Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chương 49-50


trước sau

Advertisement

Chương 49: Mừng cuộc đời bất lực
Bước chân đi về hai hướng ngược nhau của cả hai nện trên bậc thang cũ ki mỗi một bước đều như muốn giẫm cho tâm sự vỡ nát, giấc mộng xưa cũ năm nào dưới ánh trăng trên núi cũng bị giẫm đạp nát vụn.
Nhìn xuyên qua rất nhiều đôi nam nữ đang mê loạn quên hết sự đời, Hướng Viễn đã thấy ngay Chương Việt đang ngồi bên quầy bar vẫy tay với mình. Trong hộp đêm vốn không thiếu những cô gái xinh đẹp nhưng Chương Việt chính là một đoá hoa hồng đang nở bừng duy nhất. Hai người gặp nhau, mỉm cười. Chương Việt đưa Hướng Viễn vào gian phòng phía sau như trước kia, đóng cửa lại rồi vẫy tay gọi phục vụ đến, hất cằm hỏi cô: “Vẫn nước lạnh à?”.
Hướng Viễn bảo phục vụ: “Nước lạnh khoáng năm trăm mililit, thêm cho tôi một thìa đường.”
“Đổi khẩu vị từ khi nào vậy?”, Chương Việt nháy mắt hỏi.
Hướng Viễn đáp: “Dạo gần đây cảm thấy uống thứ gì cũng đắng”.
Tư thế mở rượu của Chương Việt thuần thục đến kinh ngạc. “Có lẽ cậu có thể thử một cốc rượu mạnh, uống thử một ngụm cay nồng đến độ mùi vị gì cũng quên hết đi.”
“Chẳng phải cậu cai rồi à?” Hướng Viễn nhìn Chương Việt hơi ngửa cổ lên, nửa cốc rượu còn lại thoáng chốc thấy được cả đáy, không cần ai mời, không cần ai uống cùng, càng không cần lý do, cách uống này cô chỉ nhìn thấy ở Chương Việt.
Chương Việt cười, rót thêm rượu cho mình: “Hôm nay say, mai hẵng tính”. Chương Việt uống hết ba cốc rượu thì nước lạnh thêm đường của Hướng Viễn mới được đưa đến.
“Nào, Hướng Viễn, chúng ta cùng nâng cốc.” Chương Việt vừa nói vừa cười tươi đưa cốc lên cao. Hiếm khi cô uống nhiều thế mà đôi mắt vẫn bình thản, cái khác không nói, chỉ riêng tửu lượng của bạn mình đã khiến Hướng Viễn cảm thán không ngớt.
Hướng Viễn cười nói: “Cạn cốc này thì cũng phải có lý do gì chứ?.”
“Để tớ nghĩ xem”, Chương Việt chống cằm, sóng mắt chuyển động. “Nếu không thì, mừng cuộc đời bất lực?” Nói xong, cô không hề để tâm đến chuyện cốc của Hướng Viễn là nước lạnh còn của mình là rượu mà uống cạn một hơi.
Hướng Viễn khoát tay, đuổi khéo người phục vụ đứng đợi rót thêm nước cho cô ra ngoài, vừa tự rót cho cốc mình đầy vừa nói: “Cũng may tớ hơi khát, nếu không nước lọc thay rượu mà cũng uống không nổi cậu.”
Lời vừa nói dứt, cốc thứ hai của Chương Việt đã tới: “Cốc này, chúc cho khu nghỉ mát của các cậu làm ăn phát đạt và cũng cảm ơn thịnh tình khoản đãi phu quân của tớ”.
Hướng Viễn nắm chặt cốc nước trong tay, khẽ chạm vào cốc Chương Việt một cái, cô nghĩ, quả nhiên Chương Việt đã biết, xem như là đang dần dần hướng vào chủ đề chính. Sau khi uống hết ly này, sắc mặt Chương Việt cũng ửng hồng, cô cười lắc lắc chiếc cốc không với Hướng Viễn, chăm chú theo dõi Hướng Viễn uống hết như một đứa trẻ nghịch ngợm.
“Cốc thứ ba này càng ý nghĩa hơn. Hướng Viễn, trước kia tớ cũng không rõ tại sao cứ cảm thấy có duyên với cậu. Thế sự quả nhiên kỳ diệu, mắt nhìn đàn ông của chúng ta khác nhau nhưng mắt nhìn phụ nữ của những người đàn ông chúng ta chọn lại giống nhau. Tớ đoán cậu cũng đã đau đầu, không biết phải nói chuyện của Thẩm Cư An với tớ thế nào… Ha ha, tớ cũng vậy… Cuối cùng mới biết đống tạp nham này ai cũng có phần, xem như cũng là duyên phận. Nào, cốc thứ ba vì cái duyên vô lý này của chúng ta!” Nói xong, Chương Việt gục người lên bàn cười to không dứt.
Hướng Viễn cũng định thử nhếch môi lên, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, cô thừa nhận tính hài hước của mình quá tệ, thậm chí trước khi Chương Việt định uống cạn cốc thứ ba, cô đã giữ lấy tay bạn mình.
“Đủ rồi, đừng uống nữa, Chương Việt.”
Chương Việt nhún vai, sắc đỏ trên mặt càng đậm.
“Thôi thì cốc này bỏ đi vậy.” Hướng Viễn thuận tay hất cốc rượu ra sàn, dựa người thật mạnh ra phía sau, vén tóc bên tai nhưng mái tóc không rối chút nào. Lúc này cô mới ý thức được cử động ấy của mình như có nét rối loạn hoảng hốt, đành dừng tay lại.
“Hướng Viễn, đến cậu cũng rối loạn, xem ra việc này tệ thật”, Chương Việt tự cười giễu mình. “Muốn nghe kể chuyện không? Yên tâm, chuyện tớ kể luôn rất ngắn”, thấy Hướng Viễn lặng thinh, Chương Việt tiếp tục nói tiếp như đang lẩm nhẩm với chính mình.
“Mở đầu các câu chuyện tình yêu đều như thế này. Những thanh thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đều yêu mến lẫn nhau, không có nét gì mới nhưng cậu phải tin là đối với người trong cuộc thì nó là độc nhất vô nhị. Gia cảnh của hai người đó đều không tốt lắm, chàng trai đậu đại học, còn cô gái thì không. Chàng trai xa nhà, cô gái bèn cho anh một chiếc nhẫn trong cặp nhẫn gia truyền từ mấy đời trong nhà mình, xem như một vật kỷ niệm nho nhỏ, sau đó hai người đã chia tay, chàng trai đi học, còn cô ấy thì đi làm gái… Đừng ngạc nhiên, tớ cũng mới biết đây thôi, ở chỗ họ quá nghèo nên con gái làm nghề đó cũng thành chuyện bình thường, hầu như nhà nào cũng có một đứa con gái như vậy. Họ kiếm ra tiền rồi gửi tiền về nhà. Có cô gái còn nuôi được cả nhà mình, khá hơn làm nông rất nhiều, trong phạm vi nhỏ như thế, chẳng ai thấy xấu hổ. Chàng trai biết chuyện của cô gái, cảm thấy rất đau thương tuyệt vọng nhưng anh đành bất lực, không làm gì được, cô gái cũng nghĩ cho anh nên cắt đứt quan hệ hoàn toàn. Vậy nên từ đó chàng trai thề với lòng mình, nhất định phải thành công, nhất định phải tạo được sự nghiệp, như thế mới thay đổi được vận mệnh. Quả thực anh rất xuất sắc, cũng rất tài giỏi. Sau khi tốt nghiệp đã vào được một công ty lớn như ý nguyện, tiền đồ tươi sáng, chính lúc ấy, anh nhận được tin về cô gái… Câu chuyện đến đây vẫn bình thường, không thoát ra được con đường của “cố sự hội” và “tri âm” nhưng đừng quên, câu chuyện hay ở chỗ trước khi nó đặt dấu chấm hết. Chàng trai đi khắp nơi và đã tìm được cô gái, hai người gặp nhau đều vô cùng cảm thương. Cuối cùng, chàng trai cho cô gái một số tiền, sau đó phủi tay trở về thành phố này cùng với cô gái nhà giàu - cũng chính là tớ - kết hôn. Từ đó về sau, chàng trai đã xem chiếc nhẫn còn lại của mình là vật báu.”
So với tài nghệ nói chuyện bình thường của Chương Việt thì câu chuyện tẻ nhạt không có gì ly kỳ này hoàn toàn không bất ngờ, đến cả kết cục khiến người ta thấy thê lương cũng như có vẻ ngoài dự đoán, song thực ra lại rất hợp lý.
Hướng Viễn nhớ đến người phụ nữ tên Viên Tú, trong câu chuyện xưa cũ ấy, đã được người mình yêu yêu thương tha thiết nhưng cũng bị chính người mình yêu bỏ rơi. Gương mặt trắng trẻo trong sáng, ánh mắt monh manh như sứ nhưng dễ vỡ, bỗng nhiên sống lại trong lòng Hướng Viễn một cách lạ thường. Sự ngờ vực đã khiến Hướng Viễn đau đầu mãi vẫn không lý giải nổi trước đó, giờ đây cô bắt đầu tìm ra được đáp án.
Sau khi được nghe xong câu chuyện thì người nghe tất phải nói gì đó.
“Chiếc nhẫn kia quả nhiên là một cặp.” Một lúc lâu sau, Hướng Viễn mới thốt ra được câu nói này nhưng tự mình cũng thấy quá khô khan nên đành cười khổ: “Hai chiếc nhẫn, cô ta cho hai người đàn ông. Lẽ nào, hoa rơi vào nhà ai mà mình còn phải suy nghĩ?”.
Chương Việt cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình: “Hướng Viễn, cậu sai rồi. Chúng ta đều hiểu chồng mình. Thẩm Cư An biết Viên Tú cũng ở thành phố G, anh ấy không kiềm chế được sẽ đi tìm cô ta nhưng anh ấy tuyệt đối không vì cô ta mà làm chuyện khờ dại, đặc biệt là khi biết Viên Tú hiện giờ là người đàn bà của Thôi Mẫn Hằng, anh ấy sẽ biết khó mà rút lui. Chẳng phải vì Vĩnh Khải sợ người họ Thôi kia mà chuốc hoạ vào thân vì một con điếm là không đáng, mà vì Thẩm Cư An chỉ làm những việc đã được tính toán kỹ. Còn về Diệp thiếu gia như thế nào thì còn có ai rõ hơn cậu?”.
Hướng Viễn cũng không còn nhớ mình đã rời khỏi “Tả Ngạn” như thế nào nhưng rõ ràng người uống nhiều là Chương Việt vậy mà người toàn thân phát hoả nóng bừng bừng lại chính là cô. Về đến nhà, Hướng Viễn choáng váng dựa vào tay vịn đi đến giữa cầu thang rồi ngõ hẹp tương phùng với Diệp Khiên Trạch từ trên đi xuống.
“Về rồi à? Sao thế, sắc mặt không tốt lắm, khó chịu à?” Diệp Khiên Trạch dừng chân nhìn Hướng Viễn, ánh mắt vẫn ấm áp, sự quan tâm đó cũng không giống giả tạo vờ vịt.
Móng tay Hướng Viễn sượt thành một đường trên tay vịn bằng gỗ đã cũ kĩ nhưng cô vẫn lạnh nhạt đáp: “Không có gì, hơi mệt thôi. Định ra ngoài à?”.

Trước kia anh hiếm khi đi đâu giữa đêm hôm thế này nhưng cách ăn mặc này chẳng phải là để ra ngoài sao?
“Tối qua Tiểu Trần bị ngã, có vẻ bị thương khá nặng nên anh đến thăm cậu ta.”
Hướng lộ ra quá rõ, chưa nói được mấy câu, khoé môi anh đã* Viễn đứng trên bậc cầu thang, hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nói dối đang đứng trước mặt mình. Quả nhiên trình độ nói dối của anh vẫn chưa đến mức thành thục nên sự lúng túng rịn mồ hôi, đến ánh mắt vẫn có vẻ trốn tránh.
Cô bỗng cười lớn: “Đúng là nên đến thăm, cậu bé cũng khổ thân, toàn phải chịu đòn thay người khác.”
Diệp Khiên Trạch hơi hé môi, ngẩn ra mấy giây rồi như đã hiểu ra gì đó, cả gương mặt đột ngột đỏ ửng lên, sự xấu hổ quá mạnh mẽ đã khiến một chính nhân quân tử như anh bỗng thấy thảm hại vô cùng. Hướng Viễn có lý do để tin rằng cảnh này chính là ác mộng của anh.
Thế nhưng cô cũng có thoát khỏi cơn mộng này đâu.
Hướng Viễn đã đột kích tuyến phòng bị của người đàn ông này một cách quá dễ dàng. Diệp Khiên Trạch lắp ba lắp bắp, lúng túng không nói nên lời khiến Hướng Viễn bỗng có một sự khoái cảm ác độc. Xưa nay anh chưa hề là đối thủ của cô, thắng anh quá dễ dàng nhưng Hướng Viễn chỉ thấy đắng cay lẫn lộn trong sự thắng lợi đó, muốn khóc mà không khóc nổi.
Lúc này, Hướng Viễn mới phát hiện ra sự căm hận trong lòng mình, cảm giác đó như chó dại cắn xé khiến cô bỗng có ý nghĩ muốn huỷ diệt ngay người đàn ông này, huỷ diệt tất cả ngay bây giờ, không cần gì nữa, cứ thế mà quay trở về con số không. Cô có thể miễn cưỡng thuyết phục mình, hãy để anh đắm chìm trong thế giới riêng mình, hãy để anh nhớ nhung người đã chết, cô tha thứ cho tình yêu méo mó và tuyệt vọng của Diệp Khiên Trạch với Diệp Linh nhưng không thể tha thứ anh đã khinh thường tình cảm của cô mà chung sống với một con **************.
“Em biết rồi?”, anh lên tiếng.
Một chiếc dằm gỗ trên tay vịn đâm vào đầu ngón tay Hướng Viễn nhưng cô vẫn nói rành mạch từng câu từng chữ: “Diệp Khiên Trạch, anh không thể lừa dối quá nhiều”.
“Hướng Viễn!” Anh đưa tay ra, chạm đến vai cô lại rụt về, nét cảm thương trên gương mặt càng tăng thêm. Hướng Viễn nhìn, trên cổ áo của anh, mặt Quan Âm đứt cổ nhuốm máu kia như thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đi đi, đừng để “Tiểu Trần” đợi lâu”.
Anh không nói thêm nữa, cúi đầu bảo: “Xin lỗi!” rồi đi lướt qua cô. Hướng Viễn cũng không dừng lại, bước chân đi về hai hướng ngược nhau của cả hai nện trên bậc thang cũ kĩ, mỗi một bước đều như muốn giẫm cho tâm sự vỡ nát, giấc mộng xưa cũ năm nào dưới ánh trăng núi cũng bị giẫm đạp nát vụn…
Hướng Viễn dừng lại trước đầu cầu thang, nói với Diệp Khiên Trạch: “Khuyên anh một câu cuối. Những người lăn lộn chốn giang hồ đều không đơn giản, anh cũng không đấu lại người họ Thôi kia, phụ nữ còn nhiều, tránh xa cô ta ra”.
Từ chỗ đứng của Hướng Viễn không thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Khiên Trạch nên cô cũng không thể biết phản ứng của anh. Anh không đáp lại, một lúc sau, tiếng đóng cửa vang đến. Có lẽ một luồng gió đêm len vào từ kẽ hở khi cửa mở ra rồi khép lại khiến Hướng Viễn đứng trên đầu cầu thang khẽ run rẩy.
Hướng Viễn đã từng thấy rất nhiều cặp vợ chồng nhà giàu không hoà thuận, có cặp khổ sở vì tình, có cặp nhìn thì rất hợp nhau nhưng tính cách lại khác xa, có cặp như nước với lửa, cũng có cặp đồng sàng dị mộng, đương nhiên đa số là bọn đàn ông trăng hoa bên ngoài, không biết giữ lấy gia đình, phụ nữ căm hận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải nuốt vào trong bụng. Những chuyện đó đã thấy quen mắt rồi nên những cặp vợ chồng mặn nồng hoà thuận thật sự còn trở thành của hiếm.
Có người nói, sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi. Nếu đã thế thì gả cho người ăn trắng mặc trơn, phú quý giàu có còn hơn gả cho kẽ nghèo hèn khốn khổ rồi phải vàng cả mắt đi trong mùi dầu mỡ mà nguyền rủa gã đàn ông vô lương tâm kia.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó mà hôn nhân của kẻ giàu có luôn trống rỗng và giả tạo nhưng lại bền chặt hơn những người bình thường khác.
Đạo lý thì Hướng Viễn hiểu nhưng trước lúc này, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Khiên Trạch sẽ phản bội mình. Cô biết trong lòng anh cũng có lúc lung lay không vững, biết anh vẫn không thể quên những chuyện cũ nhưng cô không biết tại sao anh lại tìm được “an ủi và niềm vui” ở một con **************? Cô không tìm thấy bóng dáng của niềm vui trong đôi mắt anh, vậy niềm vui đó từ đâu mà ra?
Thế nhưng, dù sao đây cũng là chuyện của anh. Việc đã đến nước này rồi thì cô cũng có cả vạn lý do để bỏ đi nhưng cô vẫn không thể điều khiển được cơn tham trong lòng mình, về tất cả mà cô đã khó nhọc lắm mới có được, cô tham lam hơi ấm giả tạo cuối cùng trong tim mình. Sở dĩ “chấp niệm” tồn tại là cũng vì một chữ “tham”, thế nên mới không bỏ được.
Nếu đã không bỏ được mà cũng không ra đi được thì hãy nhắm mắt lại diễn nốt vở kịch này với anh. Là một người vợ, Hướng Viễn có quyền là khổ anh, xỉ nhục anh, dằn vặt anh, thế nhưng điều đó có khiến cô dễ chịu hơn không? Những việc cô cần làm quá nhiều, mỗi một lúc đều bận rộn, cũng chẳng còn thời gian để buồn thương.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt, đặc biệt là khi người bên trong bức tường cố tình để lộ, tất nhiên không ai lại không thổi phồng lên thêm. Hướng Viễn không còn hỏi đến bất cứ việc gì giữa Diệp Khiên Trạch và Viên Tú, nhưng những lời đồn đại về Diệp Khiên Trạch và “con ************** đó” lại nhiều như mưa, mờ mịt rối loạn, chưa bao giờ ngớt.
…Nghe nói, anh đã mua lại tự do cho cô ta, giải thoát cô ta khỏi cái nghề mua vui cho thiên hạ.
…Nghe nói, anh đã đưa cô đến căn nhà ở phía tây thành phố, đó là một phần tài sản mà Diệp Bỉnh Lâm năm nào đã tặng cho anh và Diệp Quân.
…Nghe nói, cô gái kia hiếm khi lộ mặt, cũng chưa bao giờ xuất hiện cùng anh ở nơi công cộng, nhưng anh luôn đưa cô lên tàu ra biển câu cá.

Khi những lời đồn đại này dấy lên, Diệp Khiên Trạch thực ra vẫn thường xuyên về nhà ăn cơm, anh và Hướng Viễn ngồi ở hai đầu bàn, mỗi người tự gặm nhấm tâm sự riêng của mình. Gương mặt Hướng Viễn luôn bình thản như nước, Diệp Khiên Trạch thi thoảng quan tâm hỏi thăm tình hình dạo này của cô. Anh cũng giống Hướng Viễn, đa số những chuyện về đối phương đều dựa vào “nghe nói”: nghe nói cô bắt đầu di dời trọng tâm của Giang Nguyên từ vậy liệu xây dựng sang đầu tư địa sản, nghe nói công ty dược mà cô góp vốn đầu tư làm ăn rất thuận lợi, nghe nói cô cho phép nước ngoài đầu tư vào khu nghỉ mát, Đằng Vân đã chung tay hợp nó với một khách sạn bốn, năm sao cao cấp sắp phá sản lại thành một, nghe nói Giang Nguyên bây giờ đã phát triển hơn xưa, đã không còn lại một công ty gia công sản xuất của Diệp Bỉnh Lâm ngày nào nữa…Chỉ cần anh tỏ ra có hứng thú, Hướng Viễn sẽ giải thích cặn kẽ, không hề kiêu ngạo, cũng chẳng chút tình cảm nào, chỉ là khách quan tường thuật lại giống như anh là một đại cổ đông bình thường. Diệp Khiên Trạch luôn im lặng lắng nghe rồi mỉm cười nhìn người phụ nữ vốn số phận đã cho phép cô tiến xa tiến dài hơn anh.
Mặc cho vẻ bề ngoài hoà bình này hoang đường đến mức nào thì việc không nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt Hướng Viễn chính là sự tôn trọng cuối cùng của Diệp Khiên Trạch đối với cô và là sự ăn ý duy nhất của hai người. Hướng Viễn cũng có lúc nghiến răng nghĩ thầm trong bụng: cô gái kia vẫn an phận nấp trong bóng đêm, không tranh đoạt gì, lẽ nào mình đã nhìn nhầm cô ta, hay là dã tâm của cô ta còn thâm sâu hơn mình tưởng tượng?
Chương 50: Bàn tay đen ẩn hình

Liên tiếp mấy đêm liền cô không hề chợp mắt, giống như câu nói của cô với Đằng Vàn: việc gì cũng phải để lại đường lùi. Trong lòng cô cũng mong Diệp Khiên Trạch để lại cho mình một con đường như vậy.
Như để chứng minh dự cảm bất an mơ hồ của Hướng Viễn, không lâu sau, khi ra vào Diệp gia và Giang Nguyên, Hướng Viễn thường xuyên cảm nhận được có một chiếc xe lạ bám theo sau mình. Có lúc cô thấy kỳ lạ bèn cố ý đi vào những con đường sầm uất và quanh co, chiếc xe đó đã biết bại lộ tung tích bèn biến mất trong dòng xe cộ ngược xuôi. Nửa đêm, điện thoại nhà Diệp gia có đến mấy lần reo vang một cách vô duyên vô cớ, dì Dương làu bàu nguyền rủa thức dậy nghe nhưng bên kia không một tiếng động. Còn có một hôm, Hướng Viễn về nhà rất muộn, xe đến một khu vực vắng vẻ gần nhà, cô phát hiện ra một chiếc xe hàng loại nhỏ đang đỗ trên con đường bắt buộc phải đi ngang để về nhà, cô vội vã quay đầu xe, chiếc xe kia cũng bám theo sau, cũng may gặp được Diệp Quân vừa tan sở và đưa cô về bằng xe cảnh sát, chiếc xe ấy mới biến mất.
Sau việc đó nghe Diệp Quân nói, trên chiếc xe khả nghi đó ít nhất có đến ba tên đàn ông lực lưỡng dữ tợn khiến cậu vừa nghĩ đến đã toát mồ hôi lạnh. Từ hôm ấy, chỉ cần thời gian phù hợp, sau khi tan sở Diệp Quân sẽ đến văn phòng Hướng Viễn để đợi cô cùng về. Hướng Viễn cứ bận việc của cô, còn Diệp Quân ôm máy tính xách tay ngồi một bên ngoan ngoãn chơi điện tử. Có lúc cô phải tiếp khách đến khuya, cho dù có tài xế của công ty phụ trách đưa đón thì Diệp Quân cũng không yên lòng, nhất định phải đích thân ở bên cạnh, tất cả vì an toàn của cô nên Hướng Viễn cũngcố gắng giảm bớt những hoạt động buổi tối của mình để Diệp Quân không phải đợi lâu.
Hướng Viễn cảm thấy có một đôi tay đang lặng lẽ áp sát lại gần mình trong bóng đêm nhưng mục tiêu của đôi tay ấy hình như không phải là cô. Nếu không thì cho dù cô có cảnh giác, cho dù Diệp Quân luôn ở sát bên cô thì thế nào cũng có lúc hớ hênh, cô không thể chạy thoát dễ dàng như thế được. Đôi tay ấy như thể đang quan sát, đang dò dẫm nên cô cảm nhận được một bóng tối rủi ro nhưng lại không thát sự bị phương hại.
Cũng chính vào thời gian đó, rất khó tìm thấy bóng dáng Diệp Khiên Trạch trong nhà. Hướng Viễn không nói với Diệp Khiên Trạch về những chuyện mình gặp phải nhưng dù có căm hận anh đến mấy thì nói cho cùng cô cũng không mong muốn anh gặp bất kỳ tai nạn nào, vậy nên cô dặn dò Diệp Quân phải nhắc nhở anh mình, làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút.
Đúng như những gì Hướng Viễn lo lắng, phiền phức của Diệp Khiên Trạch đã đến. Tính tình anh rất khiêm nhường giản dị, lại dịu dàng ấm áp nên hiếm khi có xung đột với ai nhưng liên tiếp mấy ngày, cứ đang yên đang lành lái xe thì lại gặp phải những tai nạn đâm xe nho nhỏ. Sự ngẫu nhiên như vậy xuất hiện quá nhiều khiến ngay cả bản thân anh cũng không cách nào thuyết phục được mình rằng đó chỉ là sự cố.
Hôm đó, Hướng Viễn về nhà nhìn thấy anh bị xước toạc cả da trên trán. Lúc đầu, anh sợ Hướng Viễn lo lắng nên chỉ nói là do mình lái xe bất cẩn, về sau không thoát được sự nghi ngờ của cô nên mới thừa nhận trên đường về bị một chiếc xe container kéo theo rơ-móc điên cuồng đâm vào đuôi xe nhưng không đợi cảnh sát giao thông xuất hiện, chiếc xe gây tai nạn ấy đã chạy mất tăm mất dạng. Cũng may chỉ bị xây xước nhẹ, không bị thương nặng, nếu chiếc xe ấy cố tình đâm chết anh, chỉ e rằng lành ít dữ nhiều.
Hướng Viễn nhíu mày hỏi: "Tiểu Trần đi đâu rồi? Tại sao anh lái xe một mình về? Bảo cậu ta theo anh là để có một người trẻ tuổi mạnh khỏe đi theo chăm sóc, đối phó mọi việc mà?".
Diệp Khiên Trạch không nói gì, Hướng Viễn chỉ còn nước nói thẳng: "Tôi thấy hình như đã nuôi tốn cơm cậu ta rồi, chẳng được ích lợi gì cả, thôi để cậu ta đi cho sớm vậy. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ điều hai bảo vệ nhanh nhẹn ra khỏi công ty để đi theo anh, có việc gì thì qua thời gian này rồi hẵng hay, chí ít đừng để tôi nhìn thấy anh cụt tay cụt chân".
"Không liên quan đến Tiểu Trần, cậu ấy vốn theo anh..."
"Kết quả thì sao?"
"Cô ấy... không được khỏe lắm nên anh bảo Tiểu Trần đến giúp."
Hướng Viễn đã hiểu ra, cô "ồ" lên một tiếng thật dài rồi lạnh lùng ném ra một câu: "Thì ra là thế, quả nhiên sống thì đào hoa, chết vẫn còn phong
lưu". cầK
Tuy sự hận thù trong lòng khó dứt nhưng ngày hôm sau, Hướng Viễn vẫn đích thân chọn ra hai người bảo vệ để đi theo Diệp Khiên Trạch. Thế nhưng, hai người bảo vệ vốn xuất thân từ đội cảnh vệ đã không thể khiến sự việc kết thúc trong bình yên bởi không lâu sau, chiếc xe của Diệp Khiên Trạch bị đập nát tan tành.
Khi báo cảnh sát thì sự việc đã không thể cứu vãn được gì. Hướng Viễn gọi điện cho Thôi Mẫn Hàng, mời anh ta dùng trà nhưng Thôi Mẫn Hàng lại từ chối khéo léo hết sức rằng anh ta đang ở Thái Lan, đợi sau khi về nước, nhất định sẽ đích thân mời cô dùng trà để trả lễ. Trước khi cúp máy, anh ta cũng không quên hỏi thăm Diệp Khiên Trạch một cách lịch sự.
Hướng Viễn bắt đầu cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng, sau khi ngẫm nghĩ kỹ, cô đi tìm Đằng Vân. Đằng Vân và Thôi Mẫn Hàng trước nay quan hệ rất tốt nên câu đầu tiên khi Hướng Viễn gặp Đằng Vân chính là: "Tôi có một việc muốn nhờ đến anh. Giúp tôi hỏi cái người họ Thôi kia xem phải làm thế nào mới dẹp yên được mọi chuyện?".
Đằng Vân dùng chiếc thìa dài khuấy đường trắng trong cốc nước lạnh cho Hướng Viễn, hỏi: "Hướng Viễn, tại sao cô cứ một mực khẳng định là chuyện này liên quan đến ông chủ Thôi?".
Hướng Viễn liếc nhìn anh: "Anh cũng bắt đầu vòng vo với tôi rồi à? Tưởng tôi là con ngốc chắc?

Advertisement
Chiếc xe hàng đợi sẵn sau nhà tôi hôm đó, tôi đã nhớ biển số xe rồi đó nhờ Diệp Quân kiểm tra, chủ xe là Trần Kiệt. Anh đừng nói với tôi là anh không biết sau khi Trần Kiệt ra tù, bây giờ đang là thủ hạ của Thôi Mẫn Hàng đấy nhé! Trần Kiệt là ai? Hắn ta luôn cho rằng Trần Hữu Hòa bố hắn ta là do Diệp gia và tôi hại chết, hắn bị ở tù cũng là do tôi, đến cả Trần Kiện em trai hắn đến Quý Châu công tác rồi rơi từ trên cao xuống tử vong cũng đã trở thành chứng cứ cho việc Diệp Khiên Trạch cố ý hại nhà hắn, Hắn hận tôi và Diệp Khiên Trạch đến mức nào thì anh biết rõ rồi. Thôi Mẫn Hàng lại nhận hắn làm thủ hạ vào lúc này, anh dám nói là trùng hợp à?". 
Đằng Vân đẩy đẩy gọng kính, thong thả đáp: "Không sai, những chuyện đó tôi đã biết nhưng Thôi Mẫn Hàng làm việc gì xưa nay cũng đều có chủ trương. Hướng Viễn, lẽ nào cô vẫn chưa tin tôi? Thôi Mẫn Hàng đã đích thân nhận lời tôi rằng, anh ta sẽ không đụng đến một sợi lông của cô, cũng không để cho Trần Kiệt chĩa mũi dùi vào cô, cô sẽ không bị sao cả. Với quan hệ của tôi và anh ta thì chỉ có thể làm đến mức đó. Cô xem tôi là gì thì tôi không dám nói nhưng tôi xem cô là bạn, là tri kỷ, những việc có thể làm tôi đều làm vì cô, tôi hiểu rõ việc này nên hy vọng cô cũng hiểu cho".
Vừa nói dứt, anh đẩy cốc nước đến trước mặt Hướng Viễn rồi nói tiếp: "Cô uống thử xem, nếu không ổn thì tôi rót cốc khác".
Hướng Viễn hiểu được ẩn ý trong lời anh ta: "Ý anh là, tôi sẽ không bị sao cả nhưng họ sẽ chĩa mũi dùi vào Diệp Khiên Trạch sao? Tôi hiểu cho anh nhưng có điểm này xin anh đừng quên, Diệp Khiên Trạch hiện giờ vẫn là chồng tôi, Thôi Mẫn Hàng hãm hại anh ấy, liệu tôi yên ổn được ư? Anh đã trở nên ngây thơ từ lúc nào vậy?".
"Chồng?" Gương mặt Đằng Vân thấp thoáng nét cười. "Cô đang tự lừa dối chính mình? Tại sao Thôi Mẫn Hàng lại hận Diệp thiếu gia đến thấu xương? Nói thật cho cô biết nhé, Viên Tú cho dù là con chó thì cũng là con mà Thôi Mẫn Hàng yêu thích nhất, quan tâm đến nhiều nhất. Năm ấy, cô ta nợ xã hội đen một khoản tiền lớn, chính Thôi Mẫn Hàng đã giúp thu dọn bãi chiến trường, sau khi cô ta theo Thôi Mẫn Hàng, từ lúc bố cô ta đau ốm đến khi qua đời cũng do một tay Thôi Mẫn Hàng bỏ tiền ra giúp. Trong khi làm việc ở khu nghỉ mát, không ai dám ép cô ta tiếp khách, là do cô ta tự nguyện, bảo phải trả món nợ nhân tình này nhưng cô ta có ngủ với đàn ông đến chết cũng không trả hết món nợ đó. Chắc cô cũng đã nhìn thấy Thôi Mẫn Hàng ra tay tàn nhẫn với Viên Tú thế nào rồi. Nghe nói Diệp thiếu gia nhà cô còn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, cô đừng quên, đã lăn lộn ngoài xã hội thì nghề nào cũng có luật lệ riêng của nghề đó, cô đã nhìn thấy một con đĩ tát khách hàng bao giờ chưa? Thôi Mẫn Hàng ra tay tuy hơi nặng nhưng với những cái khác, anh ta chưa bao giờ bạc đãi Viên Tú. Kết quả thì hay rồi, cô ta đã ngủ cả với Diệp thiếu gia rồi không nói lời nào mà vứt tiền lại đó rồi bỏ đi, nếu là ai thì cũng muốn dạy dỗ cô ta một bài học, huống hồ là Thôi Mẫn Hàng? Hướng Viễn, đừng giận tôi nói thẳng, cô thông minh cả đời nhưng chồng của cô làm chuyện này quả thực là không được đẹp cho lắm."
Hướng Viễn cố gắng nhịn cảm giác tức thở trong lòng, nói với Đằng Vân: "Bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, vẫn câu nói đó, xem như tôi nợ anh, hãy nói hộ với Thôi Mẫn Hàng rằng, anh ta muốn thế nào mới chịu thôi, chẳng lẽ phải đến mức mãi mãi không có được một ngày yên ổn sao?".
Đằng Vân lại lắc đầu: "Cô vẫn chưa hiểu sao, Hướng Viễn? Sao cô phải khổ sở vì Diệp Khiên Trạch đến thế? Anh ta đã làm gì cho cô? Tôi cũng thấy không đáng, những chuyện ngu ngốc tôi từng thấy cô làm đều do anh ta mà ra".
"Đó là chuyện của tôi."
"Nếu cô đã đến đây thì cũng xem như đã tin tưởng tôi rồi nên có một câu này tôi không biết có nên nói hay không?"

Hướng Viễn cười cười với vẻ châm biếm: "Nếu anh đã mở lời thế thì tất nhiên đã nghĩ kỹ là nên nói còn nếu cảm thấy không nên nói thì đã chẳng nhắc đến".
Đằng Vân hơi mỉm cười, chồm đến gần hơn, thì thầm: "Hướng Viễn, đến lúc rồi".
Hướng Viễn bàng hoàng, mỉm cười không nói.
"Cô còn đợi gì nữa? Chẳng lẽ phải làm trâu làm ngựa cho Diệp gia nhà họ mãi à? Giang Nguyên của người họ Diệp chỉ là một cái hố to. Họ đã làm được gì để nó phát triển như ngày hôm nay? Hướng Viễn, cô hoàn toàn có thể khiến anh ta trắng tay, khiến anh ta phải trả giá cho tất cả những hành động của mình, lấy lại những gì cô đáng được có!" Nói xong, Đằng Vân, ngồi ngay ngắn trở lại, uống một ngụm cà phê rồi chờ Hướng Viễn trả lời 
"Những chuyện này tự tôi sẽ lo", Hướng Viễn ngoảnh mặt đi.
"Cô không thể nhẫn tâm với anh ta và Diệp gia hay sao? Phụ nhân chi nhân, đó không phải tác phong của cô, Hướng Viễn ạ. Bây giờ đang là thời cơ tốt, công ty bây giờ đang phục hồi lại, với khả năng của bọn họ thì không cần phí sức cũng đủ khiến họ tay trắng rồi. Được, cho dù cô niệm tình cũ, họ có thể tiếp tục hưởng cuộc sống sung sướng nhưng Giang Nguyên không nên là của nhà họ Diệp nữa... Nếu cô vẫn không thể hạ quyết tâm thì tôi có thể giúp cô một tay. Cô có biết Diệp Khiên Trạch gần đây định bán số tài sản cố định của anh ta không? Thậm chí, anh ta còn định bán nốt số cổ phần của anh ta trong Giang Nguyên nữa, còn vì tại sao thì tôi không tiện nói nhưng cô thì đã hiểu rõ cả rồi. Những điều này lẽ ra nên để chính anh ta nói cho cô nhưng không phải do tôi nhạy cảm hơn cô mà là anh ta giấu cô, còn đầu óc cô thì lúc nào cũng lo nghĩ cho anh ta!"
Từ trước tới giờ, Đằng Vân nói chuyện luôn điềm tĩnh nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đâm thẳng vào tim người. Lòng bàn tay Hướng Viễn toàn mồ hôi nhưng dù gì cô cũng là người sáng suốt. Cô đáp: "Đằng Vân, anh nói thật đi, anh muốn gì?"
Đằng Vân trước nay không có tình cảm nhiều với nhà họ Diệp nhưng luôn cảm ân sâu sắc với Hướng Viễn, đây không phải lần đầu anh hè lộ hy vọng Hướng Viễn được tự mình độc lập nhưng thuyết phục lộ liễu như thế thì trước nay vẫn chưa hề có. Quả thực, Hướng Viễn không hề biết gì về những chuyện anh nói nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cho dù gần đây chính bản thân cô cũng hơi phân tâm, cho dù những gì Đằng Vân nói là thật nhưng những chuyện đó, nếu không phải do người có lòng để tâm quan sát thì không thể biết được.
"Tôi cần tiền!" Đằng Vân nhìn thẳng Hướng Viễn, ánh mắt thẳng thắn. "Tôi có tính toán riêng nhưng tôi dám thề với trời rằng chưa bao giờ tôi có ác ý với cô, nếu không sẽ không chết yên ổn được. Hướng Viễn, cô phải biết là, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ luôn đứng bên cô, tôi cũng tin rằng cô sẽ không bạc đãi tôi."
"Có phải là vì chuyện của anh ta?" Hướng Viễn cũng có quen biết với những người ở Viện kiểm sát thành phố nên cũng nghe nói chút động tĩnh. Gần đây, Cục Xây dựng của thành phố có một đám nhân viên lợi dụng chức quan để phạm tội, mà "người yêu" của Đằng Vân lại là một trong số đó.
Đằng Vân không nói gì, anh thở dài một tiếng: "Hướng Viễn, những gì cần nói tôi đã nói rồi, còn về thực hư thế nào thì chắc cô cũng sẽ tìm ra thôi".
Hướng Viễn biết Đằng Vân không muốn nói, cũng không có ý truy vấn. Bây giờ cô thấy rất rối loạn, trong đầu toàn những lời Đằng Vân nói ban nãy. Làm sao có thể thế được? Nhưng Đằng Vân không giống đang lừa cô. Ngón tay cô bất giác gõ gõ lên mặt bàn, cuối cùng vẫn đứng dậy: "Tôi có việc phải đi trước. Đằng Vân, làm việc gì cũng phải để lại đường lùi, đừng ép người quá đáng, càng không nên ép mình quá đáng. Câu này anh cũng chuyển đến Thôi Mẫn Hàng giúp tôi".
Sau khi chia tay Đằng Vân, Hướng Viễn cũng không dám mập mờ, lập tức bắt tay vào điều tra những việc mà Đằng Vân đã nói. Trong quá trình chờ đợi, liên tiếp mấy đêm liền cô không thể chợp mắt, giống như câu nói của cô với Đằng Vân: việc gì cũng phải để lại đường lùi. Trong lòng cô mong ngóng Diệp Khiên Trạch cũng để cho mình một con đường như vậy...
Thế nhưng sự thực là, Đằng Vân không hề nói nửa câu giả dối.
Tài sản cố định của Diệp Khiên Trạch đa số là nhà đất. Nghe nói anh đã mua sau khi kết hôn nhưng mấy năm nay vợ chồng họ đều tự quản công việc đầu tư ngoài sản nghiệp gia đình nên Hướng Viễn có thể vờ như không biết. Vậy nhưng, anh lại có ý bán cả cổ phần của mình trong Giang Nguyên mà lại không hề báo cho Hướng Viễn biết, càng hoang đường hơn là, một trong những người mua lại tài sản của anh là Diệp Bỉnh Văn, Hướng Viễn không biết nên khóc hay nên cười. Cô vẫn chưa động đến Diệp Khiên Trạch mà anh đã ra tay trước, mà lại dùng đến cách thức không rõ ràng này.
Trong lòng cô cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi: "Diệp Khiên Trạch, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trên thực tế, Hướng Viễn không chất vấn ngay trước mặt anh mà trong tình hình chưa làm kinh động đến Diệp Khiên Trạch, cô tìm đến Diệp Bỉnh Văn trước. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệp Bỉnh Văn có ý muốn đó nhưng ông ta không có gan.
Giao dịch giữa Hướng Viễn và Diệp Bỉnh Văn suôn sẻ lạ thường, ông ta rất hài lòng với điều kiện hợp đồng Hướng Viễn đưa ra, bảo ông ta sẽ thay mặt Hướng Viễn mua lại cổ phần của Diệp Khiên Trạch là không khó, có được một khoản tiền hoa hồng như vậy còn có lợi hơn nhiều so với việc âm thầm tính toán để qua mặt Hướng Viễn dưới cặp mắt dò xét tinh tường của cô. Người phụ nữ như Hướng Viễn tuy khiến ông ta vô cùng căm ghét nhưng làm ăn với cô thực sự còn đáng tin hơn là với tên nhóc Diệp Khiên Trạch kia. Còn những việc khác là của vợ chồng Diệp Khiên Trạch, ông ta vô can.
Hướng Viễn không ngờ rằng, chuyện mà cô luôn muốn làm nhưng vẫn chưa làm lại phải hoàn thành trong hoàn cảnh như vậy. Những phiền muộn, thắc mắc và giận dữ trước kia đã đạt đến cực điểm, bây giờ cô lại thấy bình tĩnh hơn nhiều, vậy nên cô chờ đợi một lời giải thích của Diệp Khiên Trạch. Chẳng ai muốn ép ai cả, nếu không khi đã đến lúc không thể lùi bước, tình hình sẽ thế nào thì chỉ có trời mới biết.
Trong lúc Hướng Viễn làm những việc này, rất nhiều lần, Diệp Quân đều ngồi cạnh vô tư chơi điện tử. Cô đã nói là mình không sao nên không cần theo cô mãi thế nhưng Diệp Quân vẫn không thể yên tâm, ngược lại cậu như đã tìm ra một lý do đeo bám theo cô một cách quang minh chính đại. Đến cả những người làm việc dưới quyền cô đều lén lút cười và bàn tán rằng, đó đúng là cậu em chồng theo sát bà chị dâu nhất thiên hạ.
Hướng Viễn cũng biết có những việc không thể hiểu. Tại sao tâm tư của Diệp Quân không những không giảm đi theo năm tháng và sự thay đổi thân phận của hai người mà ngược lại chỉ tăng lên theo cấp số nhân. Không biết cậu vô tình hay cố ý mà lúc tăng ca, khi hai người ngồi trong văn phòng, cậu thường tắt máy tính rồi ngồi dịch một chiếc ghế đến sát cạnh Hướng Viễn, ngắm cô làm việc, đuổi cũng không đi. Có lúc Hướng Viễn sực tỉnh sau một khoảng thời gian quá chuyên tâm làm việc mới phát hiện ra hơi thở của cậu rất gần, hoặc khi cô không để ý mà quay người, sẽ đụng vào cơ thể cậu. Điều này khiến Hướng Viễn thấy ngượng ngùng nhưng mỗi lần như thế, cô chỉ có nước ho khan vài tiếng, lặng lẽ ngồi xách ra một chút hoặc viện cớ nào đó đuổi cậu ra xa. Cô luôn muốn tìm một cơ hội để nói rõ với Diệp Quân, như thế là không đúng, cho dù là có người thấy hay không nhưng mỗi lần lời đã đến cửa miệng, nhìn thấy vẻ mong mỏi vô cùng e dè trong mắt Diệp Quân, cô lại nuốt xuống, cậu chỉ muốn ở bên cô, chỉ muốn gần thêm chút nữa, chỉ thế mà thôi, cậu không hề có ý nghĩ quá đáng nào hơn. Thậm chí cậu cũng không dám áp sát quá mà chỉ mong đợi một lúc nào đó cô bất cẩn, ống tay áo phớt nhẹ qua cậu, mái tóc phớt nhẹ qua cậu, những lúc như thế cậu sẽ vui như một đứa trẻ lấy trộm được kẹo ngọt.
Nhiều lúc cảm thấy thực sự bất lực, Hướng Viễn đã nói với Diệp Quân: "Em không phải là trẻ con".
Diệp Quân lại gật đầu vẻ rất thẳng thắn và kiêu hãnh, "Chị biết là được".
Hướng Viễn chỉ biết dở khóc dở cười, thêm nữa cũng đang có tâm sự nên không có tâm trí nào đùa cợt đành xem cậu là đồ vật biết di động, không thấy thì không sao - đương nhiên, cũng còn một điều mà cô bắt buộc phải chịu đựng là khi có Diệp Quân, cửa văn phòng của cô luôn bị gõ cửa với tần suất cao gấp đôi bình thường, những người bước vào hoặc đưa tài liệu hoặc bê nước đèn đều là những cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp.
Kết quả là sự im lặng của cô càng khiên Diệp Quân được thể làm tới. Cậu tranh thủ cả những giờ nghỉ trưa vượt qua cả hai khu lớn của thành phố để đến mời cô ăn cơm.
Trong một nhà ăn gần công ty, Hướng Viễn đã chọn một phần ăn đơn giản cho mình và Diệp Quân nhưng Diệp Quân vội đi nên ăn vừa nhanh vừa gấp.
"Sao em phải khổ như thế?", Hướng Viễn cười khổ. "Trẻ tuổi thì cũng không nên hành hạ mình chứ!"
    
"Không sao, thức ăn ở đây hợp khẩu vị của em." Diệp Quân nuốt thức ăn trong miệng, vừa vội vàng uống nước vừa nói với Hướng Viễn: "Phải rồi, gần đây chị bận gì mà lại có quầng thâm dưới mắt thế kia? Phụ nữ không quan tâm nhan sắc sẽ già nhanh lắm".
Hướng Viễn cười lớn: "Hiểu nhiều gớm nhỉ". Dạ dày cô không tốt như Diệp Quân nên chọc vào thức ăn trong đĩa được một lúc, cô bỗng hỏi: "Diệp Quân, em có từng nghĩ nếu có ngày công ty thuộc về người khác thì sẽ ra sao không?".
Diệp Quân không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: "Sao lại thế được? Chẳng phải còn có chị sao?".
"Chị... không phải là người khác à?"
"Sao chị lại là người khác được? Nếu chị là người khác thì trao cho người khác đi... Chị không ăn ớt xanh à? Cho em nhé, chị có ăn cà chua không?", cậu vừa hỏi vừa với đũa ra gắp.
Hướng Viễn thấy bất lực, chẳng trách Đằng Vân bảo con trai nhà họ Diệp đều là cậu ấm, thật sự là với cậu ấm đang ngồi trước đây thì gia nghiệp của cậu cũng không hấp dẫn bằng ớt xanh và cà chua, chẳng trách cậu chỉ làm một viên cảnh sát quèn mà lại vui sướng thỏa mãn như thế.

"Ấy, em phải đi rồi, nếu đến muộn thì bị đội trưởng mắng chết." Diệp Quân lau miệng rồi giành móc ví ra, lắc lắc trước mặt Hướng Viễn: "Hôm trước phát lương, đã hẹn hôm nay em trả mà".
Hướng Viễn làm động tác mời tự nhiên, cậu cười rồi vẫy tay gọi phục vụ bỗng bất ngờ kêu lên một tiếng: "ủa...Hướng Dao!".
Hướng Dao ăn mặc rất thời trang, đang đứng lạnh lùng ngoài cửa quán ăn. Do Diệp Quân nhanh mắt nên cô bất đắc dĩ phải tiến đến chỗ họ.
"Chắc tôi không làm phiền hai người chứ?" Miệng tuy nói thế nhưng cô không có ý định bỏ đi.
"Nói gì vậy?" Diệp Quân cười bảo: "Lâu quá không gặp cậu rồi. Tôi phải đi đây, hai người trò chuyện đi nhé".
Hướng Viễn bất giác thu lại nụ cười trên gương mặt, nhìn Hướng Dao một cái rồi hỏi: "Đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đi".
"Tôi không đáng sợ thế chứ, vừa đến cậu đã bỏ đi. Lúc nãy nói chuyện riêng tư thầm kín à?", Hướng Dao nửa cười nửa thật hỏi Diệp Quân.
Diệp Quân ngẩn người rồi đỏ bừng mặt nhưng lúc nói vẫn rất điềm tĩnh: "Làm gì có chuyện đó. Tôi đang vội đi làm. Lần sau ăn cơm với nhau nhé. Hướng Dao, cậu mà còn đùa với tôi nữa thì lần sau mất khách đấy. Còn nữa, Hướng Viễn lúc nào cũng nhắc cậu, hai chị em trò chuyện lâu một chút."
Hướng Viễn thầm nghĩ, cái cậu nhóc Diệp Quân này bình thường ở cạnh mình lúc nào cũng tỏ vẻ không chịu lớn nhưng khi nói chuyện trước mặt người khác thì cũng ra ngô ra khoai lắm.
Hướng Dao nhìn thấy khóe môi Hướng Viễn nhướn lên thì hơi ngạc nhiên, hỏi: "Hướng Viễn, tâm trạng chị cũng khá quá nhỉ?".
"Em bảo chị phải thế nào?", Hướng Viễn nhún vai.
Hướng Dao do dự một lúc rồi nói: "Chắc không phải chị không biết nhỉ. Anh Diệp, không, phải gọi là anh rể mới đúng. Tôi nghe nói... nghe nói anh ta ở ngoài...".
"Hướng Dao, cậu nói bậy gì thế?" Diệp Quân nghe thấy vậy liền ngắt lời Hướng Dao, sự thân thiện trước đó đã biến thành sự cảnh giác. Cậu không ngờ Hướng Dao bộc trực như vậy, vừa đến đã đề cập đến chuyện này, 
    
Hướng Viễn tuy không tỏ ra điều gì nhưng cậu tin chắc rằng cô rất đau lòng.
Sự trở mặt vô tình của Diệp Quân đã khiến Hướng Dao thấy tổn thương bởi cậu vẫn chỉ biết bảo vệ Hướng Viễn, trong mắt cậu ngoài Hướng Viễn ra thì chẳng còn ai khác. sắc mặt cô sa sầm, cơn giận trong bụng bốc lên, thế là nói năng càng không biết kiêng kỵ hơn: "Cậu hoảng hốt cái gì? Có phải là bí mật gì đâu, cả thế giới biết hết rồi".
"Chị ấy là chị cậu, tại sao cậu phải..."
"Cãi nhau gì vậy?" Câu nói khẽ của Hướng Viễn khiến họ đều yên lặng.
"Hướng Dao, em đến tìm chị là để báo chị biết chuyện này à? Được thôi, giờ thì chị biết rồi."
Hướng Viễn tiếp tục ăn những món ăn đã hoàn toàn nguội lạnh trên bàn.
"Chị biết rồi?" Hướng Dao khẽ hè đôi môi, nói tiếp: "Chị làm sao thế? Anh ta có tình nhân ngoài kia, chị biết mà vẫn để mặc anh ta à? Hướng Viễn, cứ giả câm giả điếc làm ra vẻ hạnh phúc rồi sống bình lặng với anh ta như thế ư? Chồng của mình thay lòng đổi dạ cũng mặc kệ sao? Chị không phải là máu lạnh mà là không có tim gan!".
"Em thì có lòng có dạ nên đến đây nhắc nhở nên chị phải cảm ơn em đúng không?" ^ệpOữ
Vẻ lạnh nhạt của Hướng Viễn khiến Hướng Dao giận run người: "Chị tưởng tôi muốn lo chuyện chị à? Chị mặc kệ đúng không? Thế thì tôi báo chị biết, Diệp Khiên Trạch và cô ả kia quan hệ rất tốt, tối qua họ còn cùng nhau ra biển câu cá, ân ái như keo sơn. Bọn họ đã không coi chị ra gì cả!".
Những lời này của cô đã khiến sắc mặt Hướng Viễn thay đổi: "Ai bảo em biết những chuyện này?".
"Chẳng cần ai nói tôi cũng biết vì A Tuấn hiện giờ đang làm việc ở bưu điện. Anh họ anh ấy tối qua có việc nên gọi anh ấy xuống tàu, lúc đi anh ấy nhìn thấy chồng chị và cô ả kia cầm dụng cụ câu cá xuống tàu... vốn chuyện này chẳng chút liên quan đến tôi, nếu không vì lúc tan sở tôi đi ngang nhìn thấy bọn họ thì tôi đã chẳng thèm quan tâm làm gì."
"Em đang ở thành tây, công việc mới ở trên đường Tô Châu mà. Sao, bình thường đi làm hay tan sở đều rảo một vòng lớn như vậy à?" Hành tung của anh lộ ra từ miệng Hướng Dao khiến đầu cô đau như muốn vỡ ra.
Hướng Dao bẻ ngón tay mình một cách thiếu tự nhiên: "Tôi đi làm thế nào, không cần chị phải lo".
"Vậy được, chị cũng không muốn lo. Những gì cần nói đã nói rồi, nếu em không định ngồi xuống ăn cơm thì đi đi".
Hướng Dao vẫn ưỡn thẳng người đứng nguyên tại chỗ với vẻ kiên quyết: "Dựa vào đâu mà chị bảo tôi đi thì tôi đi?".
"Em không đi thì chị đi." Hướng Viễn đặt bộ đồ ăn bằng thép trong tay xuống đánh "rầm" một tiếng rồi không nói năng gì, bước ra ngoài qua khe hở giữa Diệp Quân và Hướng Dao.
Hướng Dao mắt đỏ vằn, thẫn thờ nhìn chỗ ngồi trống không của Hướng Viễn, không nói lời nào.
Diệp Quân thở dài: "Cậu chẳng hiểu tính khí chị ấy gì cả. Chị ấy như thế thì cậu thấy vui lắm sao? Tôi biết cậu đến đây thực ra là vì quan tâm đến chị ấy, nhưng...".
"Tại sao tôi phải quan tâm đến chị ấy? Chị ấy sống chết thế nào thì liên quan gì đến tôi?" Hướng Dao cứng mồm, nước mắt lại mềm yếu, lời chưa nói dứt, nước mắt đã chảy tràn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện