Anh Thanh Niên Số Hưởng

Thần Thâu Môn


trước sau


Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tuyết, tôi đoán nhất định là có âm mưu gì đó, nhưng giờ trong đầu tôi đã bị dục vọng lấn át rồi, làm gì còn suy nghĩ được nữa, tiếp tục nhào về phía cô.
Một giây sau, đồng tử của tôi bắt đầu thu nhỏ, còn tim thì đột nhiên co rút, tôi thấy Tô Tuyết lấy từ dưới gối ra chiếc dùi cui điện chĩa về phía tôi.
Trời ơi!
Tôi gần như chết đứng, thật không ngờ, Tô Tuyết lúc nào cũng đem dùi cui điện bên người.
Cơ thể vốn đang nhào về phía Tô Tuyết của tôi lập tức cứng ngắc, xua tay cười trừ: “Cô làm gì vậy, đừng có kích động nha, tôi chỉ đùa thôi mà”.
Tô Tuyết cười khúc khích: “Đừng vậy mà, sao lại đùa chứ, mau tới đi, thử “làm thịt” tôi một lần thật sự xem nào”.
Tôi: “...”
Tôi thầm nghĩ, nếu như trong tay cô không có dùi cui điện, giờ tôi sẽ “thịt” cô liền!
Tôi giả bộ thanh cao, nói: “Nữ sắc đối với tôi chỉ là phù du, thiện tại thiện tại!”
Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Anh đúng là đồ khốn nạn mà, còn dám vô lễ nữa hay không?”
Tôi cười hì hì nói: “Không dám nữa rồi”.
Tô Tuyết: "..."
Sau đó Tô Tuyết cũng không thèm để mắt tới tôi nữa, chuẩn bị ga gối để đi ngủ, còn tôi chỉ có thể khóc thầm trong lòng và tiếp tục ngủ trên chiếc giường gấp của mình.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, sau khi ăn sáng cùng Tô Tuyết và Lý Băng, tôi đưa Lý Băng đi học rồi tới nhà Châu Phong.
Lúc tôi tới, Châu Phong và Châu Thanh Hàn đang tập võ trong vườn, động tác của Châu Phong mạnh mẽ vô cùng, còn Châu Thanh Hàn thì biến hóa liên tục, nhẹ nhàng linh hoạt.
Tôi gọi một tiếng: “Đại ca, em gái”.

Châu Phong và Châu Thanh Hàn ngưng lại một chút.

Hai người nhìn tôi và nói: “Cậu vào trong nhà chờ một chút, bọn anh sắp xong rồi”.
Tôi gật đầu đi vào trong nhà, xem ra hai người họ không hoàn thành việc luyện tập của ngày hôm nay thì sẽ không dễ dàng bỏ do.
Hơn nửa tiếng sau Châu Phong và Châu Thanh Hàn mới quay trở lại trong phòng.

Mời đọc truyện trên Truyện App
Châu Phong nói: “Đợi anh tắm giặt thay đồ rồi đi gặp Thần Thâu”.
Tôi nói: “Được, em không gấp, anh cứ từ từ".
Mười phút sau, tôi và Châu Phong cùng rời đi, tôi lái xe tới địa chỉ mà Châu Phong đua.
Một tiếng sau, chúng tôi tới một khu tứ hợp viện ở ngoại ô, khi vừa bước vào liền thấy rất nhiều lá trà đang được phơi trong sân.
Một ông lão đang đảo lá trà, động tác rất thành thục.
Trên đường tới đây Châu Phong đã kể cho tôi, đây là Thần Thâu Môn, ông nội của anh ấy cùng với người của Thần Thâu Môn là bạn bè tốt, nhưng tới đời của anh ấy và bố thì gần như không còn giao du với Thần Thâu Môn nữa.
Vì vậy, lần này Châu Phong đưa tôi tới gặp người của Thần Thâu Môn cũng không dám chắc hoàn toàn.
Châu Phong nhìn thấy ông lão liền bước tới phía trước một bước, chắp tay hành lễ: “Ông Vệ, dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ”.
Ông lão quay đầu nhìn Châu Phong rồi cười nói: “Nhóc con, sao đột nhiên lại có thời gian rảnh tới đây tìm ta vậy?”
Châu Phong nói: “Nhà họ Châu của con và nhà ông cũng là bạn bè nhiều đời rồi, nên con cũng phải tới thăm hỏi, không thể nào để cho tình cảm của hai nhà sứt mẻ được”.
Ông lão bật cười, nói: “Đúng, giờ đây người trong võ lâm càng ngày càng ít, cũng nên thường xuyên thăm hỏi, sau này có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
Nói rồi, ông lão dẫn Châu Phong và tôi vào trong nhà.
Tôi và ông lão căn bản chẳng có chuyện gì để nói với nhau, tất cả đều nghe theo đại ca.
Sau khi vào nhà, ông lão sai người pha trà cho chúng tôi.
Ông lão và Châu Phong bắt đầu nói chuyện với nhau, đều là mấy câu khách sáo của giới võ lâm, tôi nghe mà bắt đầu buồn ngủ, ngồi nghe nửa ngày mà một câu cũng chẳng lọt nổi vào đầu.
Tôi bắt đầu sốt ruột, sao đại ca vẫn chưa nói chuyện của tôi chứ
Mãi tới buổi trưa, Châu Phong đứng dậy, nhìn ông lão và nói: “Ông Vệ, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, hôm khác con sẽ lại qua thăm ông”.
Ông lão cười nói: “Được thôi, được thôi, Tam Tử dạo gần đây ra ngoài có công việc, ngày mai mới về tới, đến lúc đó ta kêu nó trực tiếp tới gặp cậu.
Châu Phong cúi đầu hành lễ, nói: “Cảm ơn ông Vệ”.
Ông lão vẫy tay: “Khách sáo rồi”.
Sau đó tôi cùng Châu Phong rời đi, trên đường về, tôi lòng đầy khó hiểu, hỏi: “Đại ca, sao lại không nhờ người của Thần Thâu Môn ra tay giúp đỡ?”
Châu Phong nói: “Đã nhờ rồi”.

“Aaa!”, tôi có chút kinh ngạc nói: “Nhờ rồi, sao em không nghe thấy anh nhờ họ”.
Châu Phong vỗ vai của tôi nói: “Anh dùng cách của người trong giang hồ để nói, cậu chưa từng lăn lộn giang hồ nên đương nhiên không biết rồi”.
Tôi ồ một tiếng.
Châu Phong tiếp tục giải thích: “Tam Tử khi nãy nhắc tới chính là truyền nhân của Thần Thâu Môn, ngày mai mới trở về, đến lúc đó anh ta sẽ tới tìm anh, cậu chỉ cần nói tình cảnh của mình cho anh ta là được."
Tôi gật đầu, Vương Hoài Đông cho Vương Viên ba ngày để suy nghĩ, mai là ngày cuối cùng rồi, mong là Tam Tử có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Sau đó tôi đưa đại ca về nhà, sau đó liền lái xe về hướng nhà của Vương Viên.
Nửa tiếng sau, tôi tới trước cửa nhà Vương Viên, gõ cửa nhưng không có ai ra mở.
Tôi tiếp tục gõ một hồi, vẫn chưa có người mở cửa, trong lòng cảm thấy có chút bồn chồn, có khi nào Vương Viên gặp chuyện gì rồi không.
Tôi vội vã lôi điện thoại ra gọi điện cho Vương Viên.
Điện thoại reo một hồi mới có người bắt máy, tôi liền nói: “Mẹ đang làm gì vậy?”
Giọng Vương Viên có chút mệt mỏi đáp: “Tôi đang ngủ, tâm trạng không tốt”.
Tôi nói: “Mau mở cửa đi, con có chuyện cần nói với mẹ”.
Vương Viên ừ một tiếng, cúp điện thoại một lúc lâu mới chịu mở cửa.
Bà ta mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù, trông còn tiều tụy hơn ngày hôm qua, xem ra bà vẫn luôn lo lắng về việc này.
Thấy vậy, trong lòng tôi có chút không kìm được, nắm lấy cổ tay bà và nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này con sẽ giúp mẹ giải quyết ổn thỏa.
Cơ thể Vương Viên hơi run lên, vô thức rút tay lại.

Tôi tiếp tục nắm lấy tay bà, nói: “Có con ở đây, mẹ không cần lo lắng.
Vương Viên trừng mắt nhìn tôi, nói: “Cậu làm gì vậy?” Mời đọc truyện trên Truyện App
Tôi cười gượng một tiếng: “Con quan tâm mẹ mà”, nói rồi vươn tay vuốt lòng bàn tay của bà.

Vương Viên vùng vằng một lúc rồi cũng không tiếp tục phản kháng nữa, chắc là mệt rồi.
Trong lòng tôi có chút kích động, hỏi: “Mẹ đã ăn gì chưa?”
Vương Viên lắc đầu: “Ăn không nổi”.
Tôi nói: “Ăn uống rất quan trọng, mẹ không ăn sao mà được chứ”, nói rồi liền kéo bà ngồi xuống sofa, sau đó xuống bếp nấu mỳ cho bà.
Sau khi mỳ nấu xong, lúc tôi chuẩn bị bưng ra thì không thấy Vương Viễn trên sofa nữa.

Cửa phòng ngủ đang mở, xem ra bà lại về phòng nghỉ ngơi rồi.
Tôi hít một hơi, bưng mỳ đi về phía phòng ngủ.

Trong lòng tôi có chút kích động, đây là phòng ngủ của mẹ vợ đó!
"Aaa!”, tôi vừa bước vào phòng ngủ, Vương Viên đột nhiên kêu lên, “Hứa Lương, cậu vào làm gì? Mau ra ngoài đi!”
“Vâng!”, tôi cũng bị dọa không ít, suýt chút nữa thì bát mỳ trên tay đã đổ ra rồi.
Thì ra Vương Viên đang thay quần.
Lúc này bà vừa cởi bộ đồ ngủ ra, trên tay vẫn còn đang cầm đôi tất lưới.
Tôi hít một hơi mạnh, ánh nhìn lập tức hướng về đôi chân của bà.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện