Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 41: Mật Mưu (H)


trước sau

Advertisement

Editor: Esley
Bởi vì đau đớn tê liệt xảy ra bất ngờ nên Lục Kiến Chu lại lần nữa cắn đầu lưỡi...
Niên Niệm Thi, ngươi làm thật hả!?
Lục Kiến Chu không dám nhìn xuống, Niên Niệm Thi thấy nàng không lên tiếng, không biết nàng lại cắn đầu lưỡi, cảm thấy có chút kỳ quái, đồng thời thực sự có một ngờ vực vô căn cứ không nên có, tức giận nhìn xuống, song cũng rất biết tìm đường chết nói ra: "Lục Kiến Chu ngươi sẽ không...A có máu...ta...''
Lục Kiến Chu vừa nghe thấy, cũng không lo sợ xấu hổ, vội mặc quần áo bỏ chạy.
"Ta sai rồi. . . Ai bảo ngươi không nói, ta nhìn trên sách nói người bình thường đều sẽ rất đau !" Niên Niệm Thi hoảng loạn giảng giải, thế nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện mình căn bản không cần thiết phải giảng giải.
Bởi vì Lục Kiến Chu căn bản không đứng dậy nổi...
Nhìn thấy Lục Kiến Chu đặt mông ngồi dưới đất, Niên Niệm Thi đã cười đến gập cả người...
''Còn không chịu tới dìu ta! Còn ở đó cười nữa!'' Lục Kiến Chu khó thở, vịn mép giường muốn đứng lên, kết quả phần dưới bụng lại bị co thắt, một lần nữa ngã sấp xuống giường.
"Niên Niệm Thi, đã hồ đồ thì thủy chung cũng cần phải trả giá!" Một khi kích động, nói năng cũng trôi chảy hơn, Lục Kiến Chu không thèm chào hỏi gì một chiêu đánh về phía vùng kín của Niên Niệm Thi.
Niên Niệm Thi tranh thủ thời gian tránh thoát, gạt tay nàng ra có chút xấu hổ giận dữ nói: "Ngươi tối hôm qua không phải đã làm sao? Ngươi muốn giết chết ta à. . ."
"Ta. . . Ta nào có. . ." Trên tay Lục Kiến Chu cũng là một mảnh trơn ướt, lập tức biết người kia cùng mình, quả thật đã động chân tình.
"Còn nói không có, nếu như không có. . . Ta làm sao có thể. . .mỗi lần đi cứ như vậy mà đau...'' Niên Niệm Thi bi ai nói.
''Tự...tự ngươi đụng vào cạnh giường...'' Lục Kiến Chu ủy khuất giải thích nói, tối hôm qua nàng bị cắn đến chết đi sống lại, làm sao có thời giờ đi làm cái chuyện kia... Kết quả ngày thứ hai đã bị Niên Niệm Thi hỏi cũng không thèm hỏi, phát thân nàng, một chút chuẩn bị cũng không có. ..
Niên Niệm Thi lúc này mới nhìn xuống, quả nhiên gần sát gốc đùi có một khối máu động, xem ra nàng đã hiểu lầm Lục Kiến Chu.
Trong lúc nàng còn xem xét suy nghĩ, Lục Kiến Chu cũng không thèm nói chuyện quay đi hướng khác...
Tầm mắt của hai người đối lập, không thèm nhìn đối phương lấy một lần..
Thật lâu sau, Niên Niệm Thi mới kéo áo Lục Kiến Chu.
Lục Kiến Chu không dám tiếp tục quay đầu lại nhìn nàng.
Niên Niệm Thi do dự một chút, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy nàng, thiếu nữ uyển chuyển thuần thục khẽ dụi mặt vào vùng lưng rộng lớn của người kia, lại một lần nữa nhẹ giọng dùng tư thái cầu hoan nói: ''Ta sớm đã là người của ngươi....ngươi cũng chưa mệt...hay là...''
Đạt được cho phép, người nọ bỗng có dũng cảm khiếp đảm nắm ngược tay nàng lại, kế tiếp rơi xuống một nụ hôn, bờ môi men theo lối mòn, leo lên hai đỉnh phong, thăm dò vuốt ve, càng ngày càng dùng sức, rõ ràng là phương thức biểu đạt thô lỗ nhất dã man nhất của người mới học, nhưng cũng có thể khiến thân thể mềm mại trong lòng kia phát ra tiếng đáp lại thỏa đáng nhất...
Nàng vụng về biểu đạt khao khát nguyên thủy nhất.
Nàng trầm luân cùng nàng hợp diễn.
Hơi thở của hai người vây lấy nhau trong nhiệt độ không khí dần tăng lên.
''Lách cách lách cách!'' tiếng đập cửa có tiết tấu cùng với âm thanh phá tan cảnh sắc của Cẩm Y vang lên, "Tiểu thư, sao hôm nay người dậy muộn như vậy? Phần Tuy công chúa đã phái người đến thúc giục rồi!''
Lục Kiến Chu: ". . ."
Niên Niệm Thi: ". . ."
"Ta còn có chút việc phải bận rộn, ngươi đi truyền lời, kêu bọn họ chờ ta một lát...'' Niên Niệm Thi nói xong, chẳng thèm mặc y phục, khoan thai xuống giường.
Thấy Lục Kiến Chu vẫn ngồi ngây ngốc tại chỗ, nàng có chút không yên lòng: "Ngươi không đi cùng sao?''
"A. . . A?" Lục Kiến Chu bày ra một bộ dáng vẻ không rõ tình huống.
"Vậy ta đi tắm trước . . ." Niên Niệm Thi thấy nàng vẫn trì độn, đành phải nói ra.
''À...Vậy...? Được thôi!'' Lục Kiến Chu nghe thấy lời này, đỏ mặt như trái cà chua, cũng đứng lên cùng đi ra ngoài.
"Ngươi làm gì?" Niên Niệm Thi kỳ quái nhìn nàng, không biết nàng đã không tiện bước đi, vì cái gì còn muốn đi theo.
"Ngươi. . . Ngươi không phải nói muốn cùng nhau tắm rửa a?" Lục Kiến Chu có chút ngượng ngùng nói ra, hồn nhiên không biết mình hiểu lầm ý tứ của Niên Niệm Thi.
Thôi thôi. . . Niên Niệm Thi lại đem nàng cho đẩy lên trên giường: "Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi lấy nước, chúng ta ở trong phòng tắm.''
===================================
Lúc Lục Kiến Chu được Niên Niệm Thi dìu ra khỏi phòng, Cẩm Tú Cẩm Y đều giật nảy mình.
''Lưng nàng bị thương...'' Niên Niệm Thi tránh nặng tìm nhẹ nói.
''À!'' Cẩm Y bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu, ''Lục đại hiệp nhìn qua xác thực không giống nam tử dũng mãnh bình thường, eo nam nhân cái kia không được, cũng không phải vấn đề nhỏ...''
"Khụ khụ!" Cẩm Tú cắt ngang nàng, "Quận chúa, đúng rồi, công tử làm sao lại từ trong phòng của người đi ra?''
"A. . ." Niên Niệm Thi cùng Lục Kiến Chu nhìn nhau một lát, ''Do Lục phu nhân có mấy lời muốn nàng chuyển cho ta, thế nhưng nàng lại vượt nóc băng tường, hai ngày này không phải trời mưa a, nóc nhà Nghiêu vương phủ cũng có chút trơn trượt...''
''À!'' Cẩm Tú cũng bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
Niên Niệm Thi đỡ Lục Kiến Chu lên xe, nàng mới đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, hỏi Niên Niệm Thi: "Ta là Lục Thập Thất?"
Nàng mới nhớ tới, mình là lấy thân phận Lục Thập Thất về kinh thành, ban nãy bị Cẩm Tú Cẩm Y kêu nàng cũng cảm thấy có cái gì không đúng.
Nhưng tại sao Niên Niệm Thi có thể tự nhiên đem cho nàng...cái kia chứ?
Niên Niệm Thi nhìn Lục Kiến Chu một bộ dáng cứ như đang muốn nói lại thôi, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn không mở miệng đợi nàng hỏi.
''Tại sao ngươi có thể không tuân thủ phụ đạo như vậy!!!" Đến cửa hoàng cung, Lục Kiến Chu mới nhịn không nổi mắng.
Niên Niệm Thi đành phải nói: ''Sáng nay mặt nạ của ngươi rơi ra, là do ta giúp ngươi đắp lại.''
Thuật dịch dung bã đậu này...
=======================
Đến cung Không Ninh, Niên Niệm Thi không để Lục Kiến Chu đi theo: ''Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại."
''Ngươi hôm nay động một chút lại tiến cung tìm đến nàng, cùng một tiểu cô nương có nhiều chuyện như vậy để nói à? Bây giờ còn sợ ta nghe được?...'' Kiến Chu có chút ghen ghét, mặc dù nàng luôn một mực âm thầm theo dõi Niên Niệm Thi, nhưnh hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, không phải tuỳ tiện có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cho nên mỗi lần Niên Niệm Thi tiến cung, nàng đều ở ngoài cung chờ đợi, lần này Niên Niệm Thi không cho nàng theo càng để lội âm mưu quỷ quái gì bên trong.
Niên Niệm Thi nhìn quanh bốn bề vắng lặng, nhón chân lên vội vàng không kịp chuẩn bị hôn nàng một cái, Lục Kiến Chu quả nhiên không tiếp tục nói , chỉ là ngơ ngác nhìn nàng, mặt đỏ như gấc.
"Ở chỗ này chờ ta, không cho đi đâu hết.'' Niên Niệm Thi rất nữ vương mà ra mệnh lệnh, ''Ta sẽ không đi quá lâu.''
"Ừm. . ." Lục Kiến Chu nhìn bộ dáng nàng vừa tùy hứng lại vừa tham muốn chiếm giữ cực manh, hoàn toàn quên đi mình trước đó còn có nhiều ý kiến, ngoan ngoãn đáp ứng.
Chờ đến khi Niên Niệm Thi khuất bóng, Lục Kiến Chu mới ý thức được đã trúng phải mỹ nhân kế giương đông kích tây của nàng.
Sờ lên môi nơi được nàng hôn, cho dù Lục Kiến Chu còn rất nhiều nghi vấn, nhưng được nàng xin lỗi như vậy cũng thỏa đáng.
"Quận mã gia thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.'' Có người bước ra từ bụi hoa ven đường, đong đưa quạt xếp lời nói hàm ý, "Quận chúa thật đúng là thông minh, dạng đục nước béo cò này, vẫn có thể che giấu đại kế hôm nay với ngươi.''
Lục Kiến Chu chấp quyền, không muốn quan tâm nàng nói: '' Thu nữ hiệp thật đúng là võ công cao cường, tuệ nhãn biết châu, liếc mắt liền nhìn ra ta không phải Lục Thập Thất, thâm cung cấm địa cũng có thể tới lui tự nhiên.''
Thu Anh Lạc thu hồi quạt xếp, xem thường nói: "Chỉ là trùng hợp thôi, công chúa muốn gây chuyện, chúng ta chỉ muốn tương kế tụ kế ở chỗ này ôm cây đợi thỏ. Chỉ là không ngờ tới quận chúa cũng có liên quan tới việc này thôi.''
"Ngươi nói cái gì. . Gây chuyện?" Lục Kiến Chu còn không đáp án, bên trong mật thất trước đó Niên Niệm Thi đi vào liền truyền đến một trận tiếng vang đánh nhau, mười mấy tên ăn mặc như cấm quân phá cửa ra, Niên Niệm Thi áp giải Tiếu Thắng, từ bên trong đi ra.
Ngoài cửa cung, cũng vang lên một tiếng hô rõ to "Hoàng —— thượng —— giá —— đáo!"
Lục Kiến Chu không làm rõ ràng được tình huống, mà Hoàng Thượng đã đau lòng nhức óc nhìn sắc mặt trắng bạch của Phần Tuy cả giận nói: '' Niệm Thi cùng trẫm báo cáo, nói lần trước chủng đậu sự tình là do con tự biên tự diễn, trẫm còn không tin. Hiện tại ngươi còn có lời gì nói, ngươi tuổi còn nhỏ, tâm địa sao ác độc đến như thế? Thân ca ca cũng phải hại? Đối với ngươi có lợi gì?''
"Niên Niệm Thi, ngươi phản bội ta!" Phần Tuy xem như biết rõ ràng tình huống , lúc này hung tợn trừng mắt nhìn Niên Niệm Thi nói, " ngươi không sợ ta đem bí mật của ngươi nói ra à?"
Niên Niệm Thi giả si không điên: "Niệm Thi chẳng lẽ có nhược điểm gì nằm trong tay công chúa?''
"Ngươi. . . Lục Kiến Dực là nữ nhân!" Phần Tuy biết mình khó thoát một kiếp, trực tiếp hô lên, thế nhưng Niên Niệm Thi lại không kinh hoảng như trong tưởng tượng.
"Công chúa nếu có loại hoài nghi này, có thể tìm người nghiệm thân." Niên Niệm Thi rất tùy ý nói, ''Lúc đầu Niệm Thi cũng không muốn mang một binh một tốt nào, chỉ là công chúa năm lần bảy lượt dùng nhà chồng cũ uy hiếp Niệm Thi, không phải do Niệm Thi không phản kháng ."
"Ngươi. . ." Phần Tuy mặc dù không biết đã sai chỗ nào, nhưng lần này nàng xác thực đã bại dưới tay Niên Niệm Thi, người này so với nàng nghĩ phức tạp hơn nhiều... Lần trước rõ ràng nói sau khi thả Thái tử một mạng, không liên luỵ Lục gia, liền cùng nàng hợp tác, kết quả người này lại học được cách lật lọng sư di trường kỹ dĩ chế di*.
*sư di trường kỹ dĩ chế di: học tập kỹ thuật tiên tiến của đối phương để chống lại đối phương.
''Ngươi đâu, mang Phần Tuy đày vào lãnh cung bế môn phản tỉnh, không được trẫm cho phép, không ai được thả!'' Hoàng Thượng thấy nàng như vậy, càng cảm thấy ở trước mặt Niên Niệm Thi mất hết mặt mũi, cũng không để ý cha con chi tình , trực tiếp hạ lệnh.
Lục Kiến Chu lại lên tiếng xin xỏ cho: "Hoàng Thượng, việc này tuyệt đối không thể a, công chúa tuổi nhỏ, chính là đang tuổi lớn, hoặc là tâm trí không được đầy đủ nhất thời hồ đồ, đợi một thời gian chắc chắn thay đổi triệt để, tội gì ra hạ sách này!"
Hoàng đế thấy có người lạ mặt dám lên tiếng, nhưng thấy Thu Anh Lạc đứng bên cạnh hắn không lạ mặt, bèn nói, ''Các ngươi là những kẻ gần đây luôn ở bên cạnh Thái tử? Tới nơi này làm gì?"
Thu Anh Lạc không có khả năng nói mình là đến đảo khách thành chủ, muốn vì Thái tử lập công thuận tiện cho Niên Niệm Thi gần đây đối với mình không còn tôn kính một chút đau khổ.
Chỉ là không nghĩ tới mắt thấy Niên Niệm Thi hôn môi Lục Kiến Chu, nhất thời đoán được thân phận của nàng, liền đi ra hàn huyên vài câu, không ngờ cũng chính vì như vậy, thời gian bị trì hoãn, ngược lại để Niên Niệm Thi chiếm được tiên cơ.
Hoặc là nói, Niên Niệm Thi ngay từ đầu đã biết nàng sẽ đến, sau đó lợi dụng Lục Kiến Chu nho nhỏ phân tán sự chú ý của nàng.
"Thảo dân Thu Anh Lạc, là mưu sĩ của Thái tử. Chỉ là tùy tiện đi một chút. . ." Thu Anh Lạc có chút che giấu nói.
"Tùy tiện đi một chút? Sư phụ thật sự là yêu thích nơi này, mang nhiều người như vậy ở trong hoàng cung này tùy tiện đi một chút?'' Niên Niệm Thi phủi tay, thủ hạ Thu Anh Lạc mang tới không sai biệt lắm bị Nghiêu phủ tử sĩ của nàng trước đó mai phục đành phải buông tay chịu trói, ''Hoàng Thượng anh minh, Niệm Thi bất tài, vô ý biết một số chuyện khi sư phụ cấu kết tà giáo, mê hoặc Thái tử tranh quyền đoạt lợi, a mã cả ngày vì chuyện này phiền não, cho nên mới thiết hạ liên hoàn bẫy dẫn xà xuất động, tuy là sư đồ cũng nguyện quân pháp bất vị thân giao cho Hoàng Thượng chờ đợi xử lý."
"Ngươi. . ." Thu Anh Lạc từ trước đến nay tự phụ, làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng lại bị bại dưới tay đồ đệ cho chính nàng nuôi lớn, không thể nào tiếp thu được sự thực như vậy.
Mà Niên Niệm Thi chỉ khinh thường liếc nhìn nàng một cái, kéo Lục Kiến Chu đang cứng ngắc một bên rời đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện