Bậc Thầy Thẻ Bài

Cô Bé, Có Phải Em Hiểu Sai Về Nhan Sắc Rồi Không?


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Học viện Chiến đấu Tử Dương.

Cổng trường học.

Chỗ này đã sớm có một đống người tụ tập.

Người ngoài học viện đến hóng chuyện, người trong học viện cũng đến hóng chuyện, có điều, lúc này tất cả mọi người đều lặng im, hoảng sợ nhìn cô bé kia.

Hóa ra... cô bé này lợi hại như vậy sao?!

"Đại sư tỷ quá xịn xò!"

Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên đồng thanh la lên.

Bọn họ đều biết thực lực của Đại sư tỷ không tầm thường, đánh bại mấy tên sinh viên năm nhất hoàn toàn không có chút vấn đề gì, nhưng chưa bao giờ ngờ đến, Đại sư tỷ lại ra tay tuyệt diệu đến thế!

Trong lời đồn, chỉ có đàn ông chân chính mới không thèm quay đầu nhìn vụ nổ.

Không ngờ Đại sư tỷ cũng đã đạt đến cấp bậc này, mặc cho gió thổi mây tuôn như thế nào, tuyệt đối không quay đầu lại nhìn...

Woa!

Quá trời ngầu luôn!

Đương nhiên.

Là đệ tử của chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch, bọn họ biết rõ linh thẻ cũng có công lao nữa!

"Tiểu Tiểu Lôi, mày có thấy không?"

Tiểu Nghiêm nhẹ nhàng nói.

Xẹt!

Xẹt!

Trong cơ thể cậu ta hình như có một vài tia chớp lóe ra.

"Tiểu Tiểu Xà, mày có thấy không?"

Lý Hạo Nhiên mừng rỡ.

Xẹt!

Xẹt!

Trên đầu anh ta cũng lóe lên ánh sáng xanh nhạt.

"Ha ha."

Trong túi của Lục Minh, thẻ gốc khoét ra một lỗ thủng, nhìn ra ngoài một cách vô cùng buồn chán, ha ha, Lục Minh đúng là tên mê gái mà...

Tiểu Bạch tham gia thi đấu gì chứ!

Từ nãy đến giờ, Tiểu Bạch có từng ra tay lần nào chưa?!

Căn bản toàn là Tiểu Tiểu Bạch đánh nhau có được không!?

Đêm qua, tên không biết xấu hổ này gọi Tiểu Tiểu Bạch vào trong phòng, bắt đầu tiến hành làm công tác tư tưởng, mà tên ngu ngốc Tiểu Tiểu Bạch kia lại tin tưởng tất cả nữa chứ!

Ha ha.

Đúng là linh thể kém thông minh mà...

"Câm miệng."

Lục Minh nhìn ánh sáng đang lóe ra trong chiếc túi: "Nói bậy nữa tao sẽ ném mày vào trong biển ý thức."

Soạt!

Thẻ gốc im lặng.

...

Hiện trường cũng hoàn toàn yên lặng.

Sau một chiêu hoa lệ của tên thích khách hai sao kia, đã không còn ai xuất hiện nữa.

Ánh mắt của Tiểu Bạch đảo qua khắp nơi, hình như không còn ai đi ra nữa, cô bé suy nghĩ một lát, nhớ tới lời dặn dò của sư phụ, vì vậy, một mình cô bé đứng chặn ở cửa học viện!

Sau đó.

Tiểu Bạch dùng cách bản thân cho rằng vô cùng khí phách mà hô to lên mấy chữ: "Có ai nữa không nè?"

Phụt!

Mấy người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Còn có ai không nè cái quái gì vậy?!

Đợi đã!

Lúc này, không phải nên ngang ngược hét lên một câu "Còn ai không?!" sao.

Như vậy mới kiêu ngạo!

Như vậy mới đúng nha!

Nếu thật sự như vậy thì bọn họ cũng đành chịu, suy cho cùng tài nghệ không bằng người ta.

Mà bây giờ thì sao?

Lại là một cô bé, dùng kiểu giọng còn hôi mùi sữa hét lên... Kiểu âm thanh này bình thường không phải dùng để nũng nịu kêu xông lên nha các kiểu ư?

Càng đáng buồn hơn là...

Bọn họ thật sự không có người ra ứng chiến.

Cảm giác sỉ nhục này...

A a a a!

Tâm trạng của mọi người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương đều sụp đổ!

"Đừng có quá đáng!"

Một giáo viên hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh nhìn về phía Lục Minh: "Sinh viên năm nhất vừa nhập học chưa được nửa năm, ức hiếp bọn họ như vậy vui lắm sao?!"

"Vậy thì bảo năm hai lên đi."

Lục Minh mỉm cười.

"Năm hai?"

Giáo viên ngây ngẩn cả người.

"Đúng vậy."

Lục Minh nhìn về phía Tiểu Bạch: "Con bé này luôn không xem ai ra gì đã thành thói, cũng không thể cứ để nó như vậy mãi được đúng không? Nếu như thất bại sớm một chút cũng coi như có lợi, đáng tiếc..."

"Cùng khóa lại chưa từng thua một lần nào."

Lục Minh than thở không thôi.

"..."

Huyết áp của giáo viên có hơi cao quá mức, ông ta cố nén sự kích động muốn bóp chết Lục Minh, mở miệng hỏi: "Cậu nhất định muốn cho sinh viên năm hai ra tay sao? Nên nhớ, năm hai cũng có ba sao đấy!"

Đúng vậy.

Năm hai đã học tập được một năm rưỡi!

Một vài người có thiên phú cao đều đã đến ba sao!

Còn Tiểu Bạch thì sao?

Cũng chỉ mới ba sao!

Đối phó với những sinh viên mới năm nhất còn có được lợi thế cấp sao, nhưng nếu đối phó với sinh viên ba sao, đối phó các nghề nghiệp, cô bé lấy gì để thắng?

"Không thử thì sao biết được?"

Lục Minh mỉm cười.

"Được."

Giáo viên hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Để sinh viên năm hai ra tay."

"Nhưng mà..."

Một giáo viên khác lại nhíu mày, hai sao thắng cũng chẳng vẻ vang gì.

"Bảo bọn họ ra tay!"

Giáo viên kia lạnh lùng nói.

Không vẻ vang gì cũng tốt hơn thua!

Sinh viên năm nhất không đánh lại, sinh viên năm hai không ra tay thì còn cách nào nữa chứ! Ông có tin lát nữa Lục Minh có thể phun ra mấy câu đại loại như "Sinh viên năm hai lại sợ không dám ra đánh" không?

Đánh đi!

Ông ta cũng muốn xem thử cô bé này mạnh cỡ nào?!

Ba sao...

"Để tôi!"

Một thiếu niên có hơi thở ôn hòa đi lên.

"Đẹp trai quá đi!"

"Không ngờ lại là cậu ấy!"

"Không ngờ người đầu tiên ra tay lại là cậu ấy..."

Có một vài giọng nói phát ra từ trong đám người.

Hiển nhiên, người này khác hẳn với những sinh viên năm nhất kia, thực lực của cậu ta rất khá, hơn nữa bởi vì có nhan sắc không tầm thường nên cũng nổi tiếng trong học viện chiến đấu!

"Xin lỗi."

Cậu ta ôn tồn lễ độ đi đến: "Tôi vốn không nên ra tay, nhưng mà... sinh viên mới năm nay của chúng tôi không có kỳ tài ngút trời như em!"

Ừm...

Các giáo viên sinh viên của học viện Tử Dương đều rất hài lòng.

Nhìn mà coi người ta ăn nói chuẩn chưa kìa...

Chỉ một câu nói là có thể bỏ qua hoàn toàn trận chiến lúc nãy, còn giải thích một câu, không phải học viện của chúng tôi không được, chỉ là do cô bé quá đặc biệt mà thôi!

Sẵn tiện còn khen Tiểu Bạch nữa.

Còn có giọng điệu...

Ừm...

Ôn hòa, nho nhã...

Trong mắt rất nhiều đàn em đều xuất hiện ánh sao lấp lánh.

Quá giỏi!

Lúc này, ánh mắt dịu dàng của thiếu niên kia nhìn Tiểu Bạch.

"..."

Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu ta, lát sau lại hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Ừm... Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy..."

"Vì sao?"

Khóe miệng của thiếu niên lộ ra một nụ cười thản nhiên.

"Bởi vì xấu quá..."

Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng nói: "Người quá xấu lại dùng ánh mắt như vậy... cứ cảm thấy rất hèn hạ... làm tôi rất muốn đánh người."

Soạt!

Biểu cảm trên khuôn mặt của thiếu niên lập tức cứng đờ.

Xấu...

Xấu?!

Mợ nó chứ!

Mặc dù cậu ta không anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, nhưng vẫn được xếp vào hàng đẹp trai đó, hơn nữa khí chất rất tuyệt vời, cũng được công nhận là một trong những hotboy vườn trường!

Mà bây giờ thì sao?

Xấu?!

Không ngờ lại bị người ta chê xấu?

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cậu ta bị người ta chê xấu đó!

"Cô bé."

Cậu ta cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ: "Tấn công bằng lời nói như vậy thì hơi quá đáng..."

"Đâu có đâu."

Tiểu Bạch nói rất chân thành: "Anh xấu thật mà."

"..."

Thiếu niên im lặng: "Vậy không biết định nghĩa đẹp trai của em..."

Giờ phút này, Tiểu Bạch yên lặng nhìn về phía Lục Minh.

"..."

Thiếu niên ngẩng đầu liếc nhìn Lục Minh, im lặng một hồi: "Làm phiền rồi."

Có điều, dù sao cậu ta cũng còn trẻ, nhịn không được mà giải thích: "Tiểu Bạch, em phải biết là, trên thế giới này cũng không phải ngoài đen ra chỉ có trắng, cũng không phải trừ những người đẹp trai ra thì đều là xấu, có một số ít người, tuy rằng nhan sắc của họ không thể so sánh với sư phụ của em được, nhưng vẫn được xem là đẹp trai..."

"Hả?"

Khuôn mặt của Tiểu Bạch ngơ ngác: "Đó không phải là xấu sao?"

Thiếu niên: "..."

Lời nói này rất có lý, cậu ta không biết trả lời thế nào!

...

Ở một góc nào đó.

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc nằm trong túi sáng lên điên cuồng.

Ha ha ha ha.

Không ngờ ngươi lại dám bàn về vấn đề đẹp trai trước mặt Tiểu Bạch!

Không lẽ ngươi không biết, trong lòng cô bé chỉ có hai kiểu khuôn mặt, Lục Minh, và những người khác... Ha ha ha ha, ngay cả Giang Phong cũng bị chê là xấu, ngươi có là gì?!

Cười chết ta rồi ha ha ha!

...

Thế là ở cổng học viện tràn ngập không khí vừa xấu hổ lại không mất lịch sự.

Quần chúng vây xem ngoài cổng học viện suýt chút nữa cười tới tắt thở, sinh viên trong học viện thì có phần lúng túng quay đầu lại, lần này đàn anh mất mặt lớn rồi.

So sánh giữa người với người thì so cái gì không được, lại so đẹp trai?

Anh không thể thi đấu cho đàng hoàng sao?!

"Tiểu Bạch."

"Xin phép."

Tinh thần của thiếu niên bình tĩnh trở lại lại, chuẩn bị ra tay.

Dù sao cậu ta cũng không phải là một thiếu niên bình thường, cậu ta có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, đương nhiên sẽ không để xảy ra chuyện ngu xuẩn như thẹn quá hóa giận.

Thế là cậu ta ngưng tụ sức mạnh, ra tay toàn lực.

"Cô gái."

"Xin hãy nhớ tên của tôi, tôi là..."

Thiếu niên ra tay.

Rầm!

Thẻ gốc xuất hiện.

Thiếu niên im lặng nằm trên đất.

Soạt!

Thế giới lại yên lặng.

Lục Minh: "..."

Tiểu Bạch: "..."

Các sinh viên: "..."

...

"Khiêng xuống, khiêng xuống đi."

Giáo viên nhanh chóng chỉ huy nhân viên y tế lôi tên này đi.

Má ơi.

Mất mặt chết đi được!

Em không thể đánh đấm cho đàng hoàng được sao?

Giả ngầu cái quái gì chứ?!

Tên còn chưa kịp nói ra đã nằm dài, thật là...

"Để tôi."

Một chàng trai cao lớn đi ra.

Tuy nhìn gã còn khá trẻ, nhưng vóc người thật sự rất đô con, nhìn có vẻ giống một người chuyên phòng thủ, cả người đều tràn ngập năng lượng và sức mạnh mạnh mẽ.

"Cô bé con, xin lỗi."

Gã trầm giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ xin lỗi..."

Rầm!

Thẻ gốc xuất hiện.

Chàng trai cao lớn dính chặt lên tường

Soạt!

Thế giới tiếp tục yên lặng.

Xì xào...

Bên ngoài học viện vang một tràng cười.

Hiển nhiên, so sánh lời nói và thực lực của hai người anh em này đúng là rất tức cười, người của học viện Tử Dương đều đỏ bừng cả mặt.

Quá mất mặt!

Hai người nói nhảm gì vậy?!

Cho dù đi lên trực tiếp thất bại cũng sẽ không mất mặt như vậy mà?!

Thật là...

"Nhớ cho kĩ."

"Đi lên đừng có nói nhảm!"

Khuôn mặt của giáo viên đã xanh lè.

"Dạ."

Lại một sinh viên đi lên.

Lần này, cậu ta cũng không nói nhảm gì, thẳng thừng ra tay với Tiểu Bạch, nhưng mà...

Rầm!

Thẻ gốc xuất hiện.

Vẫn là một bóng người bay ra.

Đổi người.

Rầm!

Lại đổi người.

Rầm!

Lần lượt từng bóng người bị đánh bay ra ngoài.

Cô bé kia vẫn cứ đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Mọi người chấn động.

Cũng vào giờ phút này, bọn họ mới hiểu được sức chiến đấu của cô bé này kinh khủng tới mức nào! Không ngờ chỉ cẩn điều khiển thẻ gốc lại có thể đánh bại nhiều người tu luyện ba sao như vậy!

Mà giờ phút này, trong đám quần chúng vây xem.

"Thẻ gốc của mọi người mạnh như vậy sao?"

Một kiếm tu nhìn về phía một chuyên gia chế tạo thẻ bài.

"..."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài lấy thẻ gốc của mình ra.

Vù...

Thẻ gốc bay chậm rì rì, khác hẳn một trời một vực với thẻ gốc của Tiểu Bạch.

"Không được."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài cười khổ.

"Độ cứng rắn thì thế nào?"

Kiếm tu trầm giọng hỏi.

Tiểu Bạch điều khiển thẻ gốc, không chỉ là vấn đề tốc độ, nếu như chỉ có tốc độ chậm thì có thể từ từ tăng lên thông qua việc luyện tập, còn độ cứng rắn...

"Không biết."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài rất thành thật trả lời.

Dù sao ai đâu rảnh hơi lấy thẻ gốc làm vũ khí tấn công chứ?!

Cậu ta là chuyên gia chế tạo thẻ bài thuần túy nhất, thẻ gốc chỉ dùng để phong ấn năng lực!

"Có điều..."

"Trước kia trong sách từng viết, thẻ gốc vô cùng ổn định..."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài vô cùng thành thật nói.

"À."

Kiếm tu nghe đến đó, trực tiếp móc vũ khí của mình ra.

"...?!"

Trong lòng chuyên gia chế tạo thẻ bài nhảy dựng lên: "Đừng..."

Rầm!

Một kiếm đã rơi xuống.

Lộp cộp!

Trên thẻ gốc của chuyên gia chế tạo thẻ bài xuất hiện thêm một lỗ, mãi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Trời ơi!

"..."

Kiếm tu im lặng.

À.

Thì ra thẻ gốc của mọi người yếu ớt đến vậy sao...

"..."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài khóc ròng.

Mợ nó.

Thẻ gốc có kiên cố thì cũng chỉ đối với chuyên gia chế tạo thẻ bài mà thôi... Một kiếm tu năm sao tấn công bất chấp như cậu, nó không lủng lỗ mới có vấn đề đó biết không hả?!

Mà giờ phút này, trận chiến ở đằng xa kia vẫn đang tiếp tục.

Rầm!

Rầm!

Từng bóng người lần lượt bay ra ngoài.

Cuối cùng, trước mặt Tiểu Bạch đã không còn bất kỳ người nào nữa.

Hồi lâu sau.

"Còn có ai nữa không nè?!"

Giọng nói non nớt lại vang lên.

Soạt!

Học viện Chiến đấu Tử Dương lại yên lặng.

Diệt sạch!

Lại bị diệt sạch!

Nếu như nói, lúc nãy khi đám sinh viên năm nhất bị quét sạch, bọn họ vẫn có cảm giác không cam lòng, dù sao sinh viên năm nhất mới nhập học được nửa năm đều là hai sao, thực lực hơi yếu, nhưng mà bây giờ...

Năm hai cũng bị quét sạch!

Hơn nữa có mấy người ra tay đều là những người tu luyện ba sao khá nổi tiếng!

Toàn bộ đều bại!

Đều là ba sao, chênh lệch lớn như vậy sao?!

"Sao có thể như vậy được?"

Mọi người trong học viện Tử Dương đều chấn động.

Giết trong một giây!

Giết trong một giây!

Tất cả đều là giết trong một giây!

Từ đầu tới cuối, thậm chí cô bé kia còn chưa từng cử động một tí nào.

Đây rốt cuộc là chênh lệch lớn tới mức nào chứ?

Chuyên gia thẻ kiếm...

Rốt cuộc bọn họ là nghề như thế nào vậy?!

"Rất tốt."

Lục Minh vô cùng hài lòng.

Không hổ là Tiểu Bạch...

Ừm...

Dạy dỗ Tiểu Tiểu Bạch tốt như vậy cũng là công lao của Tiểu Bạch mà... Đương nhiên, Tiểu Bạch xuất sắc như vậy, đương nhiên là vì sư phụ như anh đây dạy dỗ tốt rồi.

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc lại sáng lên điên cuồng.

Không biết xấu hổ!

"Ha ha."

Lục Minh hoàn toàn lười để ý tới nó.

"Sư phụ."

Tiểu Bạch đi tới.

"Ngoan."

Lục Minh xoa cái đầu nhỏ của cô bé: "Biểu hiện rất tốt."

"Vâng ạ."

Tiểu Bạch cọ cọ.

...

Đằng xa, người của học viện Tử Dương đều tái tê.

Nhìn coi!

Cô bé lúc nãy vừa mới quét sạch toàn bộ sinh viên năm nhất năm hai của học viện kia, bây giờ lại đang ríu ra ríu rít trong lòng của người khác...

Phụt!

Mấy giáo viên kia thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu già.

Quá...

Quá ức hiếp người ta rồi!

"Tức quá."

"A a a tâm trạng sụp đổ mất rồi."

"Đám vô dụng năm hai này, nếu như không phải ông đây đã lên năm ba, thật là..."

"Tôi đã lên tới năm tư, khóc!"

Các sinh viên đều tức giận.

Hiển nhiên, bọn họ nhìn ra được, sức chiến đấu của cô bé này có thể ngang ngửa với ba sao cao cấp, đám sinh viên năm hai và đám sinh viên mới kia đương nhiên không thể đấu lại, nhưng ba sao cao cấp đều là năm ba hết!

...

"Các người... các người..."

Giáo viên của học viện Tử Dương tức tới mức cả người run rẩy.

"Thầy à."

Lục Minh hơi ngượng ngùng: "Đây là trận đấu giao hữu, trận đấu giao hữu."

"..."

Tay của giáo viên học viện Tử Dương hơi run rẩy.

Mợ nó chứ!

Đây mà gọi là trận đấu giao hữu gì chứ?

Chặn trước cổng học viện của bọn họ rồi càn quét?!

"Không sao cả."

Lục Minh an ủi: "Sẽ có cơ hội thôi, thầy à, nếu như vận may của quý học viện không được
Advertisement
tốt, năm nhất năm hai của học viện đều không thu nhận được thiên tài nào, vậy chi bằng để năm ba..."

"Tôi chơi cùng với bọn họ thì thế nào?"

Lục Minh mỉm cười.

"..."

Giáo viên kia lập tức im lặng.

Lục Minh...

À.

Nhớ ra rồi, Lục Minh cũng đã là ba sao đỉnh cao.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thời gian đã trôi qua lâu như vậy, chẳng phải thực lực của Lục Minh mạnh hơn rất nhiều lần so với lúc ở cúp học viện sao? Năm ba...

Năm ba có thể đánh thắng ư?!

Ông ta không biết.

Trong kế hoạch ban đầu của ông ta, nếu như Lục Minh là người đưa ra lời khiêu chiến, bọn họ vốn định phái mấy sinh viên năm thứ tư có thực lực mạnh nhất ra tay...

"Sư phụ."

Tiểu Bạch bỗng nhiên sáp lại gần: "Không thì để em lên đi!?"

"Hả?"

Tinh thần của Lục Minh chấn động.

"Em muốn thử xem sao."

Tiểu Bạch ngượng ngùng: "Dù sao em cũng là Đại sư tỷ của Tiểu Nghiêm mà, bọn họ bị đánh, em cũng phải ra mặt, hơn nữa, em cũng muốn thử xem..."

"Sức chiến đấu chuyên gia thẻ kiếm của em đang ở mức độ nào."

Nói tới đây, Tiểu Bạch cúi đầu, mân mê góc áo, vô cùng ngại ngùng.

Lục Minh: "..."

Những người khác: "..."

Đặc biệt là những người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương, mặt mày càng đỏ rần. Mở mắt ra mà nhìn kìa, nhìn cho kĩ đi kìa, cô bé đó chính là người vừa mới càn quét đám người các cậu đó!

Mấy người có mất mặt không?!

"..."

Lục Minh đắn đo một hồi: "Được."

"Cảm ơn sư phụ nhiều."

Tiểu Bạch vui mừng.

"Có điều..."

Lục Minh dừng một chút: "Em lại đây."

Nói xong, Lục Minh kéo Tiểu Bạch tới một góc mà người khác không thể nhìn thấy, sau đó cẩn thận móc ra... thẻ bài của bản thân, đưa cho Tiểu Bạch.

"Em cầm mấy cái này, nếu có nguy hiểm thì dùng."

Lục Minh dặn dò.

"Hả?"

Khuôn mặt của Tiểu Bạch ngơ ngác: "Việc này, việc này hình như không ổn lắm..."

Cô bé nhìn rõ đây là thẻ bài gì đó...

Việc này...

Việc này quá mức mất thể diện mà?!

E hèm.

Ngay cả cô bé cũng ngượng ngùng nữa đó.

"Không sao cả."

Vẻ mặt của Lục Minh bình thản: "Đồ dự phòng, dự phòng thôi, ha ha, thẻ bài này là sư phụ cổ vũ em đó, thế nên, Tiểu Bạch nhất định phải nỗ lực tự mình đánh bại tất cả bọn họ!"

"Dạ!"

Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc quơ quả đấm nhỏ.

Cô bé tin tưởng.

Mình có thể làm được!

Ừm...

Tấm thẻ này, quả nhiên sư phụ dùng để khích lệ mình!

...

Hai người nhanh chóng trở về.

Tiểu Bạch lại đi tới cổng của Học viện Chiến đấu Tử Dương lần nữa: "Tôi tới khiêu chiến sinh viên năm ba."

Ầm!

Cả hiện trường sôi trào.

Năm ba!

Tiểu Bạch thật sự khiêu chiến sinh viên năm ba của học viện Tử Dương!

"Có gan lắm!"

"Cô bé này quá dũng cảm!"

"Nếu như là năm ba... chắc sẽ có một vài người mạnh cỡ ba sao đỉnh cao hoặc sắp đột phá bốn sao nhỉ?"

"Đúng vậy."

Mọi người chấn động.

Phải biết rằng.

Mặc dù học viện Tử Dương không phải là một học viện siêu cấp, nhưng vẫn có một số người thiên tư xuất chúng, đạt đến ba sao đỉnh cao ở giai đoạn năm ba!

Cho dù...

Vẫn chưa có bốn sao!

Nhưng ba sao đỉnh cao và vừa mới bước vào ba sao hoàn toàn không cùng một cấp bậc đâu!

Cô bé này thật sự có thể đánh thắng được sao?!

"Để tôi!"

Một sinh viên năm ba đã kìm nén rất lâu nhịn không được ra tay.

Ầm!

Một vệt sáng nổ tung.

Một con rồng nguyên tố cực lớn bay về phía Tiểu Bạch và thẻ gốc, Tiểu Tiểu Bạch bay tới chém nhưng lại không làm nó biến mất ngay, phải chém liên tục hai lần mới làm nó biến mất.

Ủa?

Mọi người hồi phục tinh thần lại.

Cuối cùng...

Bọn họ cũng thấy được cực hạn của thẻ gốc!

À.

Thì ra bản thân thẻ gốc này là ba sao đỉnh cao!

Vì thế những người tu luyện chưa đạt đến ba sao đỉnh cao hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, nên mới bị giết trong một giây! Nhưng mà đối phó với một ba sao đỉnh cao khác thì...

Cuối cùng nó cũng lộ ra thực lực chân chính!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Ba lần giao đấu liên tục!

Tên sinh viên năm ba kia mới ngã xuống.

"Xin lỗi."

Hắn cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng lần này các sinh viên không hề trách hắn, ngược lại vô cùng mừng rỡ, bởi vì... người này ra tay làm cho bọn họ xác định được thực lực chân chính của thẻ gốc Tiểu Bạch!

"Thẻ gốc của cô bé ấy chỉ mạnh hơn anh một chút thôi."

"Ba sao đỉnh sao?"

"Nói như vậy, chỉ cần người mạnh hơn anh là có thể đánh được?"

"Ha ha."

Mọi người mừng rỡ.

Thành công rồi!

Mặc dù sinh viên năm ba này thua, nhưng thực lực của hắn cũng không được coi là mạnh nhất, trên hắn còn có rất nhiều ba sao đỉnh cao có thực lực mạnh hơn!

Nếu như Tiểu Bạch thật sự chỉ mạnh hơn hắn một chút thì...

"Để tôi!"

Một sinh viên hưng phấn ra tay.

Ầm!

Chiến đầu bắt đầu.

Quả nhiên, thực lực của hắn mạnh hơn tên vừa rồi một chút, thời gian chiến đấu với thẻ gốc cũng kiên trì được lâu hơn, cuối cùng mới miễn cưỡng bị đánh bại!

Lại là một sinh viên năm ba bị thua.

Có điều người của Học viện Chiến đấu Tử Dương vô cùng mừng rỡ, mặc dù thua nhưng bọn họ ngày càng gần với chiến thắng rồi.

"Tiếp tục!"

Để Tiểu Bạch nghỉ ngơi một lát xong, lại một sinh viên khác ra tay.

Lúc này, thời gian chiến đấu lại dài hơn.

Thất bại.

Nhưng mà... lại một trận chiến đấu nữa bắt đầu, thẻ gốc đang bị vây ở thế yếu!

Đúng vậy.

Đối mặt với đối thủ càng lúc càng mạnh, ưu thế của Tiểu Tiểu Bạch tôi luyện đến ba sao đỉnh cao cuối cùng cũng biến mất, không ngờ nó lại bị đối thủ áp chế hoàn toàn!

"Cô bé à."

"Lần này, e là tôi sẽ thắng."

Sinh viên năm ba kia vô cùng sảng khoái nói.

Thật sự.

Mặc dù là năm ba ức hiếp một cô bé nhà người ta có hơi không thích hợp thật, nhưng dù sao cũng đỡ hơn bị người ta càn quét mà?! Nếu như thật sự bị người ta xử hết, vậy mới là mất mặt thật đó!

Cũng may...

Bây giờ hắn đã hoàn toàn chèn ép được thẻ gốc, cuối cùng...

Thắng rồi!

Rầm!

Rầm!

Dưới sự tấn công mạnh mẽ, thẻ gốc của Tiểu Bạch hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng chống chịu, ánh sáng tỏa ra cũng càng lúc càng yếu đi...

"Sắp thắng rồi!"

Tinh thần của mọi người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương đang vô cùng kích động.

Cuối cùng cũng thắng!

Các giáo viên rất vui mừng.

Như vậy...

Tính ra cũng không quá mất mặt ha!?

Nhưng mà đúng lúc này.

Cô bé từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ chưa từng cử động, lúc này đột nhiên khẽ nâng tay lên, bắt lấy thẻ gốc đã bị chèn ép rất lâu, sau đó nhẹ nhàng vung tay...

Ầm!

Tốc độ của thẻ gốc tăng vọt!

Hả?

Sinh viên năm ba sử dụng sức mạnh lớn mạnh nhất của bản thân theo bản năng, nhưng ngay lúc thẻ gốc giáng xuống, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi lớn...

Ầm!

Tất cả sức mạnh tan vỡ trong nháy mắt.

Thẻ gốc rõ ràng đã bị hắn khống chế gần như không thể phát huy sức mạnh kia, vào giờ phút này lại phát huy ra uy lực mạnh gấp ba lần bản thân!

Rầm!

Hắn bị đánh bay ra ngoài, dính vào cổng lớn của học viện...

Lung lay sắp đổ.

Soạt!

Mọi người xung quanh đều im thin thít.

"Chuyện này..."

"Sao có thể chứ?"

Sinh viên trong học viện Tử Dương đột nhiên đứng lên.

Tại sao lại có thể như vậy chứ?!

Rõ ràng sắp thắng rồi mà! Rõ ràng nên thắng rồi mà! Cô bé kia chỉ phất tay một cái, tại sao thẻ gốc kia lại trở nên mạnh hơn y như uống thuốc lắc vậy chứ?!

Việc này không hề logic tí nào...

Tuy nhiên lúc này, các giáo viên trong học viện Tử Dương liếc mắt nhìn nhau, mặt mày ai nấy đều nghiêm túc, với thực lực của bọn họ, đương nhiên có thể nhìn ra được vì sao thẻ gốc lại mạnh mẽ đến như vậy.

"Cảm giác vừa rồi là..."

"Ý niệm!"

Một giáo viên trầm giọng nói.

Đúng vậy.

Ý niệm!

Cũng ngay lúc này, bọn họ mới nhớ mang máng đến một việc.

Lúc mới đầu, hình như ở trên diễn dàn của Học viện Đệ Nhất, bọn họ đã từng thấy khái niệm bước đầu của chuyên gia thẻ kiếm... Lúc đó, trong bảy tiêu chuẩn lớn để trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu... Có một tiêu chuẩn, hình như chính là ý niệm.

Truyện convert hay : Đấu Phá Chi Vô Thượng Chi Cảnh
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện