Bà Xã Đại Nhân, Tôi Yêu Em!!!!

Ăn quán lề đường


trước sau

Advertisement

" Wow, đồ ăn thơm quá đi, ăn thôi" Nhã thanh nhắm mắt hít một hơi thật sâu để ngửi hết mùi đồ ăn, tắm tắc khen ngợi và cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng

" Em...em thích ăn chỗ này sao?" Trần Phong nhìn xung quanh rồi nhìn Nhã Thanh hỏi

" Chứ còn chỗ nào, nhìn xập xệ vậy thôi chứ đồ ăn ngon khỏi chê luôn á, anh ăn thử đi"

" Chỗ nhìn sao mà..."

" Anh không ăn thì thôi, đi đi, để người ta ăn"

" Tôi ăn tôi ăn, được chưa?"

" Vậy mới ngoan đó, ăn đi"

Trần Phong nhắm mắt gắp một miếng bỏ vào miệng. Trong đầu anh luôn nghĩ là đồ ăn chỗ này rất rất không ngon, ăn sẽ bị đau bụng nhưng hoàn toàn trái lại với ý nghĩ của anh, đồ ăn chỗ này rất ngon là đằng khác, chế biến cũng rất hợp vệ sinh nữa.

" Ngon quá nhỉ?" Trần Phong hết lời khen ngợi khi vừa mới nếm thứ một miếng thịt

" Tôi nói mà, mấy chỗ lề đường coi vậy chứ ngon lắm, tôi hay đi với bạn ra đây ăn lắm"

" Em là tiểu thư mà cũng hay ăn mấy chỗ này sao?"

" Mặc dù là tiểu thư nhưng tôi lại không thích những món ăn trong nhà hàng sang trọng bằng những chỗ lề đường như thế này"

" Em đúng là thú vị, bảo sao tôi không chết mê chết mệt vì em"

Nghe đến đây, mặt Nhã Thanh đỏ hết lên, đỏ lên đến gần mang tai luôn. Cô cúi ngục đầu xuống ăn mà không dám nhìn Trần Phong vì ngại. Đang ăn mà nói như vậy thật là làm cô không thoải mái gì hết

" Anh...ăn đi, bớt nói lại" Nhã Thanh vội gắp cục thịt nhét đại vào miệng Trần Phong để anh ăn và không nói những lời làm cô ngượng nữa

" Em... làm cái gì vậy?"

" Tôi cho anh ăn đó, đừng có nói mấy cái lời chọc tôi nữa"

" Ăn thì vẫn ăn những chọc thì vẫn chọc nhé"

" Anh...!!!! Mệt quá, không chếp anh nữa, muốn nói gì nói đi, tôi đói rồi, anh không ăn thì nhịn, tôi ăn hết" Nhã Thanh bực tức chống đũa xuống bàn nói rồi kéo hết đồ ăn về phía mình

" Cô ăn hết đống này hả?"

" Ừ, thì sao, anh không ăn thì tôi ăn, bỏ uổng"

" Ăn hết nguyên bàn đồ ăn này là hết ai thèm cô luôn đó"

" Không thèm thì thôi, tôi ở giá"

" Không, có người thèm cô mà, chẳng hạn như tôi"

" Sao...sao anh cứ khoái chọc tôi thế, bộ không chọc tôi anh ăn không ngon, ngủ không yên à"

" Đúng là vậy đó, ngày nào không thấy cô xù lông nhím, tôi chịu không được"

" Haizzz, nín, cấm anh nói nữa, để tôi ăn coi, nãy giờ đói muốn chết mà chưa ăn được gì" Nhã Thanh chỉ tay vào mặt Trần Phong, trợn mắt nói. Nãy giờ tại cái tên nói nhiều này mà cô mới ăn được có miếng thịt rồi ngồi đấu miệng với hắn mà chưa ăn được gì nữa, Nhã Thanh đã đói lắm rồi.

" Okok, cô ăn đi, tôi không nói nữa"

Trần Phong ngồi nhìn cô ăn mà trong lòng rất vui vì được ăn với người mình thương. Từ khi Huệ Oanh - người yêu cũ của Trần Phong, bỏ đi, đây là lần đầu sau gần sáu năm, anh mới ăn lại món lề đường như thế này. Lúc trước quen cô ta, Trần Phong rất thường hay đi ăn những món như thế này, gần như ngày nào cũng vậy vì lúc đó anh nghèo, không có điều kiện để ăn những nhà hàng sang trọng. Cũng do anh nghèo nên cô ta mới tìm một đại gia giàu có hơn để ăn bám và bỏ anh. Từ đó, Trần Phong cố gắng phấn đấu làm ăn nên mới có được như ngày hôm nay. Còn về phía Huệ Oanh, sau khi bỏ Trần Phong đi rồi, cô ta ăn bám được đại gia kia cũng khoảng một năm thì bị vợ người ta phát hiện và đuổi đi, cô ta phải đi tìm người mới. Trong suốt sáu năm qua, cô ta đã lên giường với vô số đại gia để được ăn bám và bây giờ đã vớ được giám đốc công ty bất động sản và được ông ta cho vào làm kế toán trưởng nhưng đã bị Nhã Thanh chiếm chỗ, cô ta cũng là người lúc sáng cùng đám người kia bắt nạt cô trước cổng công ty bị anh bắt gặp nhưng Trần Phong không thấy cô ta nhưng cô ta thì khác, vừa nhìn xớt qua, Huệ Oanh đã nhận ra ngay đó là người yêu cũ của mình và không ngờ bây giờ anh lại thành đạt như vậy mà còn đi cặp bồ với kẻ thù của mình trong công ty nữa. Cô ta đã rất tiếc nuối khi đã bỏ anh đi, phải chi lúc đó cô ta kiên trì ở bên anh thì đã được hưởng cuộc sống sung sướng rồi nên bây giờ cô ta quyết tâm phải giành lại anh cho bằng được.

" Anh không ăn thật à?"

" Không, nhìn em ăn tôi cũng thấy vui rồi"

" Thế thôi tôi ăn tiếp, đồ thần kinh"

" Nói cho em biết, không thằng thần kinh nào mà đẹp trai như tôi đâu"

" Hey hey, bớt tự luyến lại đi"

" Đẹp trai khoe là chuyện rất bình thường, phải nói cho người ta biết mình đẹp trai"

" Tôi không biết anh nhây như vậy luôn á"

" Tôi chỉ nhây với em thôi"

" Haizzz, thôi tôi không đấu lại anh, để tôi yên, không nói nữa, mệt" Nhã Thanh cúi xuống ăn liên tục. Cô thề là cô sẽ không bao giờ nói chuyện với Trần Phong trong suốt bữa ăn này. Nãy giờ vì nói chuyện mà cô đã làm cho đồ ăn nguội hết rồi và Nhã Thanh biết, mồm mép anh rất lươn lẹo, cãi với anh cô sẽ không bao giờ thắng mà chỉ tổ tốn nước bọt với mỏi miệng nên Nhã Thanh áp dụng kế sách ' Im lặng là vàng'.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện