Ánh Sáng Trắng

Chương 7: Giang Sơn Và Mỹ Nhân, Hắn Muốn Cả Hai


trước sau

Advertisement

“Mặt ngươi kia... là ai hạ?” Triệu Minh nhìn chằm chằm một bên mặt sưng đỏ của nàng, con ngươi đen láy ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

Trần Hy Hy không đáp, hắn là cái gì mà nàng phải báo cáo?

“Nói chuyện!” Âm điệu ra lệnh không cho phép nàng cự tuyệt.

Trần Hy Hy có chút tức giận nhìn hắn, hắn quen thói bá đạo rồi đúng không?

“Ai đánh thì sao? Có liên quan gì đến Thái tử sao? Kia, mời Thái tử trở về, ta phải đi ngủ.” nàng đây chính là công khai đuổi hắn.

Ở phủ thái tử, hắn đuổi nàng.

Vậy giờ hiện tại đang là phủ của nàng, phòng của nàng, nàng sao không thể đuổi người.?

Sắc mặt Triệu Minh tối sầm, sống đến mười chín năm rồi, vẫn là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân “hắt hủi".

Cả người hắn tỏa ra thứ hơi thở âm hàn, Trần Hy Hy không tự giác mà cắn răng. Nàng ở hiện đại, quen việc nam nữ đều bình đẳng, nhưng như thế nào quên ở cổ đại rất nặng về tư tưởng “trọng nam khinh nữ”, hắn còn là thái tử cao cao tại thượng.

Chỉ thấy trước mắt tối lại, bóng dáng cao lớn của Triệu Minh đã bao trùm lên người nàng, mùi hương thơm thoang thoảng của hắn liền xộc vào mũi nàng. Trần Hy Hy cũng vừa tắm xong, trong không khí cũng lan tỏa hương thơm tươi mát.

Hơi thở hai người như hòa quyện vào nhau.

Trần Hy Hy khẽ chau mày, vô ý lùi lại tạo khoảng cách với hắn, nhưng Triệu Minh lại lập tức nắm lấy cổ tay nàng, cười có chút châm chọc:

"Ngươi sợ bản cung à?”

Cổ tay bị Triệu Minh nắm có chút đau, kỳ thực nàng không sợ hắn, nhưng nàng kiêng kị thân phận của hắn.

“Ta đương nhiên sợ Thái tử.” Có chút gian trá mở miệng.

“Ngươi đúng là nói dối không đỏ mặt.” Triệu Minh cười lạnh. Nàng sợ hắn sao? Có người nào sợ hắn mà lại dám đả thương hắn? Dám đuổi hắn như nàng chưa?

Trần Hy Hy cười nhìn hắn, không nói.

“Đi bôi dược.” thấy khuôn mặt nàng sưng đến lợi hại, hắn khó chịu ra lệnh

Không hiểu sao khi nhìn nàng bị đánh như vậy, tâm hắn liền sinh ra giận dữ. Thậm chí, còn muốn giết kẻ đã ra tay với nàng

“Để sau, ta mệt.” Trần Hy Hy ngẩn ra, liền lắc đầu nói.

Không ngờ Triệu Minh liền kéo mạnh nàng vào lồng ngực của mình, còn chưa hoàn hồn, trên cánh tay liền một trận đau đớn.

"A... ngươi...”

Triệu Minh cắn mạnh cánh tay nàng, lúc buông ra, trên môi hắn đã có thêm vết máu.

Vết máu đỏ chói mắt trên môi hắn càng khiến hắn trông xinh đẹp.

Nàng có chút thất thần mà nhìn hắn, chỉ là cánh tay bị hắn cắn đau đớn khiến nàng ý thức trở lại.

Tốt, tốt, tốt! Lúc chiều nàng cắn hắn, hắn còn gọi nàng là cẩu?

Chỉ là hiện tại, nàng có thể gọi hắn là cẩu sao?

"...”

Cho nên nàng chỉ yên lặng nhưng trong đầu đã mắng chửi Triệu Minh là đồ cẩu.

"Có phải ngươi đang mắng chửi bản cung hay không?” Người trước mặt bỗng cười cười.

Đúng vậy nha!

“Không có.” nàng cũng không ngốc mà thừa nhận.

"Khẩu thị tâm phi.”

“...”

“Nếu để bản cung còn thấy ngươi không chăm sóc tốt cho mình, bản cung liền đánh ngươi.”

A! Có chút kinh ngạc mà nhìn hắn. Hắn cắn nàng là muốn nhắc nhở nàng không được làm bản thân bị thương à?

Triệu Minh, hắn quan tâm sao?

“Thái tử đến đây là có chuyện gì?” Trần Hy Hy cuối cùng vẫn thấy việc đó là không thể nào, liền tỉnh táo hỏi vấn đề chính.

“Thế nào, bản cung không thể đến xem nơi ở của Thái tử phi à?” Triệu Minh nói như thể nàng chính là Thái tử phi của hắn vậy.

“Xin Thái tử đừng đùa như vậy nữa. Thái tử cũng nhìn thấy rồi đấy, ta là cái tiểu thư không được sủng ái trong phủ, sao có thể xứng với thái tử.” dừng một chút, nàng lại cười rộ nhìn hắn: "Với lại, ta cũng không muốn vị trí đó.”

“Vì sao?” Ánh mắt Triệu Minh thẳng tắp nhìn nàng, dường như rất có hứng thú với suy nghĩ khác thường này.

Chẳng lẽ nàng ta muốn "lạt mềm buộc chặt"?

Trần Hy Hy hít một hơi, cười: "Nam nhân của ta đời này chỉ được có một mình ta. Thái tử là nam nhân của thiên hạ. Chúng ta cơ bản là không có khả năng.”

"Ngươi điên rồi sao?” Triệu Minh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười lạnh: “Nam nhân khắp thiên hạ này ai chẳng có tam thê tứ thiếp. Chẳng lẽ ngươi không muốn gả cho ai nữa à?”

"Đúng vậy!” Trần Hy Hy gật đầu, nếu không ai vì nàng mà từ bỏ tam thê tứ thiếp thì nàng nguyện cô độc cả đời.

"Nhưng bản cung muốn ngươi trở thành Thái tử phi.” Triệu Minh bá đạo tuyên bố.

“Vì cái gì là ta?” Trần Hy Hy có chút khó hiểu nhìn hắn. Vì thích ư? Không có khả năng, hắn là kẻ lãnh huyết, tuy có thể đến gần nhưng không thể chạm đến trái tim hắn. Vì nàng có giá trị lợi dụng nào đó sao? A, hắn không phải cũng thấy địa vị trong phủ của nàng sao? Vả lại, cha nàng chỉ là Binh Bộ Thượng Thư, về binh quyền thì đâu có bằng Dạ Tướng quân hay Lệ Thừa Tướng trong triều?

Triệu Minh cũng không biết vì sao hắn muốn nàng trở thành Thái tử phi của mình. Chỉ là, hắn cảm thấy nữ tử trước mắt này có thể cùng hắn sống trong hoàng gia, nơi đầy rẫy những nguy hiểm.

"Bản cung đã nói qua cho ngươi biết chưa?Thứ bản cung muốn, chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt của người ta.”

Trần Hy Hy trừng mắt nhìn hắn:

"Thái tử muốn giang sơn hay mỹ nhân?”

Ha! Câu hỏi này rõ ràng là thâm ý. Nếu hắn muốn nàng, thì phải từ bỏ tam cung lục viện, mà điều đó thì làm sao giữ vững giang sơn của hắn. Nếu hắn muốn giang sơn, thì phải từ bỏ nàng. Triệu Minh, ngươi sẽ chọn thế nào?

Triệu Minh sắc mặt có chút khó coi, hắn siết chặt chiếc cằm của nàng, gằn từng chữ

“Giang sơn và mỹ nhân, bản cung muốn cả hai.”

Trần Hy Hy tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Thế mới là phong cách của hắn, không phải sao?

Trần Hy Hy hất tay hắn ra khỏi mình. Nàng xoay lưng, bóng lưng có phần cô độc và thê lương.

Kiếp trước sống trong thân phận nhị tiểu thư Lý gia nhưng thực chất là con cờ trong tay họ.

Vẫn nhớ ngày đầu tiên họ nhặt nàng về đào tạo, lúc đó nàng mới có năm tuổi. Họ nhốt nàng vào một căn phòng với những đứa trẻ khác.

Thủ đoạn của họ thật tàn nhẫn, họ chỉ cho bọn nàng ăn một ngày hai bữa. Chính là về sau, lượng thức ăn càng ít. Điều đó dẫn đến sự cạnh tranh khốc liệt giữa những đứa trẻ. Năm tuổi, nàng tay đã nhuốm máu, chính là chỉ có một mình nàng giẫm lên xác những đứa trẻ kia mà được ra khỏi căn phòng đó.

Từ đó về sau, Lý gia sắp xếp cho nàng một cái thân phận nhị tiểu thư vừa để dễ đào tạo vừa có thể giám sát nàng.

Bây giờ thì sao? Xuyên về cổ đại, cũng là thân phận nhị tiểu thư không được sủng ái, vận mệnh lại lần nữa bị người ta tùy ý nắm giữ.

Chẳng lẽ hai kiếp người... Nàng không thể sống vì chính mình sao?

Tại sao? Tại sao ông trời đã để nàng sống còn bắt nàng chịu lần nữa bi kịch như vậy?

Triệu Minh thấy bóng lưng cao ngạo mà cô tịch của nàng, trong tâm hắn sinh ra một loại cảm giác muốn ôm nàng.

Chỉ là... Triệu Minh không hề làm như vậy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thoát:

"Hy Hy. Tỷ tỷ đây.”

Trần Mộc Tâm!

Ưu thương nơi khóe mắt lập tức biến mất, Trần Hy Hy liếc mắt nhìn Triệu Minh, nếu Trần Mộc Tâm biết trong phòng mình có nam nhân e là phiền phức không nhỏ.

Triệu Minh không nói gì, chỉ là liền lách người qua tấm bình phong.

Hắn, chưa bao giờ nghĩ đến phá hỏng thanh danh của nàng.

Mở cửa, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trần Mộc Tâm hiện lên mấy phần lo lắng.

"Hy Hy...”

"Tỷ tỷ... sao lại đến đây?” Trần Hy Hy có chút xa cách mở miệng, tầm nhìn của nàng rơi vào trên tay Trần Mộc Tâm, đó là một túi bọc khá lớn.

"Hy Hy, chuyện của mẫu thân ta vừa nãy, ta thay mẫu thân xin lỗi muội.” Trần Mộc Tâm thấy má nàng bị sưng, thực sự áy náy. Nàng không hề mong muốn mẫu thân làm như vậy.

Trần Hy Hy cười có chút lạnh lùng:

"Một câu xin lỗi liền xong à? Chẳng lẽ chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng việc xin lỗi sao?”

"Hy Hy... muội biết ta không có ý đó.” Trần Mộc Tâm lắc đầu, nắm tay khẽ run.

“Tỷ tỷ à!” Trần Hy Hy có chút không kiên nhẫn: “Nếu tỷ tỷ đến đây chỉ vì những lời này thì tỷ tỷ nên về đi, mất công đại phu nhân lại trách tỷ đến nơi bần hàn này của ta.”

Khóe mắt Trần Mộc Tâm có tia đau đớn, tuy trước nay mẫu thân không thích nàng thân cận với muội muội này nhưng Trần Mộc Tâm chưa bao giờ có ý muốn tổn thương nàng.

Nhớ đến bọc tay, Trần Mộc Tâm vội nói:

“Cái này... tỷ chuẩn bị cho muội. Mười lăm ngày nữa chúng ta phải vào hoàng cung tuyển tú, muội nên luyện tập một chút.” Trần Mộc Tâm đặt lên tay nàng.

Cảm thấy trên tay có chút nặng, vẫn là không đành lòng từ chối, Trần Hy Hy liền nhận lấy.

Khoảnh khắc nàng xoay lưng, người đằng sau chợt nói:

"Hy Hy, lúc nãy... lúc nãy tỷ thấy trong phòng muội có bóng của một người khác.”

Trần Hy Hy cau mày, xem ra là ánh đèn in bóng dáng của Triệu Minh trên cửa rồi.

"Tỷ tỷ nhìn nhầm chăng? Trong phòng chỉ có mình muội. Nếu tỷ tỷ không tin, có thể vào xem thử.” nàng không tin một nữ tử nho nhã như Trần Mộc Tâm lại có thể đường đột như vậy đâu.

Quả như nàng dự đoán, Trần Mộc Tâm có chút xấu hổ, sau đó liền nâng tà áo rời đi.

“Có một tỷ tỷ tốt như vậy, ngươi không cao hứng sao?” Đóng cửa vào phòng, Triệu Minh đã từ sau bức bình phòng trở về .

“Thái tử là đang trách ta vô tình sao? À, ta nghe nói tỷ tỷ của ta rất ái mộ thái tử, thái tử có thể nghĩ đến lấy nàng.” dù sao, cũng là tiểu thư của Thượng Thư Phủ. Vả lại, Trần Mộc Tâm còn nổi tiếng là đệ nhất tài nữ đế đô, so với Trần Hy Hy nàng không danh tiếng chẳng phải tốt hơn nhiều à?

"Tại sao ngươi lúc nào cũng chọc giận bản cung?” Triệu Minh bực bội nói.

"Ta sao dám chọc giận thái tử. Ta là đang nghĩ cho thái tử.”

“Câm miệng!” Triệu Minh thanh âm như hàn băng ra lệnh, trừng mắt cảnh cáo nhìn nàng.

Nhìn đến bọc tay kia, hắn lại cười:

"Hy vọng nửa tháng sau, ngươi có thể đem đến cho bản cung kinh hỉ.”

Vừa mới tức giận đã cười ngay được. Tên Thái tử này quả thực khó hiểu!

"Thái tử lại đánh giá ta cao quá rồi.” Trần Hy Hy hờ hững đáp lại.

Triệu Minh không nói, chỉ là bên môi đỏ thẫm vẫn giơ lên ý cười thản nhiên.

Hắn cảm thấy, nữ nhân này rất giảo hoạt. Nàng có thực tài, nhưng là che giấu rất sâu.

Triệu Minh thực sự có chút muốn tìm tòi khám phá con người của nàng.

"Thái tử còn không về sao?”

"Gấp cái gì? Bản cung nằm ngủ một chút.” Nói xong rất tự nhiên chiếm lấy cái giường của nàng.

Trần Hy Hy thật sự muốn lấy cái gối đập vào khuôn mặt khuynh thành của hắn.

Triệu Minh, ngươi thực vô sỉ.

"Nếu ngươi không ngại, có thể lên đây nằm cùng bản cung.” Hắn còn tốt bụng nhắc nhở nàng.

"Đa tạ thái tử.” Trần Hy Hy nghiến răng, nằm với hắn thà nàng trải nệm nằm còn hơn.

Không biết qua bao lâu nhưng là Triệu Minh đã ngủ thật. Trần Hy Hy xem sách có chút mỏi mắt, nhìn lại người nằm trên giường, thở dài. Xem ra hôm nay hắn ngủ ở đây rồi.

Tắt đèn, đột nhiên thấy người trên giường nói mớ. Âm thanh kia không rõ lắm nhưng nàng vẫn có thể nghe được.

"Mẫu hậu...”

Hắn nói, mẫu hậu?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện