Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 32


trước sau

“Mình rất vui.” Đào Khê cười, đáp lại Lâm Khâm Hòa.

Rất rất rất vui.

Nhưng dù sao cậu cũng là một học sinh cấp ba và kết quả của một buổi tối vui vẻ đó là cậu phải thức đến tận hai rưỡi sáng để làm bài. Cũng may lúc đó Lâm Khâm Hòa vừa làm vừa gửi đáp án sang cho cậu, nếu không chắc cậu làm tới sáng còn chưa xong.

Hai giờ ba mươi lăm phút sáng, cuối cùng Đào Khê cũng đã chép xong bài tập mà Lâm Khâm Hòa chụp gửi sang cho cậu. Cậu ngáp một cái, mở một hộp thoại có ghi nickname là “Moon”, sau đó gõ một dòng chữ “ngủ ngon” rồi gửi. Cơn buồn ngủ dâng lên như thủy triều. Cậu tắt điện thoại di động, đặt chú gấu bông màu hồng ở bên gối rồi chìm vào giấc ngủ say, ánh trăng dịu dàng đi theo cậu vào trong mơ.

Sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, cậu kiểm tra điện thoại mới biết Lâm Khâm Hòa đã gửi một tin nhắn cho cậu vào lúc hai giờ ba mươi bảy phút. Lâm Khâm Hòa nhắn: “Ngủ ngon”. Cậu cứ tưởng là Lâm Khâm Hòa làm bài tập xong sẽ ngủ liền luôn, nhưng không ngờ anh lại thức muộn như vậy. Đào Khê gãi đầu, cảm thấy hối hận sao cậu lại ngủ nhanh như vậy. Cậu suy nghĩ một chút, và đáp lại một câu “chào buổi sáng” trong ánh ban mai nhạt nhòa của buổi sáng.

Lần này Lâm Khâm Hòa không trả lời lại.

Những dòng suy nghĩ mông lung cùng ánh trăng kia cứ thế chìm sâu vào trong đáy lòng. Đào Khê không còn nhiều thời gian nữa, cậu sắp bị kì thi giữa kì này hành cho phát điên luôn rồi. Hay nói đúng hơn, cậu sắp bị Lâm Khâm Hòa làm cho phát điên.

“Cậu có chắc mình sẽ làm hết đống này không?” Trước khi tiết tự học vào buổi tối bắt đầu, Đào Khê đếm đi đếm lại đống đề ôn thi trước mặt, tận hai mươi đề!

Cậu nằm nhoài trên bàn học, đầu kê lên cánh tay, nâng mi mắt lên phóng ánh mắt đáng thương về phía Lâm Khâm Hòa, cố bán thảm cầu xin: “Mỗi ngày mình làm bài tập còn không xong, không làm thì chỉ có một hai điểm thôi đó, thiệt sự là không có thời gian để làm đề đâu.”

Lâm Khâm Hòa vô tình: “Bài tập có thể không làm, nhưng những đề này nhất định phải làm.”

Không biết giáo viên của từng bộ môn cảm thấy thế nào khi họ nghe thấy những lời này. Ngược lại, Đào Khê rất tuyệt vọng.

“Vậy bài tập của mình thì tính sao?”

“Cứ chép tôi.”

“Cũng được.”

Đào Khê dứt khoát bỏ bài tập, bắt đầu chuyên tâm làm đề Lâm Khâm Hòa đưa cho cậu. Càng làm cậu càng phát hiện, những đề này hình như đều là những phần kiến thức mà cậu thường hay sai nhất, cậu cầm bút quay đầu nhìn Lâm Khâm Hòa đang ngồi cạnh. Cậu bỗng nhận ra rằng, bản thân không còn lặng lẽ quan sát Lâm Khâm Hòa giống như lúc đầu nữa. Dường như có một sức mạnh nào đó đã tiếp thêm sự tự tin cho cậu để nhìn thẳng vào người ấy.

Lâm Khâm Hòa đang cầm bút viết gì đấy, cảm nhận được ánh mắt của cậu bèn nghiêng mặt sang bên hỏi: “Không biết làm?”

Đào Khê lắc đầu một cái, rồi tiếp tục làm đề. Hai tuần trước khi thi giữa kì, mỗi ngày Đào Khê đều bị đống đề thi chồng chất làm cho thở không nổi, sau khi làm xong Lâm Khâm Hòa sẽ thu về, vào ngày tiếp theo, trên bàn cậu sẽ xuất hiện tờ đề cậu đã làm, trên tờ giấy chi chít những nét bút đỏ nhận xét và sửa bài làm của cậu. Về truyện tranh, Lâm Khâm Hòa từ chối cho cậu vẽ vời.

“Việc quan trọng nhất bây giờ là thi giữa kì.” Giọng điệu Lâm Khâm Hòa nghiêm khắc, khắt khe như thầy chủ nhiệm nên học sinh giỏi Đào Khê không thể không nghe theo.

Khắp trường đều tràn ngập trong bầu không khí căng thẳng của thi giữa kì, ngay cả lớp số một toàn thành phần trâu bò cũng nơm nớp hồi hộp không thôi, dù sao kì thi lần này ảnh hưởng đến thứ hạng của họ và quyết định xem họ có thể giữ lại một chân trong lớp số 1 hay không.

Đào Khê lo lắng suốt cả hai tuần. Ấy vậy mà đến lúc chỉ còn hai ngày trước kì thi cậu lại chẳng lo sợ như vậy. Cậu luôn có tâm lý ổn định, càng thi càng thể hiện tốt hơn rất nhiều so với người khác, nếu không thì cậu đã không đến được trường Nhất Trung Văn Hoa với vị trí đầu tiên của huyện Thanh Thủy rồi. Chưa kể đến Lâm Khâm Hòa, cái tên học bá biến thái này càng không cần phải nói, có khi anh còn chưa từng biết hai chữ “căng thẳng” viết như thế nào kia kìa.

Tất Thành Phi là cái loại đợi Phật tổ phù hộ, nước đến chân mới nhảy, thờ cúng Thần Phật tứ phương cầu cho qua nổi kì thi này.

“Khê ca, ngày mai nhớ ăn hai quả trứng với một cái bánh quẩy nha, này là ngụ ý để bài thi được full 100 điểm đó.” Tất Thành Phi quay đầu lại, thần bí nói.

Đào Khê đang làm đề, không ngẩng đầu lên: “Điểm tối đa là 150, cậu muốn thi được 100 thì tự thi đi, xin cảm ơn.”

“Cũng đúng ha.” Tất Thành Phi suy nghĩ một chút, hưng phấn nói, “Vậy thì thì share cá Koi (*) đi, linh lắm luôn á. Mình share liền tù tì hai tuần lận, cả sáng cả tối không chừa ngày nào. Đêm nay mình còn muốn share cá koi trên vòng bạn bè nữa, cậu nhớ like cho mình phát nhá!”

(*) Share cá Koi: Như bên mình share muỗng, xoài khi sắp thi ấy =)))

Tất Thành Phi chẳng tiến bộ thêm chút nào, có thể ở lại lớp số một đã là vinh hạnh lớn nhất của cậu ta rồi. Đào Khê chưa bao giờ mê tín, cậu chỉ qua loa đáp lại Tất Thành Phi, chỉ muốn khiến cho cậu ta ngậm miệng ngậm miệng đi cho rồi, đừng làm phiền cậu làm đề nữa. Tất Thành Phi vẫn cứ tiếp tục san sẻ đôi chút kiến thức mê tín của mình với Đào Khê đến khi Lâm Khâm Hòa ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu ta, cậu ta mới cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, nhanh chóng xoay đầu qua chỗ khác. Tất Thành Phi nhìn tài liệu ôn tập chất thành ngọn núi trước mặt. Cậu ta khum tay, vốc một ngụm không khí trên chồng sách ồi cẩn thận đặt hai bàn tay lên đầu mình. Hồ Đồng ngồi cùng bàn liếc mắt khinh thường.

Buổi tối trước ngày thi, giáo viên sẽ không đến giảng bài, để tất cả các học sinh tự do ôn tập.

Chiều đến, Đào Khê dùng tốc độ nhanh nhất của mình ăn xong cơm tối, giẫm lên ánh hoàng hôn trên dãy hành lang đến phòng học để ôn tập. Cậu thấy Lâm Khâm Hòa vẫn đang ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu cầm bút viết gì đấy lên sổ. Đào Khê nhìn thấy Lâm Khâm Hòa viết cuốn sổ này mấy ngày rồi, cậu tò mò chết đi được nhưng không hỏi anh. Cậu đi chầm chậm đến chỗ ngồi của mình, lôi ra tờ đề cương ôn tập hôm bữa mình làm sai, bây giờ mà làm bài cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Cậu nghiêm túc nhìn một lát, bỗng trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, bàn tay kia đặt cuốn sổ ghi chép trước mặt cậu. Là cuốn sổ màu đen mà Lâm Khâm Hòa cặm cụi ghi lấy ghi để suốt mấy ngày qua.

“Tối nay nhớ ôn thật kĩ những nội dung này.” Lâm Khâm Hòa đưa tay, đóng nắp bút lại, giọng điệu bình tĩnh.

Đào Khê mở to mắt mà nhìn cuốn sổ ghi chép trước mặt. Cậu chậm rãi lật từng trang từng trang, phía trên là nội dung chính của từng môn học, mỗi một cái đều là những phần kiến thức cậu thường xuyên mắc lỗi nhất, phía dưới thì giải thích chi tiết về các hướng và dạng câu hỏi có thể xuất hiện trong đề thi. Tỉ mỉ như một cuốn tài liệu học tập được tạo ra dành cho riêng mình cậu. Vết mực vẫn còn mới tinh, cứ như cơn mưa mùa thu vô tình rơi xuống.

Thời gian trôi đi, cậu bỗng nhớ lại ngày thứ hai, cái lúc mà cậu mới đến trường ấy. Khi đó, cậu bày ra vẻ mặt đáng thương hết nấc năn nỉ Lâm Khâm Hòa.

“Mình có thể mượn vở của cậu để chép bài được không?”

“Không được.”

Sau đó, Lâm Khâm Hòa đưa vở ghi chép màu đen kia cho Dương Đa Lạc, cái con người đã lấy hết tất cả những thứ vốn nên thuộc về cậu. Mọi xúc cảm trào dâng, trong nháy mắt hóa thành nỗi đau như bình rượu được nấu không đúng cách, ủ bao năm trời đến cuối cùng cũng chỉ nếm được mùi vị chua xót.

Bây giờ cậu nhìn cuốn sổ Lâm Khâm Hòa đưa cho mình, trái tim đang ngâm trong rượu đắng hết một ngày đằng như được ném vào chậu nước đường ngọt ngào. Nhưng vẫn nó vẫn chua, trong tim chua, mũi chua, đôi mắt chua, cả lồng ngực này đều chua không thốt lên lời. Ngay lúc này, những nỗi ân oán không cách nào giải tỏa được suốt hai tháng trời cứ thế dâng lên từ tận đáy lòng.

Đào Khê cố gắng chớp mắt mấy cái, xua tan làn hơi nước trước mắt, chuẩn bị nói cảm ơn Lâm Khâm Hòa thì lại nghe anh hỏi một câu: “Có thể ở lại lớp số một không?”

Giọng nói vừa cẩn thận vừa dịu dàng, cứ như thể mình anh khiến cậu căng thẳng. Sự cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt ấy như đổ sông đổ biển. Đào Khê phải gồng lắm mới kìm nén được, cậu hất cằm lên, cười ung dung nói với Lâm Khâm Hòa:

“Tất nhiên là có thể rồi.”

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi là thế, giọng điệu vừa tự tin vừa kiêu ngạo.

Mặt mày Lâm Khâm Hòa giãn ra, trông anh có vẻ an tâm hơn nhiều. Anh đứng lên, nói: “Tôi đi ăn đây.” Sau đó quay người rời khỏi phòng học.

Đào Khê dõi theo bóng lưng Lâm Khâm Hòa biến mất ở sau cánh cửa rồi mới cúi đầu, tiếp tục xem cuốn sổ trong tay, nhìn chữ viết trên từng trang giấy đều thuộc về Lâm Khâm Hòa.

Tiết tự học cuối cùng vào buổi tối được dành ra để bài trí phòng thi, mọi chỗ ngồi dính sát vào nhau đều kéo ra xa, tất cả những sách vở, tài liệu cũng bị đem xuống cất ở cuối phòng. Lúc tan học, Tất Thành Phi thừa dịp Lâm Khâm Hòa không có ở đây liền chạy vào, lén lút duỗi móng vuốt ra sờ một cái lên bàn của Lâm Khâm Hòa, hình như sờ một lần thôi không đủ, bèn sờ tiếp lần hai. Đào Khê còn đang bận xem sổ ghi chép, phát hiện ra hành vi lén lút của Tất Thành Phi.

Cậu hỏi: “Cái lá gan của cậu ngày càng lớn rồi đấy, sờ bàn cậu ấy làm gì?”

Tất Thành Phi nhìn vào cánh cửa phòng học, che miệng nhỏ giọng nói: “Bàn của học thần có vận may, mình chà lên để lấy vận khí đi thi đó!”

Lý Tiểu Nguyên đang phát phiếu báo số bài thi cũng lén sờ một chút lên bàn của Lâm Khâm Hòa, một vài học sinh khác ở gần đấy cũng không chịu thua mà đến sờ lên bàn anh mấy lần.

“…” Đào Khê cạn lời.

Làm sao mà mấy cái mê tín của học sinh tiểu học lại thịnh hành ở lớp học tốt nhất trong trường Nhất Trung Văn Hoa thế này?

Sau khi đám người lấy vận may kia đi hết rồi, Đào Khê nhìn cuốn sổ ghi chép, suy nghĩ một lúc, nhịn không nổi nên đưa tay sờ một cái lên bàn của Lâm Khâm Hòa. Cậu chỉ tin vào điều đó thôi, chứ không phải chạm vào để làm gì cả, cậu tự nhủ. Chỗ ngồi mỗi bàn đã cách xa nhau nửa mét mà cậu lại lười đứng dậy, cứ thế ngồi trên ghế, nghiêng một bên chân ghế, ép eo sang bên phải, vươn cánh tay ra sờ mó bàn của Lâm Khâm Hòa. Kết quả là bị Lâm Khâm Hòa vừa tiến vào bắt quả tang.

“…”

Đào Khê tay còn đặt ở trên bàn, eo hạ xuống, mặt cậu đỏ lên, nhanh chóng thu tay về rồi thẳng lưng. Bởi vì quá hoảng nên suýt chút nữa té dập mông. Lâm Khâm Hòa đi tới, chỉ đứng không ngồi, cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng muốn nói rằng: Đang làm trò quỷ gì vậy?

Tất Thành Phi sợ mình mình sẽ bị khai tên ra bèn chuồn ra ngoài, phải biết một điều là Lâm Khâm Hòa rất ghét người khác chạm vào đồ vật của anh nên cậu ta nháy mắt với Đào Khê mấy cái.

Đào Khê chủ động thú tội, cười lúng túng nhìn Lâm Khâm Hòa: “Mình sờ bàn cậu lấy vận may đi thi á.”

Lâm Khâm Hòa không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bắt đầu đọc sách. Đào Khê thở phào nhẹ nhõm. Tự nhắc nhở bản thân, không được mê tín dị đoan!

Một buổi tự học trôi qua rất nhanh, bầu không khí ở trong lớp dần dần trở nên căng thẳng, có người bắt đầu tự giận chính mình, có người bắt đầu tự tin một cách mù quáng, có người bắt đầu sử dụng phương pháp đọc sách nhanh như sóng lượng tử, lật sách nhanh hơn cả gió quạt. Đào Khê thì lại ổn định như một con sói già, học thuộc lại lần nữa cuốn sổ ghi chép Lâm Khâm Hòa đưa cho cậu. Vừa lúc đó, chuông tan học vang lên. Chuông vừa reo, học sinh như đợi không nổi chạy ào ra khỏi lớp. Tất nhiên Tất Thành Phi luôn là người đầu tiên. Đào Khê cẩn thận bỏ cuốn sổ ghi chép vào trong cặp sách, định lúc trở về phòng ngủ rồi sẽ xem lại. Cậu vác cặp lên, vội với Lâm Khâm Hòa đã sách cặp đi từ bao giờ: “Chờ đã!”

Lâm Khâm Hòa dừng bước lại, hỏi cậu: “Sao vậy?”

Đôi mắt Đào Khê cong cong, nở một nụ cười Lâm Khâm Hòa và nghiêm túc, trịnh trọng thì thầm: “Lâm Khâm Hòa, thi cử cố lên!” (*)

(*) Gốc từ “cố lên” là 加油: Nghĩa là thêm dầu, nói cho dễ hiểu là như cái xe đổ thêm xăng để tiếp năng lượng í.

Dù rằng số lít dầu Lâm Khâm Hòa đã tràn bình luôn rồi.

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn cậu, khóe môi hơi nâng lên, giơ tay không nặng không nhẹ xoa tóc cậu, nói:

“Cho cậu chút vận may đi thi.” Sau đó anh xoay người ra phòng học.

Đào Khê mở to mắt đứng tại chỗ, lỗ tai đỏ bừng lên như hai quả cà chua. Cậu nghĩ, tim mình chắc bị gì rồi. Cậu không ổn chút nào.

Đào Khê trở lại phòng ngủ, ép bản thân cố gắng đọc tiếp cuốn sổ kia, mà đọc mãi rồi trong lòng vẫn cứ phập phồng thấp thỏm nên cậu bỏ đất, lấy điện thoại ra lướt trên vòng bạn bè. Cậu nhớ đến việc mình phải like bài share cá Koi cho Tất Thành Phi, cuối cùng tay cậu lại bấm vào vòng bạn bè của Lâm Khâm Hòa trước. Chỉ có một tấm hình, trong hình là một hồ bơi có ánh vàng, trong hồ có hàng chục con cá Koi đỏ vàng đang bơi lội, vàng rực trong nắng và sóng nước.

Trông rất linh và cũng khá mê tín.

Đào Khê không nhịn được mà cười ra tiếng, cậu không nghĩ là Lâm Khâm Hòa cũng mê tín như vậy. Cậu like tấm hình này một cái rồi like tấm ảnh cái Koi Tất Thành Phi share.

*

Ở biệt thự Lâm gia, La Trưng Âm đưa đĩa hoa quả cho Dương Đa Lạc đang cặm cụi học bài, sau đó bà bưng một dĩa khác đến phòng chứa đàn dương cầm. Nếu là trước đây, Lâm Khâm Hòa sẽ ở trong phòng mình mà học nhưng đêm nay lại không giống như lúc trước, anh lại ở trong phòng luyện đàn. Bà bưng đĩa hoa quả nhìn thấy Lâm Khâm Hòa ngồi trên ghế trước chiếc dương cầm, đàn một khúc, là “Merry christmas, Mr. Lawrence”.

“Sao lại chơi đàn vậy? Không phải ngày mai con thi giữa kì rồi sao?” La Trưng Âm khó hiểu hỏi.

Lâm Khâm Hòa thu tay về, nhíu mày, im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Con hơi lo lắng.”

La Trưng Âm kinh ngạc nhìn con trai của mình, bà chưa bao giờ thấy Lâm Khâm Hòa tỏ ra căng thẳng trước kì thi nào, cho dù bài thi có khó đến đâu, anh cũng chưa từng vì thế mà tỏ ra lo lắng. Lần này đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?

“Sao con lại lo lắng? Mẹ cứ tưởng chỉ có Lạc Lạc mới căng thẳng thôi chứ, dù gì thằng bé cũng đã nghỉ ốm nhiều ngày như vậy.” La Trưng Âm không thể không hỏi.

Lâm Khâm Hòa lại không trả lời, anh mơ hồ nói: “Không có gì ạ.”

La Trưng Âm không hỏi lại, đặt đĩa hoa quả lên bàn, nói: “Nghỉ sớm một chút.” rồi ra khỏi phòng.

Lâm Khâm Hòa nâng tay, bắt đầu đàn lên một khúc ca thứ hai.

Truyện convert hay : Cuồng Thiếu Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện