Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 30: Chân Tướng Là Như Thế Nào


trước sau

Advertisement

Hứa Giai Mẫn giật mình thức tỉnh, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi của cơn ác mộng kinh hoàng, là mơ, tất cả đều là mơ phải không?

Giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian im ắng, Hứa Minh Duật đã suốt đêm không ngủ ngồi bên cạnh giường trông chừng Hứa Giai Mẫn: "Lâm Tuyết Nhi, cô ấy chết rồi."

Đôi mắt mệt mỏi vừa mới thanh tĩnh chưa bao lâu đã bị tin chấn động đó làm cho kích động, Hứa Giai Mẫn không tin được anh có thể bình thản đến thế khi thông báo chuyện Lâm Tuyết Nhi chết.

"Là ba đã giết chị ấy."-đây không giống như một câu hỏi, Hứa Giai Mẫn vừa nhìn thấy anh đi khỏi thì bước xuống lầu ngay, nếu không phải anh ra tay thì ai có thể xông vào nhà giết người trắng trợn như vậy, còn có người có hiềm khích với Lâm Tuyết Nhi ra còn ai ngoài Hứa Minh Duật nữa.

Anh im lặng thay cho câu trả lời, mọi chuyện đã xảy ra đến như vậy, có giải thích cũng không thay đổi được điều gì. Cho đến khi tìm được chứng cứ rõ ràng, nếu Hứa Giai ẫn coi anh là kẻ sát nhân máu lạnh thì cứ việc đi.

"Con yêu cô ấy thật rồi sao? Đến mức hai người..."

"ĐI RA NGOÀI ĐI, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ÔNG NỮA! TÊN SÁT NHÂN!"-Hứa Giai Mẫn đau đớn thét to lên, hai tay bịt kín đôi tai lại cự tuyệt mọi lời nói của người bên cạnh, tâm trí cô đang cực kỳ hoảng loạn, cú sốc về thân thế của mình còn chưa nguôi ngoai nay lại chịu thêm một đả kích khủng khiếp, muốn cô chấp nhận như thế nào được chứ?

Anh thở dài đứng dậy, đứa trẻ này cần phải bình tĩnh hơn nữa, bằng không sẽ còn chịu nhiều thiệt thòi về sau.

"Dù rất buồn và suy sụp nhưng ta muốn con tự suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra. Nếu như con và Lâm Tuyết Nhi không có làm chuyện đó thì ai đã hại hai người, chính Hướng Chí Nam đã gọi điện công kích khiến cho ta đứng ngồi không yên, ngay trong đêm chạy xe đến tìm con, còn..."

"TÔI NÓI LÀ ĐỦ RỒI, RA NGOÀI!"

Hứa Giai Mẫn nằm xuống giường lấy chăn trùm kín đầu, từ tâm trí đến cơ thể đều phản kháng lại với Hứa Minh Duật. Truyện Xuyên Nhanh

Đôi mắt đen buồn đau lòng nhìn dáng người nhỏ nhắn đang run rẩy trong chăn, anh biết cô đang khóc, lúc này tốt nhất vẫn nên để Hứa Giai Mẫn ở một mình.

Bên trong lớp chăn dày, Hứa Giai Mẫn khóc đến đỏ cả mặt mày, Lâm Tuyết Nhi vừa rồi còn cùng cô ăn tối và tâm sự, vì sao mới chớp mắt một cái đã chết rồi?

"Các người đang lừa tôi sao...hức hức..."

Tên thuộc hạ trung thành báo cáo lại toàn bộ diễn biến sự việc của đêm hôm qua cho Hướng Chí Nam.

Tối qua khi lẽn vào nhà Lâm Tuyết Nhi, hắn ta nhìn thấy hai người đang ngồi uống bia tâm sự với nhau, do tửu lượng yếu nên chẳng bao lâu Hứa Giai Mẫn đã gục trên bàn, còn lại Lâm Tuyết Nhi ngồi đó vẫn tiếp tục uống. Không muốn mất thêm thời gian, hắn ta dùng súng gây mê bắn vào sau gáy Lâm Tuyết Nhi khiến cô bất tỉnh, sau đó bế cả hai lên phòng dàn dựng hiện trường chờ Hứa Minh Duật sa lưới.

Đúng như dự đoán của ông chủ, Hứa Minh Duật nổi giận đùng đùng đòi gặp riêng Lâm Tuyết Nhi để hỏi chuyện.

Flashback.

Nhìn Lâm Tuyết Nhi đi xuống lầu, lửa hận trong lòng Hứa Minh Duật lại thêm sôi lên: "Nếu cô là một thằng đàn ông tôi đã đánh chết cô rồi."

"Anh yêu Tiểu Mẫn phải không?"

Bị câu hỏi không liên quan làm khựng lại, Hứa Minh Duật chối bay: "Cô nói lung tung cái gì thế?"

"Vì tôi là phụ nữ nên anh không muốn Tiểu Mẫn ở cùng tôi, nhưng nếu tôi là một người đàn ông, Tiểu Mẫn cũng thích tôi, anh có lý do gì cấm đoán?"

Yết hầu nuốt khan chống chế, nhưng anh lại không cách nào phản biện lại những lý lẽ của Lâm Tuyết Nhi, bởi nó hoàn toàn đúng với tình cảm của anh lúc này, dường như anh đã yêu Tiểu Mẫn thật rồi.

"Chính vì như vậy tôi không cho phép cô động vào con bé, tôi đã từng cảnh cáo cô rất nhiều lần rồi, cô không tin tôi sẽ giết chết cô sao?"

Lâm Tuyết Nhi bị Hứa Minh Duật dồn đến chân tường, bàn tay mạnh bạo bóp lấy chiếc cổ trắng mịn của cô rít lên: "Cho nên cô mới thách thức tôi bằng cách này."

Lâm Tuyết Nhi đau đớn khẽ chau mày, khuôn mặt tái đi khi hô hấp dần bị bóp nghẹn, cô có cảm tưởng cổ mình sắp gãy làm đôi mất.

Hứa Minh Duật hít một hơi sâu dằn cơn tức giận xuống nới lỏng tay ra: "Nếu không nghĩ cô từng cứu tôi một mạng, tôi đã không nương tay rồi."

"Khụ khụ..."

Lâm Tuyết Nhi ngã xuống sàn ho sặc sụa, cô không sợ chết, chỉ là không muốn chết một cách oan ức như vậy.

"Tôi không ngu ngốc đi làm chuyện thua thiệt như vậy đâu...đang yên đang lành anh không cảm thấy kỳ lạ khi lại tự động chạy đến đây để trùng hợp bắt gặp cảnh tôi ngủ cùng Tiểu Mẫn sao?"

Đôi mắt sắc bén khẽ híp lại, Hứa Minh Duật đương nhiên hiểu được dụng ý trong câu hỏi của Lâm Tuyết Nhi, xâu chuỗi lại mọi chuyện có vẻ như người được lợi nhất chính là Hướng Chí Nam, nhưng mà: "Nếu đó không phải là kế hoạch của Hướng Chí Nam mà là của chính cô để trở thành người bị hại?"

Lâm Tuyết Nhi gượng đứng dậy, ánh mắt không hề bị vẻ mặt xanh xao làm mờ đi vẻ tinh anh của mình, cô nở nụ cười đáp: "Tôi không có động lực để làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa nếu không tốt, không phải tôi sẽ bị anh giết chết sao?"

"Thật sự hai người không có làm chuyện gì sao?"

"Nếu anh không tin ngày mai có thể đến bệnh viện kiểm tra xem Tiểu Mẫn vẫn còn nguyên vẹn hay không?"

"Hừm!"-anh quay mặt đi, trên khuôn mặt tuấn tú chợt hiện lên nét ưu tư, nếu sự thật đúng như lời Lâm Tuyết Nhi nói thì tên Hướng Chí Nam quá hiểm độc, cả con gái của mình cũng dám ra tay để đạt được mục đích.

"Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Mẫn để con bé bình tĩnh lại, bây giờ tôi thấy ở đây đã không còn an toàn nữa, ít nhất bên cạnh anh, tên đó sẽ không dám hành động tùy ý như vậy."

"Làm sao tôi có thể tin được cô?"

"Tôi cũng hết cách rồi, nhưng nếu anh ở lại đây sau những chuyện vừa xảy ra Tiểu Mẫn sẽ rất hoảng sợ, tốt nhất anh nên trở về đợi tôi giải thích êm xuôi, nhìn thấy anh rời khỏi nhà Tiểu Mẫn sẽ yên tâm hơn chuyện tôi và anh nói."

"Được rồi, cô tốt nhất đừng giỡ trò với tôi."

"Không dám!"

Nhìn Hứa Minh Duật lên xe chạy đi, Lâm Tuyết Nhi vừa định lên phòng trở lại đột nhiên một người đàn ông lạ mặt lao nhanh tới chắn trước mặt, cô thất kinh nhìn khẩu súng giảm thanh trên tay hắn đang nhắm về phía mình, không do dự bóp cò.

CHÍU

Thân thể đổ ập xuống đất, viên đạn chuẩn xác ghim sâu vào lồng ngực trái hòng lấy mạng Lâm Tuyết Nhi. Khóe môi mỏng trào ra dòng máu tươi chảy xuống cằm, đã từng nhiều lần muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân nhưng không thành, cô không nghĩ đây chính là kết thúc cho mình, thật sự không ngờ tới...

Sau khi gây án, hắn vội chạy trốn đi, ngay lúc đó Hứa Giai Mẫn bước xuống lầu và nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng.

Xe của Hứa Minh Duật chạy ra tới cổng không vội trở về mà đậu lại, anh vẫn còn nhiều chuyện chưa thông suốt cho đến khi trông thấy một bóng đen chạy từ nhà Lâm Tuyết Nhi cưỡi xe mô tô chạy đi, đáy mắt chợt hiện lên tia lo lắng vội quay đầu xe trở ngược vào trong nhà.

Trước mắt anh là hình ảnh Hứa Giai Mẫn đang nằm gục bên cạnh Lâm Tuyết Nhi bất tỉnh trên sàn nhà đầy máu, anh bị dọa chết khiếp chạy nhanh tới kiểm tra. Hứa Giai Mẫn vì sợ hãi và đau lòng quá độ đã ngất đi, nhưng còn Lâm Tuyết Nhi, cô ấy...

Với một người nhạy bén như Hứa Minh Duật, qua lời kể của tên thuộc hạ, Hướng Chí Nam đoán rằng anh đã biết lão bày ra chuyện này. Nhưng cũng không sao, thứ lão nhắm tới chính là muốn Hứa Giai Mẫn căm thù Hứa Minh Duật, lôi kéo đứa trẻ đó về bên cạnh mình, có như vậy Hứa Minh Duật sẽ bộc lộ rất nhiều sơ hở ra bên ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện