Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 42: biến thiên


trước sau

Advertisement


Editor: Esley
"Ngươi làm sao nãy giờ không nói gì?" Từ lúc lên xe ngựa đến tận bây giờ, Niên Niệm Thi mới dùng đôi mắt không chút hào quang liếc nhìn tới Lục Kiến Chu hỏi, "Mới vậy đã hù ngươi sao? Lúc đầu ta cũng không có ý định mang theo ngươi, nhưng mà...ta vẫn luôn sợ hãi chỉ một giây không thấy ngươi, ngươi lại giống như trước đó không nói tiếng nào rời đi...''
Lục Kiến Chu tránh thoát bàn tay muốn chạm vào nàng của Niên Niệm Thi, thanh âm có chút run rẩy: "Niên Niệm Thi, ngươi thật là đáng sợ, Phần Tuy chỉ là một đứa bé, Thu Anh Lạc như thế nào đi nữa cũng là sư phụ ngươi. . . Ngươi biết rõ hai người bọn họ không thể gây ra sóng gió gì, vì cái gì người thân nhất với ngươi, ngươi đều phải tính toán? Ngươi đến tột cùng là vì cái gì?"
"Ta. . . Ta còn có thể vì cái gì, ta đương nhiên là vì tương lai của chúng ta. . ." Niên Niệm Thi chạm phải ánh mắt nàng, hối hận mang theo nàng tiến cung, để cho nàng nhìn thấy mặt tà ác của Niên Niệm Thi, "Phần Tuy cũng không phải tiểu hài tử như ngươi nghĩ, nàng luôn dùng thân phận nữ tử của ngươi uy hiếp ta, ta đã giúp nàng một lần, nàng vẫn không thấy đủ, đây là báo ứng của nàng. Sư phụ cũng thế, sư phụ... Nàng... Ngươi không phải cũng rất chán ghét nàng sao?''
''Đã giúp một lần? Niên Niệm Thi, ngươi hãy thành thật nói, họa lần trước có phải là do ngươi dạy Phần Tuy làm hay không?'' Lục Kiến Chu nhìn nàng, chất vấn, ''Ngươi có thể dùng những phương thức khác, tại sao phải dùng phương thức cực đoan như vậy? Ngươi thật là đáng sợ, ngươi có còn là Niên Niệm Thi mà trước kia ta quen biết không? Mới đầu ta chỉ cảm thấy ngươi có chút chanh chua, không ngờ, ngươi quả thực là bất cận nhân tình!''
''Đúng vậy, do nàng muốn trả thù! Ta chỉ là hiến kế mà thôi. Nàng dùng ngươi uy hiếp ta, ngươi có từng nghĩ qua nếu như thân phận của ngươi bị vạch trần, thì sẽ gây ra họa gì hay không?'' Góp nhặt phẫn nộ trong mấy ngày qua, Niên Niệm Thi đối với Lục Kiến Chu đã vô cùng thất vọng, ngữ khí cũng không còn nhẫn nhục chịu đựng như trước.
''Đó là chuyện của chúng ta! Tại sao ngươi phải đổ lên đầu kẻ khác!'' Lục Kiến Chu vẫn cố chấp nói.
''Nếu như ta không đổ lên đầu bọn họ, kẻ hôm nay phải vào ngục thất chính là ngươi, là ca của ngươi, là từ trên xuống dưới Lục phủ của các ngươi!! Đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu sao?" Niên Niệm Thi nói xong, tâm đã nguội một nửa.
"Ta nói không lại ngươi, Niên Niệm Thi, ngươi không chỉ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, mà còn là thiên hạ đệ nhất thông minh, thiên hạ đệ nhất ngoan độc. Ngươi giỏi lắm, vì đề phòng chuyện chưa xảy ra mà dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, còn nói đạo lý rõ ràng là vì ta, ta nói không lại ngươi, ta chỉ biết là Phần Tuy rất đáng thương, ở Hành Cung khổ như thế nào ngươi căn bản không tưởng tượng nổi, nàng vẫn còn là con nít, có chút phản nghịch, ngươi không dạy bảo nàng mà còn trợ nàng mưu phản, hiện tại lại hại nàng bị đày vào lãnh cung, nàng nhỏ như vậy. . ." Lục Kiến Chu còn chưa kịp dứt lời đã dừng lại, bởi vì nàng trông thấy đồng tử lạnh như băng của Niên Niệm Thi cùng bầu không khí yên tĩnh đến ngộp thở.
"Lục Kiến Chu! Ngươi quản tốt chính mình đi, khắp thiên hạ chỉ một mình ngươi lòng dạ từ bi lòng, thân thể thoải mái béo mập, trạch tâm nhân hậu chu đáo! Nếu như không có ta, ngươi sớm đã không biết bị ai ăn sạch rồi!!'' Một cái tát vang dội đánh vào gương mặt trắng nõn của Lục Kiến Chu, lưu lại một dấu đỏ khiến ai nhìn thấy cũng giật mình.
( ̄ε(# ̄)
Niên Niệm Thi chỉ cảm thấy Lục Kiến Chu như gỗ mục không thể điêu khắc được. Nhưng không ý thức được những lời này sẽ khiến tự tôn của Lục Kiến Chu bị thương tổn.
Cả hai không nói thêm bất kỳ lời nào, bình tĩnh tựa như một bãi nước đọng.
"Dừng xe." Lục Kiến Chu vén rèm lên, ra lệnh với xa phu.
Niên Niệm Thi dùng một ánh mắt lạnh lùng khinh thường liếc nhìn nàng, thấy nàng không những không cảm thấy mình có lỗi, mà còn tỏ ra tức giận thì bèn nói: "Không cho phép ngừng."
Xa phu siết cương ngựa được giữa chừng thì buông ra, vót ngựa tiếp tục chạy như bay.
Lục Kiến Chu không tiếp tục do dự, trực tiếp phi nhanh từ trên xe ngựa xuống.
Thân thể không ngừng lăn vài vòng trên đất, hù dọa đám người bên đường né tránh.
"Quận chúa. . ." Xa phu nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Không cần để ý nàng." Niên Niệm Thi hung hăng cắn môi dưới trả lời.
=====================
Lục Kiến Chu vỗ vỗ bụi đất trên người, nửa què nửa ngoặt quay về phủ tướng quân.
"Phiền phức truyền triệu một chút, ta muốn gặp Lục Tướng quân." Lục Kiến Chu bị hộ vệ gác cổng ngăn lại thì bèn lên tiếng.
Hai tên hộ vệ liếc nhau, quản gia bên trong vừa vặn nhìn thấy nàng, đi ra nói: '' Thập Thất công tử, ngươi về rồi à? Thiếu gia bị bắt giữ, lão gia đã tiến cung cầu tình rồi...''
"Ngươi nói cái gì? Ai bị bắt?'' Lục Kiến Chu giật nảy mình.
"Lão nô cũng không biết a, đột nhiên có một đám quan binh tới, nói là thiếu gia cùng Thái tử có ý đồ mưu phản, Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ Tông Nhân phủ xử lý...Aizzz! Thập Thất công tử ngươi đã đi đâu vậy?''
Lục Kiến Chu đoạt một con tuấn mã, chạy về phía Tông Nhân phủ, đến cổng tự nhiên bị ngăn lại.
"Ta chỉ muốn gặp Lục gia thiếu gia một lần!'' Lục Kiến Chu nhét ngân lượng vào trong ngực gã gác cổng, ''Chỉ một lát thôi, dàn xếp một chút!''
Gã gác cổng nào dám thu: '' Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, phải canh giữ trọng phạm, nhiều tiền hơn nữa chúng ta cũng không thể cho ngươi vào đâu!''
Lục Kiến Chu gấp đến muốn xông vào, thì từ bên trong bước ra một người nói, '' Ngươi là nghĩa tử của Lục phu nhân Lục Thập Thất?''
'' Khuynh Thấm? Ngươi mau nói với bọn hắn, để cho ta vào gặp ca... Lục Kiến Dực!'' Lục Kiến Chu nhìn thấy người bước ra là nàng, cũng quên luôn thân phận trực tiếp kêu danh tự của Cận Khuynh Thấm.
"Cái này. . ." Cận Khuynh Thấm do dự một chút nói, ''Hôm nay Thu Anh Lạc bị bắt cung khai ở trong cung. Kiến Dực ở bên trong tạm thời không sao, ngươi không cần lo lắng, bản án đã giao cho quận chúa thẩm lý, thực sự ta cũng không tiện tiếp xúc nhiều. . ."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Lao ngục ngoài cổng truyền đến một tiếng thông cáo rõ to: ''Quận~~Chúa~~Giá~~Lâm.''
Niên Niệm Thi dẫn theo một đám người tiến đến, một người trong bọn họ quan sát Lục Kiến Chu một chút, thì bèn phân phó, "Người không có phận sự lui ra, quận chúa muốn gặp Lục Kiến Dực."
Lục Kiến Chu không hề động, Cận Khuynh Thấm đành phải dùng hảo ngôn khuyên bảo: "Lục đại hiệp, quận chúa là người một nhà, ngươi cứ yên tâm đi."
''Ngươi đã hài lòng chưa?'' Lục Kiến Chu nhìn Niên Niệm Thi, ''Ngươi kéo nhiều người xuống nước như vậy, cuối cùng không phải cũng hại đến Lục gia?''
Vị đốc công bên cạnh Niên Niệm Thi dùng ánh mắt sắc nhọn, chỉ về phía nàng mắng: ''Lớn mật, dám nói chuyện với quận chúa như vậy? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi tạ tội? Ngươi có hiểu quy củ hay không?''
"Quận chúa sẽ nghĩ biện pháp ." Cẩm Tú biết nàng thương tâm, nhưng ngại tất cả mọi người ở đây, nên không thể dùng một lời nói rõ hết, ''Chỉ cần hắn không liên quan tới âm mưu phản loạn do Thu Anh Lạc bày ra, quận chúa nhất định sẽ trả lại trong sạch cho hắn...''
Niên Niệm Thi gọi Cẩm Tú lại, đứng trước mặt Lục Kiến Chu nhìn thẳng nàng.
Niên Niệm Thi kỳ thật chỉ cao tới chân mày của Lục Kiến Chu, nhưng khí thế lại chưa từng bị rơi xuống hạ phong, Lục Kiến Chu cảm giác được Niên Niệm Thi không hề giống như trước kia, nàng còn hỏi Lục Kiến Chu bằng giọng đầy xa cách: ''Đây chính là thái độ khi có việc cầu người của ngươi sao? Ngươi có phải hay không thật sự cho rằng, ta đường đường là quận chúa, sẽ cam tâm tình nguyện để ngươi làm tổn thương cả đời? Ngươi không phải công chính liêm minh, hiên ngang lẫm liệt đó sao? Ngươi hiểu rõ tình huống hiện tại có được không? Mệnh của Lục Kiến Dực đang nắm ở trên tay của ta, ta kêu ngươi đi hướng đông thì ngươi phải đi hướng đông, ta kêu ngươi đi hướng tây thì ngươi phải đi hướng tây. Từ trước tới giờ, chưa từng có ai có tư cách rống ta, bao gồm cả ngươi.''
Hiện tại đứng trước mặt Lục Kiến Chu tựa như là một Niên Niệm Thi hoàn toàn khác, Lục Kiến Chu không rõ nàng đã trải qua chuyện gì, nhưng rất rõ ràng, nàng nói được làm được, chắc chắn sẽ trừng phạt việc Lục Kiến Chu dám hô danh gọi tự, tay chân vụng về mà luôn tự cho là mình đúng.
Nếu Niên Niệm Thi thực tình muốn khiến Lục Kiến Chu khó xử, cũng đều do nàng tự mình chuốc lấy.
Lục Kiến Chu nàng lại có cái gì tốt để khiến người khác phải e ngại chứ?
Tiếng nện gối rõ to vang lên trên mặt đất, Cận Khuynh Thấm đứng cách đó không xa cũng giật nảy mình: ''Lục đại hiệp! ngươi làm gì vậy...''
"Cầu ngươi. . . Cứu ca của ta.'' Lục Kiến Chu quỳ gối trước mặt Niên Niệm Thi, gằn từng chữ nói, '' trước đó cùng ngươi tranh luận, là ta không biết lòng người hiểm ác, ta sai rồi. Chỉ cần ngươi cứu ca, muốn ta làm gì cũng được...''
"Ca ca?" Cận Khuynh Thấm không hiểu, là ám chỉ nghĩa huynh sao? Trước kia đâu thấy hai người thân cận nhau, còn nữa, không phải Lục Thập Thất lớn tuổi hơn một chút sao?
"Nam nhi dưới đầu gối là vàng, ngươi có tình có nghĩa như vậy, thật đúng là cảm động lòng người, chỉ tiếc không động được ý chí sắt đá của ta.'' Niên Niệm Thi cũng không thèm liếc nhìn nàng một lần, nói xong bèn dẫn đoàn người đi vào bên trong, chỉ là vào thời điểm bước đến chỗ rẽ, Niên Niệm Thi vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn thân ảnh đơn bạc của nàng một chút, nhưng đau lòng cũng chỉ có thể nuốt ở trong lòng.
—— ngươi không cần cầu ta, ta cũng sẽ cứu hắn, nhưng một kẻ lạc lối như ta, liệu rồi có ai sẽ đến cứu vớt?
=============================
Tận đến khi Niên Niệm Thi bước ra, Lục Kiến Chu vẫn còn ở bên ngoài ngống trông.
Cẩm Y tới đón quận chúa, nhìn thấy cũng rất là kỳ quái: "Lục công tử ngươi không cần lo lắng, thân thể mệt mỏi thì không tốt. Chúng tôi sẽ hỗ trợ quận chúa.''
"Ta. . . Ta không sao. . ." Một giọt nước Lục Kiến Chu cũng không uống nổi, kỳ thật bụng sớm đã đói đến kêu vang, nhưng vẫn nói, ''Ta ở đây chờ một lát thôi...''
Niên Niệm Thi muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không hé môi, nhìn nàng một cái, rồi lặng lẽ mang nhóm người rời đi.
Ra cửa đi đến chỗ tối, nàng mới mở miệng nói với gã tùy tùng cuối cùng còn sót lại sau lưng, "Ngươi tính khi nào thì ra tay?"
"Sớm không bằng xảo. Đêm nay có thể giết hắn trở tay không kịp.'' Thu Anh Lạc vừa cất lời vừa tháo mặt nạ xuống.
Niên Niệm Thi không ngờ rằng Thu Anh Lạc sẽ dùng chiêu chó cùng rứt giậu, sắp chết đến nơi mà còn cắn chặt Lục Kiến Dực không buông, cho dù nàng không tự tay thả ả thì sớm muộn gì cũng có người đến cướp ngục, đến lúc đó triều cương rung chuyển, không biết ai mới là kẻ thắng làm vua thua làm giặc: ''Ngươi đi chiêu binh, ta còn muốn quay về gặp nàng một lát...''
''Người làm việc lớn sao có thể để nhi nữ tình trường trói chặt tay chân?'' Thu Anh Lạc bày ra bộ dáng sư phụ giáo huấn, ''Ngươi với cha ngươi thật giống nhau như đúc, cho nên hắn mới làm trễ nải hơn ba mươi năm!''
''Ta chỉ là không muốn đánh mà không chuẩn bị, đừng quên trong tay nàng giữ lệnh bài có thể điều khiển mười vạn cẩm y vệ.'' Niên Niệm Thi nhìn Thu Anh Lạc, nhưng nhìn không thấu nổi nói, ''Chiêu lợi dụng tình cảm này cũng được học từ sư phụ người, có vết xe đổ sư phụ hại chết mẫu thân của Niệm Thi, lần này Niệm Thi thử đao tất nhiên cũng sẽ dễ như trở bàn tay.''
''Ngươi biết rồi?'' lúc trước Thu Anh Lạc hoành đao đoạt ái, lợi dụng tình cảm của Lê Tú Yên, không ngừng khuyên Nghiêu vương khải hoàn hồi triều, thế nhưng Lê Tú Yên lại mang thai, Nghiêu vương yêu nữ nhi đến sốt ruột, một lòng chỉ cần an ổn không còn ý chí chiến đấu. Thu Anh Lạc gài bẫy dẫn Lê Tú Yên giết con, cuối cùng Lê Tú Yên vẫn không thể nào ra tay, ở trước mặt Lục phu nhân tự vẫn. Nhưng điều không thể ngờ rằng chính là, nữ nhi yếu ớt sống sót này, lại rất giống Niên Khang năm xưa, nhất là tính cách, khiến Thu Anh Lạc không thể không tin nàng chính là Niên Khang chuyển thế, bèn hóa thân thành sư phụ của nàng, ở bên cạnh nàng dốc lòng bồi dưỡng, "Mẹ ngươi muốn giết ngươi, là nàng đáng chết."
"Trên đời này ngay cả mẹ ruột cũng không thể tin nổi, mới khiến Niệm Thi hung ác đến quyết tâm lợi dụng người khác. Cho dù người đó là Lục Kiến Chu đi chăng nữa.'' Niên Niệm Thi nói xong thì quay đầu cất bước không thèm nhìn Thu Anh Lạc.
''Ngươi có thể hiểu được thì rất tốt, không uổng công nỗi khổ tâm của ta.'' Thu Anh Lạc nói xong thì ngồi lên xe ngựa, ''Đừng quên ước định của chúng ta, vừa mới ở trong lao ngục nói rõ ràng, cho dù ngươi không phản thì ta cũng phải phản, đến lúc đó cứu không được nàng, cũng không nên trách sư phụ, ta chỉ muốn dạy ngươi một câu 'tình cảm vô dụng'.''


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện