Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Chương 33: Em là người đã chết một lần rồi


trước sau

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến cho mái tóc của anh hơi rối, vẽ ra một đường cong ưu nhã trong khoảng không. Đôi mắt đen như mực tựa như đá hắc diệu thạch trong suốt. Khi đôi mắt ấy nhìn cô như chứa một loại nhu tình.

Khi đối mặt với cô, khóe miệng cô luôn cong lên tạo thành một vòng cung, mang theo sự yêu chiều khó nói thành lời.

Khi đến gần, trên người anh có một loại mùi hương nhàn nhạt bao quanh cô, khiến cô trầm mê, cũng khiến cô yên lòng.

Trần Thanh đưa tay xoa xoa khuôn mặt còn chưa khô nước mắt của cô, thấp giọng hỏi:

“Sao lại khóc thế này? Bị dọa sợ rồi à?”

Cô nhìn anh không chớp mắt, nhẹ giọng gọi anh, tựa như sợ hãi lại giống như may mắn:

“A Thanh.”

“Ừ, anh đây?”

“Chúng mình vào xe đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Cô quyết định sẽ nói hết mọi chuyện cho anh nghe.

“Được.”

Ngồi trên xe, Giang Âm cúi đầu trầm mặc.

Trần Thanh cũng không thúc giục cô, chỉ dùng tay mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Một lúc lâu sau, Giang Âm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, nói:

“Em là người đã từng chết một lần rồi, anh tin không?”

Bàn tay đang nắm tay cô của Trần Thanh cứng đờ, ánh mắt ánh lên vẻ không thể tin được.

Không cho Trần Thanh cơ hội nói chuyện, Giang Âm nghiêng đầu nhìn vụ tai nạn xe cộ ngoài cửa sổ, tiếp tục nói:

“Nói đúng hơn thì đời trước từng chết một lần, sau đó sống lại về bây giờ. Có phải anh cảm thấy không thể tin được đúng không? Ha… Lúc ấy em cũng không dám tin.”

“Tại sao lại chết?”

“Tai nạn xe cộ.”

Trong xe khá tối, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ nghe được tiếng cười khe khẽ.

“Đời trước ba em bị lừa, thiếu rất nhiều tiền, cho nên em chủ động bỏ học…”

Cô nhẹ nhàng nói xong chuyện cũ của mình, nghiêng đầu nhìn anh.

Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh hồi lâu, ngay lúc trái tim của Giang Âm sắp hết hi vọng thì anh mở miệng, giọng nói mang theo sự đau lòng ngoài dự đoán của Giang Âm:

“Ban nãy khóc là do tai nạn xe cộ đời trước nên em sợ à?”

Giang Âm ngẩn người, ngây như phỗng nhìn Trần Thanh.

Cô không nghĩ tới anh sẽ hỏi chuyện này.

Một dòng nước ấm từ ngực truyền tới chân tay, truyền tới lục phủ ngũ tạng, truyền tới khắp cơ thể.

Giang Âm cắn môi, lắc đầu, nói:

“Không phải, em khóc là bởi vì, A Thanh của em, cũng sẽ xảy ra tai nạn xe cộ…”

“Đời trước, vào buổi chiều ngày 21 tháng 12, anh xảy ra tai nạn ở giao lộ gần trường học, khiến cho hai mắt bị mù.”

Giang Âm vươn tay chạm lên khuôn mặt của anh, cuối cùng dừng ở nơi khóe mắt.

“Khi ấy chúng ta không có quen biết, anh không quen em, nhưng em thích anh.”

Giang Âm thản nhiên nói ra sự say đắm của mình đối với anh.

“Bởi vì thích anh, cho nên mới đặc biệt chú ý tới chuyện của anh. Sau khi chuyện tai nạn xảy ra không lâu, có tin tức nói vụ tai nạn của anh không phải là ngoài ý muốn mà là do có người tác động.”

Bầu không khí trầm mặc, hai người không ai nói gì nữa.

Trần Thanh đã nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ tới ngọn nguồn câu chuyện lại như vậy.

Anh có ngạc nhiên, có sung sướng, nhưng nhiều hơn lại là thương tiếc.

Cô gái nhỏ của anh, đời trước đã chịu khổ nhiều rồi…

Một lúc lâu sau, để giảm sự áp bức của bầu không khí, Trần Thanh nói sang chuyện khác:

“Cho nên ngày nào em cũng đưa anh về nhà à?”

Rõ ràng là một câu nói đứng đắn, nhưng Giang Âm nghe xong lại cảm thấy có chút không đứng đắn.

Cô xấu hổ, mắt hạnh trừng anh, hờn dỗi nói:

“Thì sao? Anh không vui à?”

Trần Thanh cười, ôm lấy cô, lấy lòng hôn lên mắt cô, dịu dàng dô dành cô:

“Sao lại không vui được chứ? Đừng tức giận, được không?”

Giang Âm dụi mặt vào lòng anh, cười vui vẻ.

Một lúc sau, cô nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu khỏi lòng Trần Thanh, hỏi:

“Vậy anh thích em từ lúc nào?”

Nghe cô hỏi như vậy, Trần Thanh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Bắt đầu thích cô từ khi nào?

Khi nào bắt đầu thích nàng.

Thật ra anh cũng không biết,

Ban đầu phát hiện Giang Âm trộm đi theo mình, anh chỉ cảm thấy thú vị.

Sau đó lại vì cô mà nằm mơ mộng xuân thì bắt đầu có dục vọng với cô.

Dần dần, anh thường xuyên nghĩ tới cô, ánh mắt cũng không tự chủ được mà dõi theo cô, bởi vì cô mà chẳng thể khống chế cảm xúc.

Anh không phải người ngu ngốc, mặc dù chưa yêu đương bao giờ, nhưng anh biết, cô gái này đối với anh mà nói, hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù anh sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng nhà anh không có những bí mật giới hào môn. Tình cảm của ông bà và ba mẹ anh từ trước đến nay vẫn rất tốt.

Cho nên đối với chuyện tình cảm, anh vô cùng thận trọng.

Nơi này của anh, chỉ có bắt đầu, không có kết thúc.

Không phải anh không muốn kiềm chế, nhưng mà anh thất bại rồi.

Giới hạn của anh bị cô phá vỡ, hơn nữa, ví dụ như hiện tại, đối với cô, anh còn không có giới hạn.

Cho dù cô có lăn lộn như thế nào, hình như anh vẫn có thể chấp nhận được.

Nếu nhất định phải nói thích cô từ bao giờ.

Anh có thời gian cụ thể.

Anh chỉ biết, đời này của anh sẽ chẳng có ai khác.

Quãng đời còn lại, chỉ muốn cô tham dự mà thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện