[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang

Chương 4


trước sau

????????????????

Tiêu Chiến sửng sốt, người nọ nằm trên mặt đất, che ngực lại, nhe răng, bộ dạng bị đánh bể rồi.

Nắm đấm của Vương Nhất Bác còn rũ bên người, hắn căng khuôn mặt nhỏ, xương cằm cắn thật chặt, hắn bước nhanh về phía trước, lại hung hăng đấm tiếp một quyền vào mặt người nọ. Tiêu Chiến vội vàng tới cản, y bị dọa sợ, dẫn theo Vương Nhất Bác di chuyển sang bên cạnh, Vương Nhất Bác thấy đuôi mắt của Tiêu Chiến dính ánh nước, ẩm ướt liền lấy lại tinh thần, biểu cảm mềm mại an ủi nói: "Sao vậy? Sợ sao?"

Lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dáng Vương Nhất Bác đánh người, ở trước mặt mình, hắn luôn là bộ dáng ngây thơ, nhiều nhất là thỉnh thoảng ăn vạ không nghe lời. Lúc nãy đánh người, trong mắt lại mất ánh sáng, bất kể là sóng mũi cao thẳng hay đường viền hàm sắc nét đều biến thành lưỡi dao sắc bén, khiến người sợ hãi.

Tiêu Chiến nói: "Ngươi đừng đánh hắn ta," lại vỗ vỗ lưng hắn, "Chúng ta đi thôi." Tiêu Chiến lo lắng người nọ còn có tùy tùng nên dẫn Vương Nhất Bác muốn đi, trước khi đi thì quay đầu lại nói với người nọ: "Lần sau nếu lại gặp phải ta, sẽ không còn nhẹ nhàng như hôm nay đâu. Chuyện giữa phu thê các ngươi, vốn không liên quan đến ta, ta nói bao nhiêu lần đều giống nhau, ngươi hận ta còn không bằng hận chính ngươi."

Vương Nhất Bác ở phía sau phụ hoạ, "Hừ" một tiếng.

Hai người nắm tay đi đến cuối đường cái, xe ngựa của Vương gia đã ngừng ở một bên. Gã sai vặt đánh xe ở đằng trước nói: "Thiếu gia, Chiến ca, mua đồ xong hết rồi à? Lên xe nghỉ chân một chút đi?" Nói xong cũng không dám nhìn Vương Nhất Bác, chỉ nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt mang theo khẩn thiết.

Tiêu Chiến biết hẳn là Vương thái thái không yên tâm Vương Nhất Bác, vẫn phái người chờ ở ven đường như cũ nên liền đẩy Vương Nhất Bác lên xe, Vương Nhất Bác đi một đoạn đường, chân nhỏ sống trong nhung lụa đã sớm đau nhức nên liền thống khoái bò lên xe ngựa.

Bọn sai vặt thở phào một hơi, vội vàng đánh xe về thôn trang.

Vương Nhất Bác lên xe, cho rằng vừa nãy Tiêu Chiến bị người nọ dọa sợ, tuy có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám chủ động nhắc tới.

Tiêu Chiến lấy túi nước từ trong bọc mang bên người ra cho hắn uống nước, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nhận lấy, uống xong rồi đưa cho Tiêu Chiến để y uống. Tiêu Chiến uống vài ngụm, thấy Vương Nhất Bác vẫn nhìn mình, nháy mắt, bộ dáng giống như đang suy nghĩ chuyện gì, rồi lại một bộ đang ngẩn người, nói: "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác rất muốn hỏi, lại sợ Tiêu Chiến nhớ tới sẽ sợ hãi, giống như hắn sợ côn trùng liền không cho phép người bên cạnh nhắc đến một câu có liên quan đến côn trùng. Hắn cau mày, lông mi xù xù che tròng mắt, bẹp bẹp miệng, thật cẩn thận nói: "Vừa rồi, người nọ là ai?"

Tiêu Chiến cười cười: "Không là ai. Trước kia ở trong thành bày sạp nhỏ vẽ tranh, lão bà của hắn ta tới chỗ ta mua không ít tranh, sau đó lão bà của hắn ta cãi nhau với hắn ta, muốn hòa ly, hắn ta không chịu liền đẩy chuyện này lên trên người ta, tới chỗ ta náo loạn một trận. Không mở sạp tranh nổi nữa, ta liền về thôn trang thôi."

Vương Nhất Bác vừa cắn móng tay vừa nghe, nói: "Có phải Chiến Chiến rất sợ không."

Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến rất sợ người kia.

Tiêu Chiến cười cười: "Vẫn ổn. Nói đạo lý với ngu ngốc cũng nói không thông, còn không bằng kiệm lời. Lúc nãy nắm đấm của Nhất Bác thật lợi hại."

Vương Nhất Bác ngượng ngùng cười cười.

Tiêu Chiến nói: "Nhưng đừng tùy tiện dùng trên người người khác. Biết không?

Vương Nhất Bác ưỡn ngực: "Vì sao?"

Tiêu Chiến nói: "Bởi vì ngu ngốc mới dùng nắm đấm."

Trước kia Tiêu Chiến ở thôn trang đã nghe qua uy danh tiểu bá vương của Vương Nhất Bác, ăn vạ ham chơi là nhỏ, vừa có chuyện không hợp ý liền phải khóc lớn đại náo, ai tới cũng bị đánh mắng một trận.

Nhưng lúc hắn cao hứng lại cổ linh tinh quái, thấy ai cũng đều thân thiết gọi ca ca tỷ tỷ, có ăn ngon chơi vui cũng đều sẵn lòng chia sẻ cho người bên cạnh.

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng tiểu bá vương chỉ là lời nói vui đùa, tùy tiện nghe chút thôi, nhưng nhìn tư thế Vương Nhất Bác vừa mới đánh người kia, thật sự điên cuồng.

Tiêu Chiến vốn chỉ dọa dọa Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại nghe vào. Đầu hắn xoay chuyển nhanh, biết Tiêu Chiến chê hắn là tên ngu ngốc, luôn không nhớ được mọi chuyện, cũng không nói thông đạo lý, rước lấy chê cười.

Vương Nhất Bác ủy ủy khuất khuất, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện, ngẫu nhiên giương mắt nhìn Tiêu Chiến, lại thấy bộ dáng mệt vô cùng của y, dựa vào một bên nhắm mắt.

Vương Nhất Bác ủy khuất trong lòng giống như mắc tiểu ban đêm không nhịn được, không kịp đến nhà xí, thấm hết trên khăn trải giường, càng ngày càng nhiều. Đi theo ta liền rất mệt sao? Ta không nói thông đạo lý sao? Hu hu hu hu...

Tiêu Chiến mở mắt ra, thấy Vương Nhất Bác bẹp miệng, biểu cảm vừa tệ vừa ủy khuất, tưởng lúc nãy mình ngủ, Vương Nhất Bác nói gì đó mà mình không để ý đến hắn. Liền nói: "Sao vậy? Lúc nãy hình như ta ngủ mất rồi."

Vương Nhất Bác nắm tua rua của ngọc trụy treo bên hông, rũ mắt không nói lời nào. Tiêu Chiến lại hỏi: "Là mệt mỏi sao? Hay là đói bụng?"

Vương Nhất Bác ngước mắt lên: "Có phải ngươi vẫn luôn chê ta không." Âm thanh lớn lớn, lại có vẻ run rẩy.

Tiêu Chiến nghe xong nghi hoặc mà há to miệng, Vương Nhất Bác đứng lên muốn đi. Xe ngựa còn đang đi, Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác muốn làm gì nên nắm hông hắn nói: "Nhất Bác, ngươi làm sao vậy?"

Một tiếng Nhất Bác này khiến Vương Nhất Bác đang phát giận chợt nhớ tới, dường như mình đã từng có một ước định với Tiêu Chiến, bình thường lúc hai người ở chung thì phải gọi tên mình.

Vương Nhất Bác nghĩ: Có phải y vẫn luôn nhớ kỹ ước định này nhưng lại cố ý bắt nạt ta không nhớ được nên trêu chọc ta?

Vương Nhất Bác phát điên trong xe ngựa, khóc lớn đại náo, vừa lấy đầu đập đập vào tường, vừa bắt đầu cởi y phục của mình. Tiêu Chiến hoảng sợ, không biết đột nhiên Vương Nhất Bác phát điên cái gì.

Lúc đi tới, xe ngựa lại xóc nảy lên xuống khiến tình cảnh vốn hỗn loạn càng có vẻ không thể cứu vãn. Tiêu Chiến đi qua ôm hắn, sờ mặt hắn, khuôn mặt dựa vào rất gần, ôn nhu gọi tên Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chảy nước mắt, lắc đầu, trong miệng vẫn luôn nhớ kỹ: "Ngươi không thích ta ngươi không thích ta......" Ngay cả tóc cũng bị mình cào đến lộn xộn.

Hai tay Tiêu Chiến ôm mặt hắn, ngón tay cái lau nước mắt cho hắn, Vương Nhất Bác từ từ nhắm hai mắt, trên lông mi vương đầy nước mắt, bộ dáng khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Tiêu Chiến không rảnh suy nghĩ vì sao hắn muốn nói như vậy, và nói với ai. Chỉ đành phải theo hắn nói: "Ta thích ngươi mà Nhất Bác, ta thích ngươi."

Ôm hắn vào trong ngực, vỗ lưng hắn, tiếng khóc của Vương Nhất Bác nhỏ hơn một chút: "Ngươi nói bậy, ngươi vốn không thích ta, ta hu hu hu hu......"

Tiêu Chiến:? Nhưng một đường vẫn luôn vuốt từ đầu đến lưng hắn, thuận khí cho hắn: "Ta nào nói bậy? A? Nhất Bác đẹp trai như vậy, lúc nãy còn giúp ta dạy dỗ người xấu ức hiếp ta, ta thích ngươi còn không kịp đâu."

Vương Nhất Bác không nghe, chỉ vẫn luôn lặp lại: "Ngươi nói bậy ngươi nói bậy ngươi nói bậy......"

Tiêu Chiến thả Vương Nhất Bác ra khỏi lòng mình, móc khăn ra lau mặt cho hắn. "Ta nào nói bậy? Ngươi nói xem?"

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, khóc nấc: "Ngươi chính là."

Tiêu Chiến vỗ lưng cho hắn: "Ta không phải."

"Ngươi chính là."

"Ta không phải."

......

Cảm xúc của Vương Nhất Bác từ từ bình tĩnh lại, Tiêu Chiến lau nước mắt cho hắn: "Được rồi ~ đừng khóc."

Vương Nhất Bác được an ủi, ngược lại cái mũi chua xót lại muốn khóc. Tiêu Chiến vội vàng nói: "Về đến nhà mà ngươi cứ khóc như vậy, người ta nhìn thấy sẽ không đẹp trai nữa."

Vương Nhất Bác nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên, không biết khi nào đã tới cửa thôn trang rồi. Mấy gã sai vặt nhàn hạ đứng chờ ở cửa thôn trang, cũng không tính tham gia vào sự ầm ĩ kỳ quái trong xe ngựa.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lòng bàn tay sờ đầu hắn: "Được rồi ~"

Vương Nhất Bác mếu máo: "Vậy ngươi có chịu hôn ta một cái không?"

Tiêu Chiến vốn đang nhìn Vương Nhất Bác, nghe lời này xong liền rũ mắt thật nhanh, lúc giương mắt liền nói: "Được a."

Vương Nhất Bác lấy mu bàn tay lau lau mặt bên kia, thò mặt lại gần: "Hôn bên này."

Tiêu Chiến nuốt nước miếng một cái, môi chạm chạm mặt Vương Nhất Bác một cái. Vừa mới hôn xong, Vương Nhất Bác đột ngột đứng dậy, Tiêu Chiến sợ hết hồn.

Vương Nhất Bác kéo cửa xe ngựa ra nhảy xuống, vừa chạy về phía cửa vừa la lớn: "Nhà xí! Nhà xí ở đâu! Ta muốn xả nước!"

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng nóng nảy của hắn, nhịn không được xì một tiếng bật cười.

Y xuống xe ngựa, tuy không biết lúc nãy Vương Nhất Bác làm sao vậy, nhưng hình như mình không thoát được liên quan. Y vừa đi vừa nghĩ, là nói sai ở đâu sao? Hay là có động tác lơ đãng gì đó khiến hắn suy nghĩ nhiều?

????????????????

Truyện convert hay : Thần Cấp Long Vệ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện