Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Chương 8: “Anh ơi… Cho em… A a… Bắn đầy cho huyệt nhỏ dâm đãng…”


trước sau

Giang Âm nhịn xuống cơn buồn nôn đang sắp trào ra ngoài, cô đứng dịch sang bên cạnh một chút, tránh người đàn ông kia.

Nhưng không tới vài phút, người kia lại tiến lên lần nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, không thể tiến cũng chẳng thể lùi, Giang Âm sợ hãi, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.

Cách một đám người trong xe, cảm nhận được sự bối rối của Giang Âm, vốn dĩ Trần Thanh đang đứng ở chỗ tay vịn phía sau cửa xe lập tức đưa tay đẩy hàng người ra, đi tới phía sau cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ này dáng người nho nhỏ, gầy gầy, trên người thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt, Trần Thanh vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô.

Có lẽ là do ban nãy đã bị hoảng sợ, cho nên bàn tay nắm lấy tay vịn trở nên trắng bệch.

Cần cổ trắng nõn hơi cúi xuống, tạo thành một độ cong tuyệt đẹp.

Yết hầu của Trần Thanh lên xuống, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khô nóng.

Anh có thể cảm giác được thứ dưới thân mình đang muốn ngẩng đầu, bàn tay anh ngưa ngứa, rất muốn đưa tay chạm vào cô.

Cảm giác xa lạ ấy khiến anh nhíu mày, môi mỏng cũng mím lại.

Mùi hương thanh nhã thay thế cho mùi khiến người ta buồn nôn. Giang Âm như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, cơ thể đang căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng.

Nhận ra cô gái nhỏ đã thả lỏng cơ thể, Trần Thanh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang bắt đầu phát ngốc.

Không thể không thừa nhận, lá gan của vật nhỏ này rất lớn.

Vừa rồi suýt chút nữa đã lọt vào móng heo vậy mà bây giờ vẫn cơ tâm tư mà phát ngốc.

Đuôi mắt dần nhiễm ý cười, anh đột nhiên cảm thấy có chút tò mò, không biết vì nguyên nhân gì mà ngày nào vật nhỏ này cũng mặc gió, mặc mưa để “hộ tống” anh về nhà chứ?

...

Trong phòng ngủ chủ đạo là hai màu đen trắng, trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, trên gương thiếu niên toát ra đầy mồ hôi, khuôn mặt ngập tràn tình dục.

Da thịt của thiếu nữ trắng nõn trần trụi cưỡi trên người anh, eo nhỏ yêu kiều vặn vẹo, hoa huy*t đỏ bừng phun ra nuốt vào gậy th*t của anh, miệng nhỏ xinh xắn không ngừng rên rỉ:

“A ư… Sâu quá… Đến tử cung rồi… Anh ơi… Mạnh… Mạnh hơn nữa… A a ưm… Thoải mái quá…”

Nghe được yêu cầu của cô gái, thiếu niên thấp giọng cười khẽ, động tác bên dưới càng nhanh hơn, mạnh mẽ đâm vào rút ra hoa huy*t của cô.

Khoái cảm đã ăn mòn hết lý trí của thiếu nữ, sự xấu hổ đã sớm ném đi từ lâu.

Đôi tay không nhịn được mà tự xoa bóp hai vú như chiếc bánh bao của mình, ngửa đầu rên rỉ, mái tóc dài màu đen cũng lay động theo động tác của cô.

“Anh ơi… Lớn quá… Dùng… Dùng sức làm em đi… A a ư ư… Anh ơi… gậy th*t lớn… A… Đang ở… Trong cơ thể… A ưm….”

Nhìn cô gái đã quên hết mọi thứ mà trầm mê trong tình dục, cơ bắp ở cánh tay của thiếu niên căng chặt, mạnh mẽ xoay người đè cô xuống bên dưới, sau đó càng dùng sức làm huyệt nhỏ ướt át của cô.

“Chặt quá… A… Em yêu, ôm chặt anh… Sao em lại có thể chặt như vậy… Anh chơi chết em được không… Hả?”

“Được… Đều cho em… Anh ơi… Cho em… A a… Bắn đầy cho huyệt nhỏ dâm đãng… Anh ơi… A a a… Nhanh hơn… Nhanh hơn một chút… A ư… Em muốn… Muốn tới… A…”

Khoái cảm quá mức kích thích khiến cho hoa huy*t của thiếu nữ co rút lại, cắn chặt lấy gậy th*t lớn của thiếu niên, mật dịch ướt át thấm ướt khăn trải giường phía bên dưới.

Bởi vì cô gái nhỏ cao trào nên càng chặt hơn, mang đến cho thiếu niên khoái cảm vô tận. Anh dừng động tác, cảm nhận sự căng chặt của hoa huy*t đang run rẩy, mạnh mẽ cắn mút gậy th*t của anh, mật dịch xối lên gậy th*t. Một dòng điện chạy tới tận xương sống của anh khiến anh suýt chút nữa thì buông vũ khí đầu hàng.

Anh cúi đầu, mạnh mẽ cắn mút đầu v* đỏ bừng của thiếu nữ. Chờ tới khi cô gái hưởng thụ xong dư vị của cao trào, anh gác hai chân của cô lên vai mình, vật bên dưới lại tiếp tục ra vào.

Âm thanh tinh hoàn đánh lên hoa huy*t, gậy th*t ra vào phát ra tiếng nước, cùng với tiếng thở dốc vì động tình. Cho dù là âm thanh nào cũng đều kích thích dục vọng của thiếu niên.

“Em yêu… Anh muốn… A… Bắn… Em kẹp chặt lại…”

Cảm nhận được hoa huy*t của cô gái nhỏ co rút từng cơn, thiếu niên nhanh chóng đâm vào rút ra, quy đầu mạnh mẽ chen vào tử cung nhỏ hẹp của cô gái, tinh dịch nóng bỏng nhanh chóng lưu lại trong lối nhỏ chật hẹp ấy…

Trần Thanh bỗng
mở to mắt, im lặng nhìn trần nhà.

Anh nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ, cảm giác dinh dính dưới thân vô cùng chân thật khiến mạch suy nghĩ của anh hỗn loạn.

Thật lâu sau, anh thở dài một tiếng như thỏa hiệp. Thiếu niên không có ham muốn mười tám năm, từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên tự mình nắm lấy gậy th*t của mình, cảm xúc trong giấc mơ ban nãy vẫn còn, vuốt ve lên xuống gậy th*t to bằng cánh tay trẻ con trong tay, một lúc sau mới thở mạnh một tiếng, bắn ra tinh dịch.

...

Trường cao trung thành phố Nam có nghi thức kéo cờ vào mỗi đầu tuần, âm thanh hát quốc ca vang vọng từng góc trong sân trường.

Ở các cửa cầu thang của ba khu dạy học, học sinh mặc đồng phục xanh và trắng xếp thành hàng dài, đi tới vị trí của mình ở sân thể dục.

Buổi sáng hơn tám giờ, không khí trở nên oi bức hơn một chút.

Giang Âm vừa xuống cầu thang một lúc thôi mà sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác dính nhớp khiến cô hơi khó chịu.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô đã bỏ lỡ ánh mắt của Trần Thanh cách đó không xa.

“Anh Thanh, anh Thanh, hàng thứ ba ở tình từ bên này là lớp văn một cùng tầng với lớp mình đấy.”

Hứa Trạm quàng tay lên vai Trần Thanh, nói:

“Tôi nghe nói ở trường mình thì lớp đó là nhiều gái xinh nhất.”

“Nhìn cô gái mắt to da trắng kia đi, có phải rất trong sáng không? Hình như tên là Giang Âm thì phải, là học sinh giỏi ngoan ngoãn có tiếng đó.”

Nhìn theo hướng ngón tay mà Hứa Trạm chỉ, anh hơi nhướng mày.

Thì ra vật nhỏ này tên là Giang Âm à…

Trần Thanh nhàn nhạt hỏi:

“Ồ? Ngoan như thế nào?”

Nghe được câu hỏi của Trần Thanh, cậu ta càng vui vẻ hơn, nói:

“Cậu biết đấy, môn toán mà được điểm tối đa cũng chẳng có gì lạ cả. Nhưng mà môn ngữ văn mà được điểm tối đa thì có phải là rất rất giỏi không? Mà tổ trưởng tổ ngữ văn Lý Toàn Hồng nổi tiếng là chấm bài nghiêm khắc, vậy mà có thể cho cô ấy điểm tối đa, chuyện này thật sự…”

Nói xong, Hứa Trạm giơ ngón tay cái với Trần Thanh.

“Hơn nữa dáng vẻ cũng sạch sẽ ngoan ngoãn, không chỉ được giáo viên trong trường thích mà còn có không ít nam sinh thích cô ấy đâu. Nhưng mà con gái nhà người ta lại chẳng có hứng thú với chuyện yêu đương, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền.”

Trần Thanh không nghĩ tới cô gái nhỏ yêu kiều mềm mại kia lại có một mặt như vậy.

Nhưng mà “chỉ một lòng đọc sách thành hiền” này, anh không đồng ý lắm.

Từ khi biết đến sự tồn tại của cô gái này, anh thấy không ít lần cô và bạn của mình đến nhìn lén anh.

Rõ ràng là gan rất nhỏ, vậy mà lại dám nhìn lén anh thì gan cũng lại rất lớn. Mỗi lần nhìn anh, cô gái nhỏ đều sẽ chớp chớp mắt để che dấu sự chột dạ.

“Không đúng, anh Thanh, đây là lần đầu tiên cậu chủ động hỏi tôi về chuyện của một cô gái!”

Cuối cùng Hứa Trạm cũng nhận ra sự khác thường của anh, không sợ chết mà trêu ghẹo:

“Sao thế? Thích à? Anh Thanh của chúng ta cuối cùng cũng là cây vạn tuế muốn ra hoa à?”

Vẻ mặt Trần Thanh đanh lại, nghĩ tới tối hôm qua mình mộng xuân là vì cô, sau đó… còn lần đầu tiên trong cuộc đời anh thẩm du nữa.

Câu nói phản bác đến miệng rồi nhưng lại bị nuốt trở lại.

Thích ư?

Có lẽ chưa tới.

Từ trước tới nay, đối với kiểu quen biết hai, ba ngày đã yêu nhau đến chết đi sống lại, anh đều khịt mũi coi thường.

Nhưng mà đối với cô gái nhỏ này nảy sinh hứng thú và tình dục là sự thật.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện