống lại.

Mà bây giờ...

Có lẽ lại phải cải cách một lần nữa.

Ông ta rất rõ.

Muốn sinh tồn ở thế giới này thì phải đuổi kịp trào lưu của thời đại.

Thế là ông ta mở máy truyền tin vòng tay lên, dùng kiểu mổ cò vụng về, bấm lên bàn phím trên màn hình ánh sáng để đặt câu hỏi: "Xin hỏi, thuốc Viagra là thứ gì?"

...

Thành phố Thanh Minh.

Vùng ngoại ô.

Hạ Vũ vẫn đang bình tĩnh luyện bắn cung.

Ông lão mỉm cười đứng nhìn, thỉnh thoảng lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía cụm cổ mộ, lộ ra một nụ cười thần bí.

"Kỹ năng bắn cung của cậu hôm nay có chút rối loạn."

Ông ta bỗng nhiên lên tiếng.

"Tôi biết rồi."

Hạ Vũ có phần nóng nảy: "Có rất nhiều người đến, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của bọn họ."

"Với thực lực của cậu, rất tốt."

Ông lão tán thưởng.

Bây giờ Hạ Vũ đã là ba sao đỉnh cao, có thể cảm nhận được hơi thở của những người từ bên ngoài đến như vậy đã là rất giỏi rồi.

"Cuối cùng thì tôi cũng chờ được rồi sao?"

Hạ Vũ có chút chờ mong.

"Không vội."

Ông lão suy nghĩ một chút: "Còn một khoảng thời gian nữa."

"Vẫn phải đợi sao?"

Sắc mặt của Hạ Vũ có chút khó coi.

"Đúng vậy."

Ông lão mỉm cười.

"Tôi còn tưởng là lần này."

Hạ Vũ rất thất vọng,

Hết lần này đến lần khác, động tĩnh của thành phố Thanh Minh càng ngày càng lớn, nhưng chưa có lần nào là cơ duyên mà cậu ấy muốn... Rốt cuộc là cơ duyên gì vậy?

Lần này thế mà cũng không phải?

"Sắp rồi."

Ông lão mỉm cười: "Sắp rồi..."

Ánh mắt xa xăm.

Hạ Vũ liếc nhìn ông ta, lại có sự kích động muốn đánh ông ta một trận.

Đời này, cậu ta hận nhất là mấy người thích ra vẻ.

Không có thứ gì ghét hơn!

"Tôi đã đợi rất nhiều năm rồi."

Hạ Vũ bình tĩnh nói: "Tôi biết ông hy vọng tôi sẽ có được thành tựu lớn, hy vọng tôi có thể đi được xa hơn, cho nên vẫn luôn chờ đợi cơ duyên kinh thiên động địa này."

"Tôi chờ."

"Nhưng, nếu như tôi biết ông lừa tôi..."

Hạ Vũ bĩu môi: "Tôi sẽ lấy Tiểu Hoa."

"..."

Nụ cười của ông lão cứng lại.

Tiểu Hoa là cháu gái của ông ta.

Mới có chín tuổi.

Đứa bé Hạ Vũ này, hình như bị người tên là Lục Minh kia dạy hư rồi...

...

Vùng ngoại ô.

Nhóm người mặc đồ đen.

"Cuối cùng thì chúng ta cũng đã đợi được đến ngày hôm nay rồi."

"Đúng vậy."

"Từ nay về sau, chúng ta không cần sống chui sống lủi nữa, chúng ta sẽ đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời!"

"Tin tức được tung ra ngoài rồi..."

"Rất tốt."

"Chuẩn bị đủ thẻ năng lượng, sau đó ném mấy món đồ tồn kho vào trong đó."

"Dạ!"

"Bắt đầu đi!"

...

Mà lúc này.

Thành phố Thanh Minh.

Trong lòng đất.

Các thợ săn linh thể hưng phấn lao vào.

Cánh cửa đá cổ xưa đang phải chịu đựng sự thử thách lớn nhất trong cuộc đời của nó, mặc dù nó đủ chắc chắn, nhưng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người.

Bị một lượng năng lượng lớn tấn công.

Mới chỉ có một tiếng đồng hồ mà cánh cửa đá đã ầm ầm đổ xuống

"Thật sự có cụm cổ mộ ư?"

"Lớn thật đấy."

"Không biết đã sinh ra bao nhiêu linh thể..."

Một vài người hưng phấn.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng ầm.

Vô số báu vật từ trên trời rơi xuống.

"Đó là..."

"Cỏ An Lăng!

"Thất Dạ Nhung!"

"Trời ạ."

Các thợ săn linh thể điên rồi.

Tiền.

Những thứ này đều là tiền!

Cụm cổ mộ này, thế mà thật sự có báu vật khắp nơi!

Vèo!

Vèo!

Tất cả mọi người đều điên cuồng tranh giành, có người thuần thục phóng linh thể ra để chiến đấu, trước khi các vị cao thủ đến đây, bọn họ phải cướp đoạt được nhiều nhất có thể.

Thế là bắt đầu chém giết lẫn nhau.

Ầm!

Ầm!

Một vài người thả linh thể ra.

Là thợ săn linh thể, rất nhiều người có cách để khống chế linh thể, có một linh thể lớn mạnh làm trợ thủ, lúc này lập tức thả ra!

Cuộc chiến bùng nổ!

...

Mà lúc này, Lục Minh và Lý Nhị Cẩu đang trốn ở một nơi nào đó lại thấy lo lắng bồn chồn.

Bọn họ trơ mắt nhìn thấy trên cao bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ, sau đó có đồ vật rơi xuống, giống như trang trại đang cho động vật ăn vậy...

Vô cùng đáng sợ.

Lúc nãy rõ ràng không có gì cả...

"Ném từ trên cao xuống..."

Lục Minh hơi híp mắt lại.

Trong đám người mặc đồ đen kia, có không ít người chơi PUBG!

"Kẻ địch thế mà lại có thể khống chế được cụm cổ mộ!"

Lý Nhị Cẩu sợ hãi.

"Đâu chỉ có vậy."

Lục Minh chau mày: "Tôi luôn cảm thấy bọn họ đang có âm mưu gì đó..."

"Âm mưu..."

Lý Nhị Cẩu có vài suy nghĩ.

Dẫn mọi người đến một cụm cổ mộ để chém giết lẫn nhau...

Cổ mộ...

Ba mươi sáu ngôi mộ...

Soạt!

Có một vài ký ức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lý Nhị Cẩu, anh ta nhớ đến một trận pháp trong truyền thuyết, một trận pháp khổng lồ trên bảy sao - Đại trận tái khởi động!

Sau đó...

Không biết gì nữa.

Bởi vì đây là một trận pháp trên bảy sao, anh ta cũng chỉ biết đôi chút mà thôi, trong ấn tượng, cái giá để khởi động trận pháp này vô cùng kinh khủng!

Tác dụng của nó hình như là hồi sinh thứ gì đó.

Đại khái thế.

"Đây là trận pháp tái khởi động."

Lý Nhị Cẩu nói cho Lục Minh nghe những thứ mà anh ta biết.

"..."

Lục Minh nghe mà sửng sốt: "Nói như vậy, còn có mấy trận pháp như trận pháp màn hình xanh, trận pháp tắt máy, trận pháp treo máy gì gì đó sao?"

"..."

Lý Nhị Cẩu nhìn về phía Lục Minh, không nói gì cả.

"Được rồi."

Lục Minh suy tư.

Tái khởi động...

Hồi sinh...

Chẳng lẽ.

Đám người kia muốn hồi sinh thứ gì đó trong cụm cổ mộ này?!

Có thể lắm chứ!

Dựa theo kinh nghiệm chơi game Dấu ấn rồng thiêng, kiểu tình huống như này nhất định là đám người xấu muốn đại ma vương đang ngủ say dưới vực sâu tỉnh lại, ý đồ thống trị thế giới!

Mà lúc này, thân là nhân vật chính, anh nhất định phải cầm lấy cây gậy chính nghĩa để đánh banh đít của ma vương... À, không đúng, là cầm thanh kiếm dũng sĩ, đánh bại ma vương, cứu vớt thế giới, tiện thể xảy ra những tình tiết như "Thôn trang mà bản thân sống từ nhỏ đến lớn bị diệt", "Thanh mai cùng nhau lớn lên bị giết chết", "Người bạn thân có thực lực hơi yếu bị giết chết"... Như vậy thì trên con đường trưởng thành, bản thân mới có thể quen biết những người bạn mới, kết đôi với công chúa một cách hợp tình hợp lý...

Đại khái là như vậy.

"Anh nói xem, có phải đám người mặc đồ đen kia có một thánh nữ mười sáu tuổi gì đó không?"

Lục Minh lại tiếp tục tưởng tượng.

"Hả?"

Lý Nhị Cẩu hoang mang.

Không phải bọn họ đang bàn bạc về trận pháp lớn kia sao?

Anh trai ơi, sao anh lại liên tưởng đến thánh nữ vậy?!

Ầm!

Ầm!

Phía xa vang lên tiếng nổ.

Mấy tên bốn sao, năm sao kia vì bị đống báu vật che mờ mắt, nên đã bắt đầu liều mạng!

Thật ra, Lục Minh từng nghĩ sẽ len lén trộm trung tâm đi, nhưng khi nhớ đến việc đám người mặc đồ đen kia đang âm thầm quan sát, thì lại không dám xằng bậy, chỉ có thể lặng lẽ đi sang nơi khác cùng Lý Nhị Cẩu.

"Việc ẩn núp này ấy à..."

"Tôi rất có kinh nghiệm."

"Chỉ nấp ở một chỗ cũng không được, nhân lúc bọn họ đang chiến đấu, chúng ta phải lặng lẽ chuyển sang chỗ khác, không phải là tôi chém gió đâu, nhưng tôi có thể trốn đến khi tất cả mọi người đều chết hết!"

Lý Nhị Cẩu nói đến nghề nghiệp của mình là lại vô cùng tự tin.

Có vài lời, thật ra anh ta chưa nói với Lục Minh.

Ví dụ...

Mỗi lần thành phố Thanh Minh xuất hiện linh thế thì anh ta đều có mặt!!

Mỗi lần, anh ta đều yên lặng nấp đến lúc cuối cùng.

Thật sự.

Nếu như không phải lần nào linh thể cũng đột nhiên biến mất, thì khả năng anh ta lấy được là rất lớn, đáng tiếc, cuối cùng những linh thể này đều chết hết...

Ai cũng không có được.

Thế nhưng, chỉ cần còn sống thì Lý Nhị Cẩu anh ta có thể trốn được đến lúc thắng!

Thật sự cho rằng nghề nghiệp của Lý Nhị Cẩu anh ta là trò đùa?

Anh xem.

Phía xa, các linh thể năm sao đang đánh nhau loạn xạ.

Bên này, anh ta và Lục Minh hòa mình vào môi trường xung quanh, lặng lẽ rời đi...

Không có ai phát hiện!

Bọn họ yên lặng đi đến một góc mà không ai biết.

"Nếu đó thật sự là đại trận tái khởi động...

"Tốt nhất chúng ta không nên nhúng tay vào."

Lý Nhị Cẩu khẳng định: "Đây là một đại trận trên bảy sao, còn là trận pháp trong truyền thuyết, muốn bày trận này thì phải bỏ ra một cái giá rất lớn..."

"Có lẽ, số lượng bảy sao chết vì nó, không chỉ dừng lại ở một người!"

"Chúng ta?"

"Chỉ là con tốt thí!"

"Không!"

"Chúng ta còn không có tư cách để trở thành con tốt thí.."

"Cho nên."

"Vào thời điểm này, trốn đi là đúng."

Lý Nhị Cẩu nghiêm túc nói với Lục Minh.

"Anh chắc chứ?"

Lục Minh vô cùng hoài nghi.

Mặc dù nghe rất có lý, nhưng tại sao anh lại có cảm giác, cho dù ở trong hoàn cảnh nào, bạn Lý Nhị Cẩu này đều có thể tìm được lý do để trốn nhỉ?

"Thật đó."

Lý Nhị Cẩu nghiêm nghị.

Anh ta rất nghiêm túc trong việc lẩn trốn.

Được thôi.

Lục Minh cố mà nghe.

Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, bỗng nhiên xuất hiện một đống linh thể, một cụm cổ mộ trống rỗng, đột nhiên thả đồ từ trên cao xuống, đám người mặc đồ đen này bay loạn xì ngầu giống như những con ruồi vậy, bên này một con, bên kia một con, thì ra là vì cái được gọi là trận pháp tái khởi động này sao?

Đại trận tái khởi động...

Cái tên này nghe cũng có hàm lượng kỹ thuật đấy!

...

Bỗng nhiên.

Ùng...

Một trận rung kỳ quái xuất hiện.

"Ai?"

Lý Nhị Cẩu lại thêm sợ hãi.

"Không có việc gì."

Lục Minh vỗ vào túi đựng thẻ bài của mình, vẻ mặt không hề thay đổi: "Chắc là đồng hồ báo thức mà tôi đặt."

"Ồ."

Lý Nhị Cẩu ngạc nhiên.

Người trong thành phố ngày nay cũng khác hẳn, không cài đặt đồng hồ báo thức trong máy truyền tin ở vòng tay, mà lại dùng một món đồ nhỏ biết rung và đặt ở trong túi đựng thẻ bài, sở thích này đúng là đặc biệt thật.

Mà lúc này.

Ý nghĩ không tốt lành gì của Lục Minh quét qua túi đựng thẻ bài.

"Mày đang làm gì thế?"

Anh nhìn về phía tấm thẻ gốc cứ chốc chốc lại run lên kia.

"Không có gì cả."

"Đừng để ý đến tôi."

Tấm thẻ gốc thoải mái bay lên, nó vẫn cứ cười ngây ngô: "Hì hì hì, âm khí ở nơi này bỗng nhiên trở nên dày đặc hơn rất nhiều, đúng lúc có thể tôi luyện cơ thể, cảm giác này, ồ de..."

Lục Minh: "..."

Vong này thế mà cũng đã biết tôi luyện cơ thể rồi!

Âm khí...

Ừm.

Cũng đúng.

Con rắn lớn lúc trước cũng như vậy.

Nghĩ đến điều này, anh lấy tấm thẻ gốc ở trong túi đựng thẻ bài ra, dù sao khi ở bên ngoài thì nó có thể tiếp xúc được nhiều hơn, cũng có thể hấp thu âm khí tôi luyện cơ thể tốt hơn.

"Không được phép phát sáng."

"Yên lặng hấp thu thôi."

"Cố gắng hết sức để không thu hút sự chú ý của những người khác."

Lục Minh dặn dò.

"Đã hiểu."

Tấm thẻ gốc thoái mái đến mức không thèm để ý đến Lục Minh.

...

Ầm!

Ầm!

Lại một trận chiến nữa nổ ra.

Hình như những món đồ rơi từ trên cao xuống đang tập trung ở một nơi nào đó.

Lý Nhị Cẩu nhìn xem, dường như phần lớn đồ đạc đều rơi ở xung quanh một ngôi mộ, tình cờ lại là một trong ba mươi sáu ngôi mộ đặc biệt kia, tất cả đồ đạc đều rơi ở đó!

Tình huống này...

"Trốn."

Lý Nhị Cẩu nói ra những lời chí lý.

"Nếu chạm phải đồ ở trong đại trận thì chỉ có đường chết thôi!"

"Tôi không hiểu lắm về đại trận tái khởi động, nhưng tôi nhớ có một đại trận bảy sao, hơn nữa còn chưa phải là cấp bậc truyền thuyết, trận pháp kia cần phải hiến tế sáu người bảy sao, cùng với vô số sáu sao và năm sao..."

Lý Nhị Cẩu nghiêm túc.

"Hả..."

Lục Minh giật nảy mình.

Hiến tế?

Sáu người bảy sao?!

Đó là trận pháp quái quỷ gì vậy!

Hơn nữa, nó còn không thể sánh được với trận pháp ở trước mắt?

Quái thật.

Rốt cuộc thì mấy người học về trận pháp là người như nào vậy?

Bỗng nhiên.

Lục Minh nhớ lại cô nàng Tiểu Tinh vẫn đang sống dưới sự áp bức của ông anh trai, à, xem ra sau này phải tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với cô nàng Tiểu Tinh này mới được.

"Nói chung."

"Trốn là được rồi."

Đây là những gì mà Lý Nhị Cẩu tổng kết được.

"Được."

Lục Minh thành thật.

Đối với những thứ siêu cấp như thế này thì anh cũng không dám đụng vào.

Sự xuất hiện của cụm cổ mộ lần này, anh đã kiếm được kha khá, hai mươi linh thể kia bị bắt ở phía trên, nên chắc không ảnh hưởng gì đến trận pháp đâu nhỉ!

Bây giờ, anh chỉ muốn yên lặng ngồi đợi mọi chuyện ở đây kết thúc.

Sau đó...

Quay về nghiên cứu linh thể.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Đại trận?

Tái khởi động?

Giao cho các vị cao thủ đối phó thôi!

Lục Minh đoán, nếu như sư phụ của Lý Nhị Cẩu có thể tính được, vậy nhất định cũng có rất nhiều vị cao thủ tính được, đến lúc đó chính là thần tiên đánh nhau!

Là người phàm...

Ừm...

Tốt nhất là không tham gia.

Vì thế, Lục Minh dứt khoát nghe theo lời đề nghị của Lý Nhị Cẩu.

Trốn là được rồi!

Trốn lợi gì đó...

Câu này có nghĩa là gì?

Phiên dịch ra có nghĩa là, trốn được đến cuối cùng chính là thắng lợi!

...

Ầm!

Ầm!

Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục.

"Cái này là của tôi!"

"Vớ vẩn, rõ ràng là ông đây thấy trước!

Ầm!

Lại là một cuộc chiến khác.

Bọn họ thậm chí còn không để ý đến việc xung quanh bọn họ có những tia sáng màu đỏ yếu ớt đang di chuyển hệt như là ác mộng, khi ở trong cụm cổ mộ thì trông rất đáng sợ.

Những linh thể do bọn họ triệu hồi đến cũng càng ngày càng sáng.

Càng thêm rõ ràng!

Càng thêm mạnh mẽ!

...

Giây phút này, không có ai biết.

Có vô số ánh mắt hướng về phía cụm cổ mộ.

Ầm!

Sóng gió bắt đầu xuất hiện ở thành phố Thanh Minh.

Từng sức mạnh đáng sợ xuất hiện ở trong không trung, một vài kẻ mạnh có thực lực kinh khủng cũng sắp đi đến nơi này để tranh đoạt thứ gọi là cơ duyên!

Trong bóng tối, lại càng không thiếu người đang theo dõi.

...

Một nơi nào đó.

Một nhóm người thần bí xuất hiện.

Bọn họ có thực lực lớn mạnh, lại vô cùng im hơi lặng tiếng.

"Nhớ kĩ!"

"Không được để lộ ra bất cứ tin tức gì!"

"Không thể cho bọn họ biết là cảnh sát chúng ta cũng tham dự vào hoạt động lần này... tôi đã từ chối yêu cầu của Trương Uy, nhưng không biết có thể duy trì trong bao lâu... cho nên, phải nhanh tay một chút! Đây là toàn bộ những gì mà tôi có thể tranh thủ cho các cậu! Kế hoạch tái khởi động lần này chính là tai họa của thành phố Thanh Minh!"

"Đối với chúng ta..."

"Đó lại là lợi ích! Có hiểu không?"

"Dạ hiểu!"

Vẻ mặt của nhóm người kia vô cùng nghiêm túc.

Bọn họ là cảnh sát!

Nhưng vào lúc này, bọn họ lại muốn tranh giành lợi ích cá nhân!

"Chúng ta..."

"Làm như vậy được sao?"

Một người trẻ tuổi hoang mang.

Những thứ mà anh ta học được từ nhỏ nói cho anh ta biết làm như vậy là không đúng!

"Chúng ta luôn phải sống cho bản thân mình, không phải sao?"

"Hơn nữa."

"Một cảnh sát mạnh mẽ có ích hơn một nghìn cảnh sát yếu ớt nhiều! Đôi lúc chúng ta phải ích kỷ một chút, cũng là vì muốn bảo vệ cho người dân tốt hơn..."

Một người nói như vậy.

"Thật không?"

Người thanh niên kia ngẩn ngơ.

"Đương nhiên."

Người nói mỉm cười: "Tại sao lần này không cứu được thành phố Thanh Minh, về bản chất, không phải là do chúng ta quá yếu sao?! Nếu như chúng ta đủ mạnh..."

"Cố gắng lên!"

"Sự ích kỷ của lúc này là vì tương lai mai sau!"

"Vâng."

Người thanh niên kia đã bị thuyết phục.

Vì vậy, những người này chờ đợi mệnh lệnh, chờ đợi khoảnh khắc kia đến.

Nếu như bọn họ nhớ không nhầm, nếu như trận pháp này được khởi động...

Thành phố Thanh Minh...

Sẽ xong đời!

...

Một nơi nào đó.

Bản đồ sao thuộc về thành phố Thanh Minh càng lúc càng sáng, dần dần được hoàn thiện, nó vốn đã nằm yên trên bản đồ sao từ rất lâu rồi, nay lại được thắp sáng một lần nữa!

Trong chớp mắt.

Đã tăng đến mức cuối cùng!

99%!

Cuối cùng...

Sắp hoàn thành rồi!

"Chúng ta... đợi được ngày này rồi!"

Nhóm người mặc đồ đen rưng rưng lệ.

Lúc này, mỗi nơi trên toàn thế giới.

Tất cả mọi người trong tổ chức của bọn họ, tất cả người mặc đồ đen đều đi đến đây, có rất nhiều người sinh ra chính là vì hoàn thành sự mệnh này!!!

Giờ khắc này, tất cả người mặc đồ đen đều lộ vẻ kính cẩn, tràn ngập thành kính.

Bọn họ...

Cuối cùng cũng quay về rồi!

Từ nay về sau, bọn họ không còn là một tổ chức không tên nữa rồi!

Từ nay về sau, bọn họ không còn là những người mặc đồ đen không có tên họ nữa!

Mà chân chính là một...

Bỗng nhiên.

Một người mặc đồ đen nói ra nghi hoặc trong lòng: "Tại sao vạch tiến độ không nhúc nhích?"

Ủa?

Mọi người nhìn lại trong vô thức.

Lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, đường tiến độ vốn nên hoàn thành từ lâu lại ngừng di chuyển! Bản đồ sao nhìn thì giống như đã hoàn thành...

Dường như còn thiếu một chút!

99.99%!

99.99%!

99.99%!

...

Đường tiến độ liên tục lóe sáng, nhưng vẫn cứ luôn dừng lại ở đó.

Không hề nhúc nhích!!!

...

"Sao có thể như vậy được?"

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen vô cùng ngạc nhiên.

Tại sao lại như vậy?!

Hắn nhìn lại đám thợ săn linh thể kia, các linh thể vẫn đang chiến đấu, từ trong cụm cổ mộ, âm khí liên tục xuất hiện, dần dần cộng hưởng với trận pháp!

Các bước đều đúng!

Kế hoạch đúng!

Chỉ có...

Kết quả là không đúng!

???

Vì sao?

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen cũng rất hoang mang.

Thế là hắn nghiêm túc mở cuốn sổ tay cổ xưa ra, tìm kiếm nguyên nhân có thể dẫn đến sai lầm, nhưng mà, cho dù có tìm như thế nào cũng không tìm được tình huống trước mắt.

???

Quỷ gì vậy?!

Nhóm nghiên cứu của bọn họ lập tức qua xem, sau đó yên lặng quay về.

Không hiểu nổi.

"Ta nghĩ xem."

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Không thể như vậy!

Tiếp tục chờ?

Mặc dù các thợ săn linh thể vẫn đang chiến đấu, nhưng nếu cứ như vậy thì phải làm sao? Vì vậy, chi bằng nhân lúc bọn họ còn đang ở đây...

"Tái khởi động đi!"

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen thở dài.

Thế là bọn họ đóng bản đồ sao vào rồi lại mở ra.

Ùng...

Bản đồ sao được tái khởi động.

Toàn bộ quá trình diễn thử của đại trận cũng đóng lại trong lúc đó, sau đó một lần nữa bước vào giai đoạn tải xuống, may mà, ba mươi lăm ngôi mộ còn lại đã hoàn thành từ lâu rồi!

Soạt!

Gần như trong nháy mắt, tiến độ khởi động lại tăng vọt lên 90%!

Sau đó...

91%!

92%!

93%!

...

"Di chuyển rồi."

Ánh mắt của mọi người tập trung về phía đó, không dám thả lỏng.

97%!

98%!

99%!

...

Mọi người mở to đôi mắt.

Soạt!

Chữ số lóe lên.

99.9%!

99.99%!

99.99%!

99,99%!

...

???

Xung quanh lại rơi vào im lặng.

Lại...

Lại bị kẹt!

"Sao có thể như vậy được?!"

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen tức giận.

Tất cả mọi việc đều hoàn hảo không có khuyết điểm, vì sao vẫn cứ chết ở mức 99.99% này chứ?

"Lại có người quấy rầy?"

Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn.

"Không có."

Người tiên phong thật thà nói.

Lần này, anh ta thật sự không cảm giác được sự tồn tại của kẻ địch.

"..."

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen yên lặng.

Bỗng nhiên, hắn tháo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật của mình.

"Đại ca..."

Những người còn lại cảm thấy sợ hãi.

Phải biết rằng, quy định của bọn họ không cho phép...

"Ta biết."

"Chúng ta không xứng đáng có được họ tên và cuộc sống."

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen nhìn về phía chân trời: "Nhưng mà, không phải đã không còn quan trọng nữa sao? Kế hoạch lần này chính là lần cuối cùng..."

"Ha."

"Nếu như thất bại..."

"Chúng ta sẽ trắng tay!"

Thủ lĩnh nhóm người mặc đồ đen nói một cách chân thành: "Ta sẽ xuống cụm cổ mộ để xem sao... nếu như ta không quay về... mọi người làm theo kế hoạch cuối cùng..."

"Vâng!"

Mọi người run rẩy.

"Trước khi đi..."

"Ta cũng chỉ hy vọng."

"Nếu như ta chết, mà kế hoạch lại thành công, hy vọng..."

"Mọi người có thể nhớ đến tên của ta."

Soạt!

Hắn đứng dậy rời đi, bước vào cụm cổ mộ.

Trong mơ hồ, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói của hắn.

"Nhớ kĩ."

"Ta tên là Trâu Thắng Long."

Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện