Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Đàn Anh Là Ai Nhanh Quay Ngựa Lại


trước sau

Advertisement



Vẻ mặt của Hoắc Việt Bách cứng đờ.

Anh hơi nghiêng mặt sang bên, cho nên Diệp Mộc Châu không thấy vành tai hơi đỏ của anh.
Hoắc Việt Bách vẫn nhẹ như mây gió: "Ừ, tôi thấy nên mua hết, làm sao?"
Diệp Mộc Châu lắc đầu.

Vừa nãy cô lại nghĩ rằng đồng hồ của Hoắc Việt Bách và chiếc trên tay cô là đồng hồ đôi.


Nghĩ chắc cũng chỉ là cùng một series thôi, dù sao tên khốn trai thẳng này sao lại nghĩ đến thứ như đồng hồ đôi?
Lâm Khiếu Phương: "."
Lâm Khiếu Phương thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận mình không thể đi lên giúp ngài Cửu yêu đương!
Rõ ràng đây là đồng hồ đôi độc nhất vô nhị trên thế giới, sao ngài Cửu lại không không thừa nhận, rốt cuộc thì anh có biết yêu đương không?
Thật sự là làm cho cấp dưới sầu chết!
Hoắc Việt Bách vuốt ve khối ngọc điêu khắc ấy.

Đây là quà sinh nhật năm nay do Diệp Mộc Châu tặng cho anh.

Món quà do Diệp Mộc Châu dùng thân phận Thập Tinh, đưa cho đàn anh S của cô.
Hoắc Việt Bách cảm thấy Lâm Khiếu Phương nói đúng, có đôi khi không thể để người phụ nữ này tự đoán, dù sao đầu óc của cô không tốt, đợi đến khi cô đoán ra anh là đàn anh thì không biết phải đợi tới lúc nào.
Nếu đã vậy, không bằng anh nhắc nhở cô một chút.
Hoắc Việt Bách ra vẻ nhẹ như mây gió: "Hôm nay bà chủ Hoắc tới hiện trường thử vai bởi vì cô nghe nói đàn anh của em cũng ở đây đúng không."
Vẻ mặt của Diệp Mộc Châu lập tức cứng đờ: "?"
Tại sao Hoắc Việt Bách biết hôm nay đàn anh tới?
Không phải là tên khốn này ghen tị, muốn gây phiền phức cho một người trung niên đầu trọc chứ!

Vẻ mặt của Diệp Mộc Châu cứng ngắc, trong đầu tranh cãi hồi lâu, rốt cuộc lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.
"Ngài Cứu, ngài nghe được từ chỗ nào vậy, không có, không có chuyện đó"
Hoắc Việt Bách nhẹ nhàng nhếch môi: "Không có? Bà chủ Hoắc, em đóng giả rất vụng về".
Diệp Mộc Châu bỗng nhiên nghẹn lại, sao Hoắc Việt Bách lại chắc chắn rằng đàn anh ở chỗ này? Đã bảo tung tích của hacker S rất bí ẩn mà? Chắc chắn là Giang Bắc Minh nói lỡ miệng!
"Nhìn dáng vẻ này của bà chủ Hoắc, hình như em còn chưa tìm được đàn anh của cô?"
Hoắc Việt Bách rất nhẹ nhàng, lại dường như đang cố ý kích thích cô: "Bà chủ Hoặc có tình nghĩa sâu nặng với đàn anh của em như thế, tôi còn tưởng rằng em đã tìm được anh ấy từ lâu rồi, bây giờ xem ra, cũng chỉ đến
thế thôi"
Diệp Mộc Châu: "?"
Tên khốn này đang nghi ngờ tình hữu nghị cách mạng giữa cô và đàn
anh?
Diệp Mộc Châu tức đến mức hơi thở cũng run rẩy, theo bản năng mà phản bác: "Tôi và đàn anh đương nhiên là tình nghĩa sâu nặng, tình cảm - của chúng tôi vượt qua tất cả, không cần gặp mặt cũng có thể giữ gìn tình cảm này, anh không hiểu đâu!"
Khóe môi của Hoắc Việt Bách nhếch lên.
Phải không...
Thì ra trong lòng cô, tình cảm của bọn họ đã vượt qua tất cả từ lâu, đã không gì sánh nổi?
Anh cũng không biết rằng đối Diệp Mộc Châu, anh lại quan trọng đến vậy.


Khóe môi của Hoắc Việt Bách cười mỉm, trong mắt đựng đầy ý cười: "Được, tôi biết rồi."
Diệp Mộc Châu theo bản năng cảm thấy có âm mưu.

Tại sao tên khốn Hoắc Việt Bách này cười kỳ lạ vậy?
Có phải anh bị kích thích gì không?
Diệp Mộc Châu lập tức nổi da gà khắp người, nhìn thời gian, hiện giờ chắc hẳn phần lớn diễn viên đều thử vai xong rồi, cô dứt khoát chuồn đi.
Dù sao tìm được đàn anh trước rồi nói!
Diệp Mộc Châu lật xem danh sách diễn viên, lập tức khóa chặt ánh mắt trên một người.
Lục Thành, bốn mươi mốt tuổi, đã kết hôn, không có con, trên tài liệu viết hiểu sơ về kỹ thuật hacker, quan trọng nhất là, anh ấy là một anh đầu trọc đẹp trai.
Diệp Mộc Châu nhảy đến phòng hóa trang, thấy Lục Thành gỡ tóc giả xuống, lộ ra phần trán trơ trọi, cô khẽ gật đầu, không sai, người này nhất định là đàn anh!
Lục Thành đang nói gì đó với người đại diện, Diệp Mộc Châu chờ hai người nói xong rồi, mới nhỏ giọng và cẩn thận mà mở lời.
"Tiền bối Lục, chào anh."


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện