1.
Từ sau khi Hồ Đào bị tai nạn, dường như Lâm Hướng Tự sinh hoạt luôn tại bệnh viện, ngày ngày ở cạnh chăm sóc cho cô. Tất cả nhân viên trong công ty đều biết rằng người trong lòng của sếp gặp chuyện, hình như còn bị mất trí nhớ, nếu muốn tìm sếp thì cứ việc đi thẳng đến bệnh viện, tốt nhất là đem theo hợp đồng và cả đơn xin nghỉ phép đến, sếp không quen làm việc trong bệnh viện nên bây giờ đang cực kỳ dễ tính.
Sau khi Hồ Đào khỏe lên một chút, Lâm Hướng Tự mới trở về điều chỉnh lại công việc và cuộc sống của mình. Căn nhà to như thế, lại tối om không một bóng người, Lâm Hướng Tự chỉ bật một ngọn đèn rất tối, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn sang căn biệt thự ba tầng ở đối diện. Nơi đó vì không có người ở nên cũng trở nên cô tịch đến lạ thường.
Đó là căn biệt thự mà trước đây Lâm Hướng Tự đã mua cho Hồ Đào, nằm ở vị trí đắc địa, phong thủy rất tốt nhưng cô lại không muốn nhận.
Giờ phút này đây, Lâm Hướng Tự cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, giá như bây giờ cô đang ở bên anh. Ít nhất cũng có thể bật một chiếc đèn, mở một bài hát, để lại một bóng dáng. Anh từng sống một mình ở nước ngoài suốt bốn năm, thậm chí còn từng đi cắm trại ở các vùng địa cực, dải ngân hà treo lơ lửng trên đầu như thể đưa tay lên là có thể chạm tới; anh từng lạnh đến run bần bật, chỉ có thể làm bạn với gấu Bắc Cực, từng phiêu bạt trên biển rộng mênh mông đến chẳng còn biết rõ tháng ngày, từng chu du tới tận chân trời góc bể.
REPORT THIS AD
Thế nhưng, anh chưa từng cảm thấy cô đơn như bây giờ.
Đêm khuya, ánh đèn mờ nhạt, hóa ra đối với một số người, mất đi một người đã từng vì mình mà soi sáng màn đêm, thật sự là mất đi cả thế giới.
Lâm Hướng Tự suy nghĩ một hồi rồi đứng trên ban công gọi điện cho Trình Khả Hân.Trình Khả Hân đè nén sự giận dỗi trong lòng, hỏi anh: “Hồ Đào tỉnh chưa anh?”
“Cậu ấy tỉnh rồi.” Anh không muốn nói nhiều về bệnh tình của cô.
“Vậy là tốt rồi,” cô ấy nói, “Nếu được thì, Lâm Hướng Tự, chúng ta nói chuyện được không?”
“Được.” Anh đang rất mệt, đầu đau như muốn nứt ra, anh đưa tay lên bóp huyệt thái dương.
Trình Khả Hân nắm chặt điện thoại, trầm mặc hồi lâu rồi bắt đầu òa khóc.
Ban đầu tiếng khóc rất nhỏ, sau đó vì không thể kìm nén mà càng lúc càng lớn.
Sau đó Lâm Hướng Tự nghe thấy Trình Khả Hân nói: “Chúng ta chia tay thôi.”
“Từ trước đến giờ, em vẫn luôn biết rõ rằng anh chẳng hề yêu em. Thế nhưng em cứ nghĩ chúng ta như vậy cũng tốt, không bàn đến chuyện yêu đương mà chỉ là tìm một người có thể chung sống cả đời, tôn trọng nhau như khách cho đến lúc đầu bạc răng long. Nhưng bây giờ phải dừng lại ở đây thôi… Chúng ta đều biết, rằng không sao tiếp tục được nữa rồi. Nếu người đó không phải Hồ Đào, em sẽ không chọn buông tay, nhưng bây giờ em biết rõ rằng mình không thể thắng được cậu ấy, bởi vì anh và cậu ấy…. lẽ ra nên ở bên nhau từ rất lâu, rất lâu rồi.”
REPORT THIS AD
Khoảng cách tình yêu là biển rộng và núi cao, là núi và biển không cách nào san lấp.
“Thật sự xin lỗi em.” Lâm Hướng Tự khẽ nói.
“Em nói rồi mà,” Trình Khả Hân vẫn chưa nín hẳn, lúc nói chuyện cứ nấc lên từng tiếng, “Anh đã thực hiện giấc mộng hoang đường và xa vời của em thời niên thiếu, nên đừng nói lời xin lỗi với em. Cũng chỉ là một đoạn tình cảm mà thôi, đâu ai có thể bảo đảm cả đời không ly tán.”
Một lát sau, Trình Khả Hân nín khóc, mỉm cười nói: “Em không trả lại nhẫn đâu. Đó là món quà giá trị nhất em từng nhận được.”
Lâm Hướng Tự không biết nên nói gì cho phải, anh thầm nghĩ, có phải đời này, anh thật sự không có khả năng mang lại hạnh phúc cho người khác hay không.
Nửa đời hoang đường, tựa một giấc chiêm bao.
Cả hai cùng im lặng vài giây, Lâm Hướng Tự vốn đang chờ Trình Khả Hân chửi mắng anh một trận trước khi cúp máy, không ngờ đợi thật lâu thì cô ấy bỗng nói: “Lâm Hướng Tự, em yêu anh.”
Sau đó Trình Khả Hân cúp máy.
Lâm Hướng Tự vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại. Qua một hồi lâu, anh buông lỏng tay trái, mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân rồi gọi điện cho bà Lâm.
REPORT THIS AD
“Tình lại là tốt rồi, đợi mấy ngày nữa được thăm bệnh thì mẹ sẽ nấu chút canh đem vào, mẹ thật sự đã nhìn con bé lớn lên,” bà Lâm ở đầu kia điện thoại nói, “Nhưng số con bé khổ quá.”
Lâm Hướng Tự im lặng lắng nghe bà nói. Một lát sau, anh khẽ mở lời: “……Mẹ.”
Lúc này bà Lâm mới dừng lại, im lặng vài giây, bà nói: “Mẹ biết con muốn nói gì. Ngày xưa nói không yêu là con, bây giờ hối hận, cũng là con.”
Lâm Hướng Tự không nói gì.
Bà Lâm tiếp tục nói: “Thật ra mẹ vẫn luôn rất thích con bé. Mẹ đã từng gặp rất nhiều đứa con gái, nhưng vẫn luôn thích con bé nhất. Nếu không phải vì cho rằng con vẫn còn nặng lòng với con bé Hứa Nhiên Nhiên thì sao mẹ lại phải tác hợp con cùng người khác cơ chứ?”
Thấy Lâm Hướng Tự vẫn không nói gì, bà Lâm đoán ra nhất định bây giờ trong lòng con trai không hề dễ chịu. Thở dài một hơi, bà hỏi: “Bây giờ con định thế nào?”
Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng mở miệng: