Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 49


trước sau

Từ nhỏ Đào Khê đã rất sợ bị ốm. Vì bệnh tình của em gái mà gia đình cậu đã nghèo rớt mồng tơi rồi nên cho dù cậu có cảm thấy khó chịu trong người thì cũng sẽ không nói với Quách Bình và những cơn sốt thông thường thì chỉ cần tầm một tuần là có thể khỏi. May mắn thay trước giờ cậu chưa từng mắc phải bệnh gì nghiêm trọng, có một lần duy nhất bệnh nặng, dường như đến cả Quách Bình cũng bị dọa sợ, cậu phải ở lại bệnh viện chăm sóc mấy ngày. Sau đợt ấy, có đôi lúc cậu thấy mắc bệnh cũng không tệ chút nào bởi vì những lúc bị ốm, Quách Bình sẽ chăm sóc cậu nhiều hơn một chút, còn nấu cho cậu một bát canh gà rất thơm nữa. Đây là điều mà cậu khao khát nhất từ khi còn nhỏ, đặc biệt mà mỗi khi mùa đông tới.

Lúc Đào Khê tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là con gấu nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mình, dọa cậu sợ hết hồn. Sau đó cậu phát hiện ra ánh sáng trong phòng hơi tối, không được bật đèn. Cậu ngồi bật dậy, nằm bò ra phía mép giường tìm Lâm Khâm Hòa nhưng trong phòng không có một bóng người. Cậu nhìn chiếc áo trải trên chăn bông, biết Lâm Khâm Hòa có thể chỉ tạm thời vừa ra ngoài thôi, nhưng lòng vẫn cảm thấy trống rỗng. Vì cảm giác ngủ một mạch tới lúc hoàng hôn rồi tỉnh lại chỉ có một mình mình không tốt đẹp cho lắm, giống như bị cả thể giới ruồng bỏ vậy. Đào Khê ngồi ngây người trên giường mất một lúc, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu nghiêng đầu nhìn, là Lâm Khâm Hòa đang xách theo một cái túi bước vào.

Anh hơi ngẩng đầu nhìn cậu, cau mày nói: “Mặc áo vào đi em.”

Đôi mắt Đào Khê trong chốc lát sáng bừng lên, nhanh chóng mặc chiếc áo vừa dày vừa nặng kia vào người, trèo xuống giường, quấn riết lấy Lâm Khâm Hòa như cái đuôi. Lâm Khâm Hòa bật đèn lên, đặt túi thức ăn trong tay xuống bàn, vươn tay sờ lên trán Đào Khê đang đứng sát sịt bên mình. Đã không còn sốt nữa rồi nhưng anh vẫn không yên tâm, lấy chiếc cặp nhiệt độ mua trong phòng y tế ra đưa cho Đào Khê: “Đo thử nhiệt độ cơ thể xem nào.”

Đào Khê nhận lấy, kẹp vào dưới cánh tay, đi tới đi lui xung quanh cái túi đầy ắp đồ ăn, không nhịn được mà nằm bò lên bàn, ghé sát vào cái túi cẩn thận hít hít. Á à, thấy mùi thơm rồi nha!

“Trước đây em nói là sau này sẽ nuôi một chú cún con, em còn nhớ không?” Lâm Khâm Hòa rải một tờ báo tiếng Anh đã bỏ đi lót lên mặt bàn, lấy từng hộp đồ ăn trong túi ra.

Đào Khê ngẩn người: “Nhớ ạ.”

Lâm Khâm Hòa lấy bát canh cuối cùng ra, thờ ơ nói: “Anh thấy không cần nuôi nữa đâu, ở đây không phải có một con rồi sao?”

“…”

Giỏi lắm, vòng vo thế cuối cùng cũng chỉ muốn nói rằng cậu giống cún con mà thôi.

Đào Khê giả bộ như không nghe thấy, rút nhiệt kế ra đưa cho Lâm Khâm Hòa, hỏi: “Anh ăn rồi sao?”

Lâm Khâm Hòa “ừ” một tiếng, cầm cặp nhiệt độ giơ về phía đèn nhìn một lúc, đôi lông mày giãn ra: “Hạ sốt rồi.”

“Em đã nói là sức khoẻ em tốt lắm mà.”

“Ăn cơm đi nào.”

Đào Khê cũng không ngồi xuống ngay mà bê một chiếc ghế khác đặt bên cạnh ghế của mình, sau đó nhìn anh với đôi mắt mong chờ. Lâm Khâm Hòa đã biết lúc Đào Khê bị ốm có hơi dính người. Anh ngồi xuống chiếc ghế kia, lúc này Đào Khê mới ngồi xuống bên cạnh anh. Đào Khê cúi đầu nhìn mấy món ăn trước mặt. Có lẽ là Lâm Khâm Hòa đặt mua đồ ăn ở nhà hàng bên ngoài, còn có cả bát canh gà vàng óng, hương thơm đậm đà cứ xông thẳng vào mũi.

Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê ngây ngốc nhìn đăm đăm vào bát canh gà, thấp giọng hỏi: “Em không thích sao?”

Đào Khê rũ mắt lắc đầu, lấy muỗng múc một thìa canh nhỏ: “Em thích ăn canh nhất đấy.”

Tối đến, Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa tới buổi tự học tối rồi chóng bổ sung những bài học của buổi chiều. Cơn sốt của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, có điều sau khi tan học, Lâm Khâm Hòa vẫn nhìn đăm đăm cậu uống thuốc rồi mới chịu đi.

Đào Khê quay về phòng ký túc thì tiếp tục vẽ bản thảo để nộp dự thi. Vì cậu đã bỏ bản nháp cũ đi, mà hạn nộp hồ sơ lại đang tới rất gần rồi nên bỗng chốc thời gian của cậu trở nên eo hẹp và khẩn trương hơn. Phan Ngạn biết Đào Khê muốn tham gia cuộc thi CAC từ lâu. Cậu ta đứng trước giá vẽ ngắm nghía một lúc, trông thấy Từ Tử Kỳ cũng sáp tới gần nhìn thì mỉa mai mấy câu: “Cậu xem mà hiểu sao, đứng đây chắn cả đường.”

Từ Tử Kỳ rời mắt, quay về chỗ của mình, hừ một tiếng: “Vẽ trông quái dị thế kia thì ai mà nhìn hiểu được cơ chứ.”

Thế nhưng Phan Ngạn hưng phấn nói: “Đây người ta gọi là trường phái trừu tượng, có biết không hả? Cái loại người chẳng có chút tế bào nghệ thuật nào như cậu thì không thông não nổi.”

Thuốc nổ được châm ngòi, hai người lại bắt đầu đấu khẩu với nhau. Đào Khê liếc Từ Tử Kỳ, thu dọn họa cụ xong thì đặt giá vẽ vào trong góc phòng, lấy một tấm vải trắng cẩn thận trùm lên. Sau khi tắt đèn, Phan Ngạn nằm trên giường nghịch điện thoại, nhếch miệng thở dài: “Dự báo thời tiết nói là tuần sau hầu hết các khu vực trong cả nước đều sẽ giảm nhiệt độ, chỗ của tụi mình còn có thể có tuyết rơi nữa đấy. Đúng là phải cảm ơn người đã phát minh ra điều hòa nhiệt độ, nếu không thì ông đây sẽ chết cóng mất.”

Từ Tử Kỳ chế giễu: “Cậu lắm mỡ như thế hóa ra chỉ dùng để trang trí thôi à?”

Hai người lại bắt đầu xỏ xiên nhau, mãi cho đến khi quản lý ký túc xá gõ mạnh vào cửa mấy cái thì mới chịu ngậm mồm lại. Đào Khê nằm dài trên giường chẳng nói gì. Cậu lấy điện thoại dưới gối ra, kiểm tra phần dự báo thời tiết rồi mở một app mua sắm mà cậu chưa dùng lần nào, lần mò tìm được một đống đồ. Sau nhiều lần so sánh cùng đọc bình luận, cuối cùng cậu đặt mua một cái máy sưởi, hai tấm thảm điện, hai cái chăn dày, hai chiếc áo lông, hai cái khăn quàng cổ, hai đôi găng tay, mấy cái áo len và một vài đôi tất nhung,.. Mua xong thì đã gần một giờ rồi, số tiền thừa cũng chẳng còn lại bao nhiêu, cậu kiểm tra lại đơn hàng một lượt rồi lại đặt mua thêm vài chiếc cặp tóc cùng một chiếc mũ len trùm đầu nhỏ màu đỏ.

Dự báo thời tiết nói không sai chút nào, một đợt không khí lạnh nữa lại tràn về hầu khắp các tỉnh của Trung Quốc. Tuần tiếp sau đó, nhiệt độ đột ngột giảm xuống tầm 0 độ. Nhưng nhiệt độ có thấp tới đâu, gió có lạnh đến mấy thì cũng không thể dập tắt được nỗi mong mỏi đón Giáng sinh về của các chàng trai cô gái. Lễ Giáng sinh năm nay rơi vào đúng ngày chủ nhật. Mấy cô gái đã lên kế hoạch đi mua sắm dạo phố với nhau từ lâu, đám con trai thì không mấy mặn mà với Giáng sinh nhưng những món đồ chơi với game nước ngoài mà bọn họ muốn mua chắc chắn sẽ giảm giá vào dịp này nên cũng hóng ngày này mau tới. Một vài người lớp 11/1 đều tới cùng một nơi vào chiều chủ nhật này nên vào giờ nghỉ trưa thứ bảy, mấy người nhận được lời mời ở lại tụ tập trong lớp cùng nhau bàn bạc xem nên mua quà gì.

“Nghe nói năm nay cô La lại chuẩn bị cho mỗi đứa bọn mình một món quà Giáng sinh đấy. Quà năm ngoái đắt ghê, làm tụi mình ngại lắm. Năm nay cô ấy mời nhiều người như thế thì kiểu gì cũng tốn nhiều hơn nữa.” Một cô gái nói.

“Mình vẫn còn nhớ cái bánh sinh nhật năm ngoái làm thành một con búp bê bằng fondant (*) cao nửa mét dựa theo Yakult nữa, đỉnh thực sự, với lại dễ thương lắm, vừa nhìn là biết không rẻ chút nào.”

(*) Fondant có thể hiểu đơn giản như “kẹo đường”, được làm từ bột đường trắng, chủ yếu để trang trí cho bánh kem.

Một cô gái liếc nhìn về hàng ghế cuối, sau khi chắc chắn rằng Lâm Khâm Hòa không ở đó liền nói: “Có điều nhà Lâm Khâm Hòa giàu như thế, với bọn họ mà nói thì có đáng là bao đâu.”

“Hâm mộ ghê, mỗi năm tới sinh nhật mình, mẹ mình nấu cho được một bữa ăn ngon là phúc lắm rồi.” Một cậu bạn nói với giọng ao ước.

“Dù sao thì cô ấy cũng nuôi người ta từ bé đến lớn, khác gì con ruột đâu chứ.” Cô bạn khác nhỏ giọng nói.

“Sao mình thấy còn thân hơn cả con ruột luôn ấy.”

Tất Thành Phi vừa vào lớp học, nhìn thấy đám bạn đang buôn chuyện thì không nhịn được mà sáp vô, chia sẻ lại những câu chuyện cũ rích năm xưa mà mình biết cho mọi người nghe xong mới hài lòng quay về chỗ ngồi, hỏi cậu bạn Đào Khê vẫn luôn cúi đầu làm đề: “Khê ca, chiều mai cậu muốn đi với mình không?” Cậu ta đương nhiên cho rằng Đào Khê cũng được mời, dù sao thì Lâm Khâm Hòa với Đào Khê cũng thân nhau vậy mà.

Đào Khê dừng bút, xoay nó một vòng trong tay, giọng bình bình: “Chiều mai mình phải đi học vẽ nữa.”

Cho dù không đi học vẽ thì cậu cũng không thể tới, đến quậy phá (*) à? Cậu tưởng tượng ra cảnh đó thì cười nhạo một tiếng.

(*) Gốc là 砸场子 (Cuồng nhân) chỉ những người hay tới chỗ làm ăn của người khác để phá phách quấy rối.

Tất Thành Phi tiếc lắm: “Nhà của học thần là một nơi cực kỳ có hơi thở của nghệ thuật, cho nên bữa tiệc năm nay chắc chắn sẽ cực kỳ vui. Cậu không đi thì đáng tiếc quá.”

Đào Khê không nói gì, cúi đầu làm đề tiếp.

Nhà của Lâm Khâm Hòa sao? Cậu bỗng nhớ tới giấc mơ rất lâu về trước, trong mơ Lâm Khâm Hòa dẫn cậu về nhà, nhưng cuối cùng xe lại chạy tới Đào Khê Loan. Cậu mời Lâm Khâm Hòa đến nhà cậu, nhưng anh lại xoay người bỏ đi, cậu đuổi theo mãi mà vẫn không kịp. Hiện tại cậu đã đuổi kịp Lâm Khâm Hòa nhưng lại không muốn tới nhà anh chút nào bởi căn nhà đó liên quan tới một người mà cậu không muốn nhìn thấy.

Đào Khê làm đề một lúc. Sau khi tính sai một vài công thức, cậu chợt nhận ra một vấn đề, Lâm Khâm Hòa có biết rằng sinh nhật của cậu trùng với lễ Giáng sinh không nhỉ? Cách đây rất lâu, cậu đã từng thì thầm trong phòng nhạc về điều ấy nhưng không biết liệu Lâm Khâm Hòa có nghe thấy không? Cho dù nghe thấy thì không biết anh có nhớ không nữa? Đào Khê không yên tâm lắm, quyết định đợi khi nào Lâm Khâm Hòa về thì sẽ nói với anh rồi hẹn ra ngoài tối mai. Kết quả là đợi đến lúc tan lớp buổi chiều mới thấy Lâm Khâm Hòa quay về từ lớp luyện thi. Đào Khê đi cùng anh tới căn tin.

Trên đường, cậu nói với Lâm Khâm Hòa bằng giọng tự nhiên: “Em thấy dự báo thời tiết nói là lễ Giáng sinh năm nay có thể sẽ có tuyết rơi đó.”

Lâm Khâm Hòa “ừ” một tiếng, sắc mặt bình tĩnh, bộ dạng như kiểu chẳng nhớ ra điều gì. Đào Khê lập tức nghẹn họng. Cậu gượng gạo chuyển chủ đề nói sang chuyện khác, lúc đi ngang qua tiệm trà sữa cạnh căn tin thì thấy một cô gái trẻ đang làm việc ở trước cửa hàng đang phát cho mỗi học sinh đi qua một tấm thẻ ước nguyện miễn phí, sau khi viết xong có thể treo lên cây thông Noel trong quán. Hầu hết những người nhận tấm thẻ kia đều là con gái nhưng cô nhân viên thấy Đào Khê tò mò nhìn đống thiệp trong tay mình, lại trông cậu đẹp trai thì liền cười rồi nhét tấm thẻ vào tay cậu. Đào Khê nói lời cảm ơn với cô nàng nhân viên. Cậu nhìn tấm thẻ trong tay, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị một bàn tay lấy mất.

Đào Khê muốn cướp lại cái thẻ trong tay Lâm Khâm Hòa: “Người ta đưa cho em mà.”

Nhưng Lâm Khâm Hòa lại nhét luôn nó vào trong túi, sau đó lấy chiếc điện thoại đang rung lên ra, cúi đầu nhìn màn hình, bước tới một nơi vắng người rồi nhận cuộc gọi. Đào Khê chỉ đành dừng lại chờ Lâm Khâm Hòa, nhìn thấy anh cau mày, một lát sau thì trầm giọng nói: “Bây giờ em sẽ qua đó.”

“Sao vậy anh?” Đào Khê hỏi, cậu cảm thấy vẻ mặt của Lâm Khâm Hòa bỗng chốc trở nên nghiêm túc sau khi nhận cuộc gọi vừa rồi. Dạo gần đây Lâm Khâm Hòa có vẻ rất bận, anh thường xuyên ra ngoài nghe điện thoại, có lúc còn xin nghỉ học nửa ngày. Đào Khê từng hỏi mấy lần nhưng anh chỉ nói là chuyện trong nhà, cậu cũng đành thôi không hỏi gì thêm.

Ánh mắt Lâm Khâm Hòa trầm lắng, nói: “Không có gì, anh phải đi xử lý một chút việc.”

Trong lòng Đào Khê cảm thấy hơi mất mát, vốn dĩ cậu định nhân lúc ăn cơm này mà tỉ mỉ nói cho Lâm Khâm Hòa nghe về kế hoạch tối mai, nhưng giờ xem ra cậu chỉ có thể nói trên Wechat rồi.

Đào Khê rũ mắt xuống, mím môi, chìa tay ra nói: “Vậy anh trả em tấm thẻ đi, em muốn viết ước nguyện.”

Lâm Khâm Hòa không lấy nó ra, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Đào Khê rồi mau chóng buông ra, khẽ nói:

“Tối nay anh cùng em ước nguyện sinh nhật, không được sao?”

Đào Khê đột nhiên ngước mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, thấy trong đôi mắt anh như mang theo nét cười.

“Anh, anh biết sao?” Cậu trợn tròn hai mắt, bỗng dưng cao giọng nói, “Tối nay á? Nhưng ngày mai mới là sinh nhật em mà?”

Cậu đã lập kế hoạch rằng chiều mai sau khi vẽ xong sẽ cùng ăn cơm với Lâm Khâm Hòa, nhân đó tổ chức sinh nhật luôn, vừa hay lại còn né được bữa tiệc mà mẹ Lâm Khâm Hòa tổ chức cho Dương Đa Lạc nữa. Làm vậy thì anh sẽ không cảm thấy bị khó xử.

Giọng Lâm Khâm Hòa mang theo chút bất đắc dĩ: “Sinh nhật phải trải qua thời điểm 0 giờ thì mới có ý nghĩa. Giây phút cuối cùng của tuổi mười sáu cùng giây phút đầu tiên của tuổi mười bảy, đều rất quan trọng.”

Đào Khê đờ đẫn gật đầu. Điều này giống như việc chuyển giao năm mới vậy, thời khắc 0 giờ mang ý nghĩa là một năm mới bắt đầu. Sinh nhật cũng nên trải qua giây phút 0 giờ điểm đó, chính là lớn thêm một tuổi nữa.

Cậu nở nụ cười, đôi mắt sáng như ánh sao đêm: “Đúng vậy nha, qua 12 giờ đêm nay là em bằng tuổi với anh rồi đó!”

Cậu cũng sẽ mười bảy tuổi giống Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa sửa lại lời của cậu: “Không phải, anh vẫn lớn hơn em mấy tháng.”

Đào Khê biết Lâm Khâm Hòa sinh vào tháng năm, cảm thấy anh tính toán mấy chuyện này thì có hơi ngây thơ nhưng vẫn hùa theo: “Vâng vâng vâng, anh lớn hơn em, anh lớn hơn em ạ.”

Cậu nói xong thì thấy Lâm Khâm Hòa hơi nhướng mày, còn “ừ” một tiếng.

“Sau khi tan học thì anh tới đón em.” Lâm Khâm Hòa nói.

Đào Khê gật mạnh. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa rời đi, vui vẻ bước vào căn tin, lấy thẻ ăn ra quẹt một món thịt đắt tiền rồi ngồi ăn trong mãn nguyện. Cậu chẳng thèm muốn bữa tiệc náo nhiệt kia của Dương Đa Lạc chút nào nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ, nếu trong tương lai cậu nói ra mọi sự thật, thì liệu cậu có thể được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật như vậy hay không?

Cậu không cần quá nhiều bạn, cũng không cần những món quà đắt tiền, chỉ cần một chiếc bánh kem thôi, bé bé xinh xinh là được rồi. Có Lâm Khâm Hòa, có em gái, có ba và cả ông bà ngoại, có lẽ có cả ba mẹ nuôi của cậu nữa, mọi người sẽ nói với cậu một câu, rằng chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Nếu được như vậy thì thật tốt biết bao.

Truyện convert hay : Thần Y Bỏ Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện