Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động

Ai Thương Vợ Thì Người Đó Phải Nhường!


trước sau

Tuy thời gian ở bên nhau không quá lâu nhưng đủ để Hà Mật Khuê hiểu được tính tình của Kiều Dương, con người anh sẽ không bỗng nhiên tỏ thái độ hay cư xử thiếu thiện cảm với người khác, trừ khi người đó khiến anh không hài lòng.

Còn nếu Kiều Dương vị Hà Mật Khuê mà trở mặt với bạn bè thì điều đó càng không thể, bởi anh trước nay không phải kiểu người hành xử thiếu suy nghĩ.

Bỗng thấy Hà Mật Khuê đờ người ra, Kiều Dương quan sát cô một lúc, thay cô mở những bao thư cuối ghi chép lại, sau đó ngồi lên vừa xếp gọn vỏ bao đỏ bừa bộn trên giường, vừa cất tiếng hỏi: “Nghĩ gì mà ngẩn người đó?”

Hà Mật Khuê sực tỉnh nhìn qua Kiều Dương, nhanh trí viện cớ đáp: “Không có gì, em đang nghĩ đột nhiên có nhiều tiền thế này phải xài như thế nào cho hết đây.”

Kiều Dương: “…”

Đúng thật là trăn trở!

Đếm tiền xong, Hà Mật Khuê vui vẻ cầm xấp tiền dày trong tay vẩy vẩy, đợi Kiều Dương thu dọn bao giấy và đem dây chun đến buộc tiền lại mang cất.

Tiền vừa rời khỏi tay, Hà Mật Khuê liền nằm dài ra, cố ý lên tiếng than vãn: “Mệt quá…”

Lúc trở về giường, Kiều Dương cởi áo ném lên ghế ngay bàn làm việc gần giường, nằm xuống bên cạnh Hà Mật Khuê liền kéo tay cô gác sang eo anh.

Kể từ lúc bố mẹ Hà Tố Như lên ở cùng, Kiều Dương không ngủ ở ký túc xá bệnh viện cũng về nhà bố mẹ ngủ, tính ra cũng đã hơn hai tuần mới ngủ lại cùng Hà Mật Khuê. Nhưng mới nằm chưa được mười phút, cô đã vung tay đá chân đạp anh ra, mặt mày cau có khó chịu: “Nóng quá, anh lấy áo anh đi.”

Từ biểu tình đến động tác của Kiều Dương không có ý muốn làm theo lời Hà Mật Khuê. Suốt thời gian không ngủ cùng nhau, cô bị thiếu hơi nên mất ngủ, từ lúc ôm áo anh ngủ ngon liền bắt đầu ỷ lại vào áo anh thay vì chính anh.

Nếu giờ đây Kiều Dương tiếp tục chiều theo ý Hà Mật Khuê, cho cô ôm áo thay vì ôm anh thì một thời gian ngắn nữa thôi, anh chắc chắn bị đá xuống sàn nằm.

Nghĩ cho chỗ ngủ sắp tới của bản thân, Kiều Dương cố chấp kéo tay Hà Mật Khuê buộc cô phải ôm anh dù bị cô cự tuyệt ra mặt. Anh bày ra dáng vẻ khổ sở lẫn đáng thương, tìm mọi cách níu kéo: “Ôm anh không sướng hơn ôm áo sao?”

Hà Mật Khuê dường như không còn dễ dàng bị Kiều Dương mê hoặc dụ dỗ, kể cả khi thân hình “mát mẻ” kia phơi trần trước mắt cũng không còn đủ sức quyến rũ. Mặc anh lôi kéo, cô dứt khoát dùng chân đẩy chân anh ra, kiên quyết từ chối: “Không sướng, anh nóng lắm, lấy áo cho em.”

Chần chừ một hồi, Kiều Dương vẫn phải ngồi dậy bước xuống giường lấy áo vừa cởi ra khi nãy đưa cho Hà Mật Khuê. Có được áo, cô lập tức ôm vào người quay lưng về phía anh.

Thấy Hà Mật Khuê phũ phàng không thèm đếm xỉa đến mình nữa, Kiều Dương từ tâm trí đến thân thể đều uất ức khó giải bày. Anh ngồi nhìn cô, qua một lúc tình thế vẫn như cũ, anh buộc phải lên tiếng gây chú ý: “Em bỏ mặc anh thật à? Trước đó còn gọi điện nói không có anh không ngủ được, bây giờ ngủ cùng lại lạnh lùng quay lưng”

Hà Mật Khuê nghe tiếng trách móc của Kiều Dương mới xoay đầu nhìn, bắt gặp vẻ mặt lên án biểu tình của anh, cô đành trở người lại, giơ ngón trỏ lên, hào phóng nói: “Nè, cho anh một ngón để nắm, được động chạm” rồi thì mau ngủ đi.”

Kiều Dương: “…”

Số phận thay đổi, ai thương vợ thì người đó phải nhường!

Hôm sau, ngày làm dâu đầu tiên của Hà Mật Khuê diễn ra không có quá nhiều thay đổi, sáng thức dậy đã có đồ ăn chờ sẵn, đến bữa trưa, dọn dẹp nhà cửa cũng có người giúp việc

Chỉ là, Hà Mật Khuê được Kiều Dương nấu ăn, chăm sóc cơ thể trong phạm vi chấp nhận được, bởi anh là chồng cô. Nhưng khi sống một cuộc sống có người cung phụng không cần động đến móng tay, thay vì thoải mái hưởng thụ cô lại cảm thấy khó tiếp nhận.

Từ nhỏ đến lớn, Hà Mật Khuê đã quen tự lập, kể cả khi có Kiều Dương chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ thì cô vẫn đảm nhiệm việc nhà cửa, cơm nước khi anh đi làm. Giờ đây đi làm dâu, ngay cả một bữa cơm cũng không có cơ hội được động tay động chân nấu cho bố mẹ chồng.

Ông bà xót cháu, bố mẹ xót dâu. Hà Mật Khuê rất muốn chứng minh bản thân có thể làm tốt vai trò của một người vợ, một người con dâu, đáng tiếc chưa phải thời điểm thích hợp.

Ngay buổi tối, Kiều Dương và Hà Mật Khuê có hẹn ra ngoài ăn cơm cùng gia đình bố mẹ ruột và gia đình Hà Tố Như. Tuy rằng mối quan hệ không tốt nhưng máu mủ không thể phủ nhận.

Trong phòng ngủ, Hà Mật Khuê đã sửa soạn xong, cô mặc bộ váy tay dài họa tiết hoa nhỏ cổ cao kín đáo màu xanh rêu đậm, vạt váy dài đến giữa bắp chân, có dây buộc nhấn eo. Thời kỳ đầu mang thai, vóc dáng Hà Mật Khuê không thay đổi quá nhiều, thậm chí còn sụt đi vài cân, mặc kiểu váy dành cho bà bầu cũng chỉ thấy thêm gầy.

Lúc Kiều Dưỡng tắm xong bước ra, ngang nhiên tháo khăn quấn hạ thân mặc quần áo trước mặt Hà Mật Khuê, thế nhưng biểu cảm của cô vẫn cứ ngơ ngơ ra không chút “hứng thú”.

Kiểu Dương mặc quân tây vào, áo sơ mi chưa cài nút đã bất ngờ ép ngà Hà Mật Khuê đang ngôi cuối giuường xuống đệm. Anh không cam tâm cầm tay cô đặt lên ngực trần của anh, thấp giọng gợi hỏi: “Em không có cảm giác gì sao?

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện