Ảnh Hậu Trọng Sinh: Thượng Tướng Đại Nhân, Anh Đừng Trốn

Ảnh hậu trọng sinh(4)


trước sau

Advertisement

Chương 4.2: Ảnh hậu trọng sinh(4)

Mẹ Tưởng nhìn con gái trên giường: "Không cực khổ, em còn ước gì có thể ngày ngày chăm sóc con gái."

Ba Tưởng vội vàng nói: "Không được, Bối Bối phải đi học, em cũng phải làm việc nhà."

Một tháng này vợ của ông ngày đêm chăm sóc con gái, ông nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng. Con gái làm gì quan trọng bằng vợ, khụ khụ, cũng không phải là con gái không quan trọng mà chính là con gái mãi mãi không thể thay thế vị trí của vợ được.

"Anh rất bận rộn nên em cũng không trông cậy vào anh chăm sóc con gái, anh chăm sóc bản thân tốt là được. Chờ con gái xuất hiện, em sẽ về cùng với con gái."

Nghe vợ yêu muốn ở lại bệnh viện, ông không đồng ý: "Tiểu Nhu( Mẹ Tưởng tên là Tô Nhu, tên thường gọi là tiểu Nhu), em vất vả cả tháng, để anh thuê bảo mẫu chăm sóc Bối Bối là được, giường ở bệnh viện nhỏ như vậy, ngủ không thoải mái đâu."

Nếu không phải mẹ Tưởng để ý đang ở bệnh viện thì chắc chắn bà sẽ nổi giận. Tìm "Bảo mẫu"? Đây là thái độ nên có của một người ba sao? Con gái cũng không chê giường bệnh viện nhỏ, chẳng lẽ người làm mẹ như bà còn yếu đuối hơn con gái. Mẹ Tưởng bực bội, hóa ra đây chỉ là con gái của một mình bà mà thôi, từ lúc con gái tỉnh lại, người làm ba này chưa từng hỏi thăm con gái một câu.

Hiện tại con gái vào viện là vì ai? Nếu không phải vì ông tát con gái một cái, con gái tức giận xông ra ngoài ngay lúc trời mưa, mới xảy ra tai nạn xe, xém chút nữa mất mạng.

Ba Tưởng bị vợ nhìn đến chột dạ, con gái bị tai nạn xe thật sự là vì ông. Ba Tưởng không dám lên tiếng nữa.

Tưởng Nhất Bối thấy hai người có gì đó rất lạ, nhưng cô biết ba mẹ mình là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, mẹ chưa từng tức giận với ba như vậy. Có lẽ để bà về nhà bồi dưỡng tình cảm vợ chồng với ba cũng tốt.

"Mẹ, mẹ theo ba về đi, ở đây có bác sĩ và y tá, mẹ cứ yên tâm."

Tưởng Nhất Đình cũng khéo hiểu lòng người nói: "Ba, mẹ, để con ở lại chăm sóc tiểu Bối, mẹ cực khổ rồi."

Ba Tưởng bác bỏ: "Nói gì vậy, ngày mai con còn

Advertisement
phải đi học."

Sau đó ý vị sâu xa nói: "Bây giờ con đã học xong cấp hai, còn một tháng nữa là sẽ thi chuyển cấp. Bệnh viện điều kiện không tốt, con về nhà đi, ba sẽ tìm bảo mẫu cho Bối Bối."

Kiếp trước, cô đã nhìn quen cảnh ba mình đối xử bảo vệ Tưởng Nhất Đình như vậy. Cũng vì thế cô mới càng ngày càng mâu thuẫn với gia đình, thậm chí còn ngu ngốc lấy tóc của Tưởng Nhất Đình và ba đi xét nghiệm DNA. Bây giờ sống lại, cô cũng không quá để ý đến tình thương của ba nữa.

Mẹ Tưởng che chở: "Hai người đều về hết đi, đừng chậm trễ học hành, cũng đừng chậm trễ làm việc. Chuyện của Bối Bối, tôi tự có quyết định, ba con hai người đừng quan tâm."

Mẹ Tưởng rất kiên quyết đuổi người, không nể mặt ai, cầm cháo đưa cho ba Tưởng để ông mang về nhà. Không phải nói cháo này hầm mấy tiếng sao, vậy cho ông mang về ăn, chớ lãng phí.

Tưởng Nhất Đình nhìn cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt trắng nõn chứa đầy cô đơn: "Ba, có phải mẹ và Bối Bối không thích con hay không."

Ba Tưởng nhìn dáng vẻ cô đơn của Tưởng Nhất Đình thì hơi bất đắc dĩ. Trẻ con vốn mẫn cảm, thái độ của vợ ông lại như vậy khó trách sẽ làm con bé nghĩ đông nghĩ tây, nên ông đành dịu dàng giải thích.

"Con đừng nghĩ nhiều, con hiếu thảo như vậy sao lại không thích con được, mẹ con đang trách ba nên con đừng nghĩ nhiều."

"Còn Bối Bối, con cũng thông cảm một chút, nếu Bối Bối làm gì không đúng thì con cứ nói với ba, ba sẽ dạy dỗ nó."

Cũng may mẹ Tưởng không nghe thấy, nếu nghe được, chắc chắn gia định lại mâu thuẫn.

"Ba, ba yên tâm, con sẽ không làm Bối Bối tức giận. Bây giờ Bối Bối còn nhỏ, rất lâu mới trưởng thành được."

Ba Tưởng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, Bối Bối nhà ông thật sự không biết lúc nào mới có thể hiểu chuyện.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện