Ảnh Hậu Trọng Sinh: Thượng Tướng Đại Nhân, Anh Đừng Trốn

Về nhà (3)


trước sau

Advertisement

Chương 7: Về nhà (3)

Hai bộ trang điểm này gần mười ngàn nhân dân tệ, thật sự lúc ấy não cô bị tắc mới có thể mua cái này. Tiền sinh hoạt cả tháng của gia đình bình thường có khi còn chưa đến mười ngàn.

Bản thân thật sự vung tiền như rác, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà kiếp trước cô không có nhiều bạn bè.

Tưởng Nhất Bối ném xong  ngó đến tủ quần áo, thanh lý một vài bộ có kiểu dáng không thích hợp. Sau khi chỉnh lý xong cô phát hiện tủ quần áo bị rỗng một nửa, thì ra trong tủ cô treo nhiều thứ biến hóa như vậy.

Vừa ngồi xuống thì nghe tiếng mẹ kêu mình ở dưới lầu, Tưởng Nhất Bối lại đứng lên chạy xuống lầu.

Đi đến đầu bậc thang thấy ba Tưởng và Tưởng Nhất Đình về, hai người đứng một chỗ nói cười. Trong tay Tưởng Nhất Đình còn cầm một cái túi màu trắng, bên trên in logo thương hiệu khá nổi tiếng, tùy tiện chọn một bộ cũng hơn mấy ngàn.

Tưởng Nhất Bối nhìn hai người thay giày thì nhanh chóng đi lên lầu, lấy túi đựng đồ trang điểm ra khỏi thùng rác, trong mắt xoay chuyển, trên đầu như mọc lên hai cái sừng ác ma, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa.

Tưởng Nhất Đình nhìn thấy Tưởng Nhất Bối đi xuống thì chào hỏi một tiếng, trên mặt mỉm cười ngọt ngào làm người ta cảm thấy như gió xuân: "Bối Bối cắt tóc à, rất đẹp."

Ba Tưởng thấy hai chị em ở chung tốt như vậy thì cười nói: "Sau này học tập chị của con một chút, đừng suốt ngày làm mấy chuyện không đứng đắn."

Giọng nói của ba Tưởng không nhỏ, vừa vặn mẹ Tưởng bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, nghe ba Tưởng nói xong thì liếc ông một cái, cái gì mà không đứng đắn chứ, bảo bối nhà bà rất ngoan.

Tưởng Nhất Bối không để ý cười, giả ngu: "Con rất thích kiểu tóc này, mẹ nói kiểu tóc này rất đẹp. Kiểu tóc lúc trước mà chị kêu nhà tạo mẫu tóc làm cho con cũng đẹp, con cũng thích, nhà tạo mẫu nói rất nhiều học sinh cấp ba thích kiểu này. Chị, chị đừng giận, sau này cắt tóc em sẽ báo với chị."

Một đôi mắt ngập nước vô tội nhìn đối phương cầu xin đừng trách mắng mình, điểm này rất giống với mẹ Tưởng. Lúc còn trẻ, mỗi lần ba Tưởng tức giận, mẹ Tưởng nhìn ông như vậy thì ông lập tức hạ hỏa.

Đương nhiên ba Tưởng không thể tức giận con gái, chuyện này cũng không phải con gái làm sai, mà lại Tưởng Nhất Đình lúng túng đứng đó, tay co lại sau lưng, lui không được mà tiến cũng không xong. Nói nhiều thì sẽ thành ngụy biện, không nói thì như ngầm thừa nhận tội danh.

Ba Tưởng hòa giải: "Ha ha, tuổi trẻ thích cảm giác mới mẻ, không thử làm sao biết mình có hợp hay không. Đình Đình, mau đưa đồ cho em gái, xem em có thích hay không."

Ba Tưởng nháy nháy mắt ra hiệu cho cô ta.

Tưởng Nhất Đình luống cuống tay chân lấy một cái túi ra, đưa hai tay cho Tưởng Nhất Bối, giữa lông mày đã không còn sự xấu hổ như hồi nãy: "Bối Bối, hôm nay em xuất viện, chị và ba mua quần áo cho em này, em nhìn xem có

Advertisement
thích hay không."

Cô dùng ngón chân cũng biết phong cách mua quần áo của Tưởng Nhất Đình là gì, chắc chắn là rất bánh bèo. Mở túi ra nhìn, váy màu hồng nhạt thật sự không khiến cô vui là bao. Chuyện làm Tưởng Nhất Bối hứng thú chính là, cô đã nói như vậy mà Tưởng Nhất Đình vẫn giả bộ như không có chuyện gì, thật sự lợi hại.

"Cảm ơn, trong thời gian này chị chịu khổ rồi, em cũng có quà muốn tặng chị."

Tưởng Nhất Bối đưa hai bộ trang điểm cho Tưởng Nhất Đình: "Đây là hai bộ trang điểm lúc trước hai chị em mình cùng mua, lúc ấy chị rất thích, nhưng không mang nhiều tiền nên em lấy tiền mình mua luôn. Chị, chị đừng sợ em thiếu tiền, em là con một, rất vui khi có thêm một người chị, hơn nữa chị đối xử với em tốt như vậy, hai bộ trang điểm này xem như quà cảm ơn, cảm ơn chị đã bao dung em."

Tưởng Nhất Bối nói đến tình thâm thấm thía, kiếp trước cái danh ảnh hậu không chỉ trưng cho đẹp. Cô quay phim rất nhiều, từ trước đến giờ đều dùng giọng của mình, cơ bản không cần lồng tiếng, ngay cả đạo diễn cũng khen cô đọc thoại rất có sức hút.

Hai bộ trang điểm như hai củ khoai lang nóng về đến tay Tưởng Nhất Đình. Cô ta nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Tưởng Nhất Bối cảm thấy Tưởng Nhất Bối đã thay đổi, nhưng khi nhìn lại thì lại cảm thấy không có khả năng. Bình thường Tưởng Nhất Bối đối xử với cô ta không tệ, cũng hay mua quà cho cô ta. Hơn nữa lúc mua hai bộ trang điểm này cô ta cũng không quá muốn có, hiện tại được tặng mà không nhận thì không biết ba Tưởng sẽ nghĩ cô ta thế nào. Dù sao cô ta luôn duy trì hình tượng ngoan ngoãn trước mặt ông.

Ba Tưởng trà trộn nhiều năm trong quan trường cũng không biết nên hòa giảng tình hình thế nào nữa. Lúc trước vì chuyện này mà ông mắng con gái không ít. Hai đứa con gái này đều là con của ông, mặc dù một đứa là con nuôi, nhưng người ta cũng gọi ông một tiếng ba, bây giờ ba mẹ đều chết, ông không thể vì chuyện này mà trách con nhà người ta, ngộ nhỡ làm nó nghĩ quẩn rồi sao.

Mẹ Tưởng mắng ba Tưởng một tiếng đáng đời, bưng dĩa trái cây vui vẻ đi đến: "Hai đứa đến ăn trái cây đi."

Sau đó nghiêm mặt răn dạy chồng: "Anh không cần ăn, càng già càng hồ đồ."

Mẹ Tưởng giả bộ không nghe thấy chuyện vừa rồi, trong lòng lại như có điều suy nghĩ với Tưởng Nhất Đình, đứa nhỏ này có tâm tư bất chính nha.

Ba Tưởng: "..."

Ông lại làm sai chuyện gì rồi.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện