Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Không Nói Lí


trước sau

Triều Ca nhìn ông ta cười khinh bỉ:

“Tôi tưởng ông là bố yêu của Ôn Kiều cơ mà? Giờ muốn làm phản à?”

Ôn Ninh đã có chút mất bình tĩnh rồi nhưng vẫn cố tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn.

Ồ Hệ Thống, mi xem, mặt người dạ thú kìa, giống hệt chủ nhân của mi.

Hơn nữa cô còn chưa gặp chủ nhân của nó mà? Sao lại mắng như vậy?

Thế hóa ra mi có chủ nhân thật à?

Sập hố rồi... Chủ nhân ta xin lỗi... Hãy để Bản Hệ Thống anh dũng hy sinh a!

Ông ta mỉm cười thân thiện với Triều Ca:

“Con cũng đã nói rồi đấy, đầu tư là phải tính đến lợi nhuận chứ không phải tình cảm. Cha chỉ muốn tìm ra nơi chính xác để đầu tư thôi.”

Triều Ca đương nhiên hiểu ông ta muốn cái gì. Chẳng qua là muốn chiếm lại toàn bộ gia sản Ôn gia, không phải chia sẻ với bất kỳ ai.

Nói tóm lại chính là tham tiền, tham quyền, không từ mọi thủ đoạn. Năm xưa ông ta vì sợ mất quyền thừa kế mà nghe theo cha mẹ từ bỏ vợ con.

Bây giờ thấy tiềm năng mới là lại bỏ con gái ruột của mình.

Ôn Kiều cùng nguyên chủ cũng thật tội nghiệp, có người cha như vậy.

“Ông nghĩ là tôi cần ông đầu tư lắm sao? Một con chó không có lòng trung thành, liên tục phản bội hết chủ nhân này đến chủ nhân khác, ông nghĩ nó có cần thiết phải tồn tại nữa không?”

Ôn Ninh lúc này đã tức giận thật sự.

“Ôn Noãn, mày đừng có quá đáng!

“Tôi quá đáng ư? Tôi có chỗ nào nói sai sao?”

Mẹ kiếp tên khốn. Ai viết ra cái thiết lập dở hơi thế này?

Đừng hỏi sao Bản Hệ Thống chưa hy sinh. Bản Hệ Thống là người có trách nhiệm, quyết không bỏ các ký chủ!

“Ôn Noãn, mày đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Triều Ca vẫn cười tươi, như muốn khích bác ông ta:

“Tôi trước giờ chưa từng uống rượu của chó mời bao giờ. Ông đây là muốn thay đổi thói quen của tôi sao?”

“Ôn Noãn!!!”

Con bé này, vậy mà dám mắng ông ta là chó?!

Ôn Ninh giơ cao tay như muốn cho cô một cái bạt tai.

Đáng tiếc, Triều Ca đâu phải quả hồng mềm, muốn bóp là bóp được. Ôn Ninh chưa kịp đánh thì cô đã ra tay trước, đạp thẳng vào bụng ông ta làm ông ta ngã ngửa về phía sau. Ôn Ninh không ngờ sức lực của cô lại lớn như vậy, bị ngã đập xuống sàn đá không đứng dậy được.

Ký Chủ thật đáng sợ... Bản Hệ Thống nghỉ việc bây giờ luôn còn kịp không?

Cố Sâm đứng ở góc khuất cạnh đó. Vừa thấy Ôn Ninh đưa tay lên là hắn đã định chạy ra anh hùng cứu mĩ nhân rồi nhưng lại thấy Triều Ca đã sớm đạp ông ta đến mức không còn sức phản kháng nữa thì ngay lập tức từ bỏ ý định.

“...” Đối tượng nhiệm vụ công lược thật dũng mãnh quá! Lão tử hơi lo cho tương lai...

Không thể đắc tội, không thể đắc tội... Cơ mà cũng không đắc tội nổi a!

Ôn Ninh run run cố gắng gượng dậy. Không biết Ôn Kiều từ đâu chạy đến đỡ lấy Ông ta, dìu vào bên trong. Lúc đi còn không quên ngoái đầu lại nhìn Triều Ca. Khuôn mặt nhăn nhó cùng ánh mắt đó như muốn lột da xẻ thịt Triều Ca vậy. Trong đó còn có cả sự ghen tỵ khó nói.

“...” Nữ chính cứ xuât hiện như vậy rồi chạy luôn à? Không mắng chửi đánh nhau với cô sao?

Ồ.

Cô “Ồ” là có ý gì?

Linh cảm mách bảo Triều Ca nữ chính sẽ quay lại nên cô quyết định ngồi xổm ở đây thêm một lúc nữa.

Đừng hỏi tại sao lại như vậy. Đó chính là linh cảm của một nhà văn có kinh nghiệm đào hố không lấp lâu năm. Chắc chắn không thể sai được.

Vậy ngươi đem cho ta cái ghế đi? Không phải ngươi là Hệ Thống vạn năng sao?

Ý
nó là bảo cô đổi dáng ngồi chứ không phải là muốn cô ngồi trên ghế a!

Đàm phán thất bại, Triều Ca vẫn cứ mất hình tượng ngồi xổm như lưu manh ở đó còn Hệ Thống đem vết thương lòng đó ghi nhớ, chờ chủ nhân quay lại sẽ tính sổ với cô.

Quả nhiên chưa đầy năm phút sau Ôn kiều đã quay lại. Sắc mặt cô ta cực kỳ kém, như là chỉ cần một giây sau sẽ bùng phát, nhảy lên đối đầu với Triều Ca.

“Ôn Noãn! Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?!”

Triều Ca ngơ ngác. Tôi đã làm gì đâu? Cô nhớ là mình chỉ ngủ xong không chịu trách nhiệm với Cố Sâm thôi mà? Nữ chính ngươi đừng có đổ thừa cho ta!

Trọng điểm chú ý của Ký Chủ không những bất bình thường mà còn thường xuyên hiểu sai lệch ý của người ta nữa. Ký Chủ, môn ngữ văn của cô là do thầy thể dục dạy sao?

Ôn Kiều rưng rưng sắp khóc.

“Năm đó mẹ mang cô đi, bỏ lại tôi phải tự sinh tự diệt ở cái gia tộc tàn nhẫn lạnh lùng đó. Cô có biết hơn hai mươi năm qua tôi phải sống khổ cực thế nào không? Còn cô lại được mẹ chăm sóc che chở cho, hạnh phúc biết bao nhiêu, lúc đó cô có từng nghĩ đến người chị này hay không?”

“Rồi cả tình yêu của Cố Thanh Hàn nữa. Cô có biết sau khi anh ấy biết được chuyện cô là em gái tôi, anh ấy đã muốn chia tay không?”

“Còn bây giờ, cả chỗ dựa duy nhất là cha tôi, cô cũng muốn cướp đi là sao? Ôn Noãn, cô trả lời đi!”

Triều Ca khó hiểu nhìn cô ta. Nữ chính cô có cái suy nghĩ hơi bị vô lí quá rồi đấy.

Cho Hệ Thống rút lại suy nghĩ vừa rồi. Môn ngữ văn của Ký Chủ phải là do người ngoài hành tinh dạy mới đúng.

“Ôn Kiều, cô dù sao vẫn được sống trong nhung lụa hơn hai mươi năm. Còn mẹ con tôi đã phải vất vả kiếm sống, tiết kiệm từng đồng một. Lúc đó cô có nghĩ đến chúng tôi hay không? Hay cô ích kỉ chỉ nghĩ cho hạnh phúc của bản thân cô?”

“Chuyện của Cố Thanh Hàn là cô tự làm tự chịu. Lừa dối anh ta, hãm hại tôi, đến lúc bị phát hiện cô lại đổ tất cả lỗi lầm lên đầu tôi là sao?”

“Còn cha cô, ông ta đến muốn đầu tư cho tôi, vì tôi có thể đem lại lợi nhuận lớn hơn cho ông ta, lớn hơn hẳn cô.”

“Chẳng qua là vì bản thân cô kém cỏi, không giữ được, sao lại cứ hết lần này đến lần khác đổ lỗi cho người ta cướp của cô?”

Triều Ca nói quá có lí. Ôn Kiều cắn chặt môi đến bật máu, không phản bác lại được câu nào. Mắt cô ta ngập tràn tơ máu, lửa hận phừng phừng trông vô cùng dữ tợn, còn đâu vẻ xinh đẹp của một tiểu thư gia thế?

“Ôn Noãn, sẽ có ngày tôi bắt cô phải trả giá đắt!”

Cô ta rít lên như vậy rồi quay đầu đi mất.

Kịch bản này đều là thiết lập nhân vật chính không nói lí như vậy sao? Thật khổ cho nữ phụ cô mà.

Ta mới là người khổ nhất đây! Cả hai ký chủ suốt ngày bắt nạt ta a...

Chủ nhân người mau về đi! Nếu không đến xác ta cũng không có mà nhặt đâu!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện