Ảnh Hậu Trọng Sinh: Thượng Tướng Đại Nhân, Anh Đừng Trốn

Sóng gió nổi lên (5)


trước sau

Advertisement

Chương 28: Sóng gió nổi lên (5)

Ba Tưởng làm chủ tịch một công ty, qua nhiều năm như vậy  phát triển tập đoàn Tưởng thị từ một công ty nhỏ phát triển đến lớn mạnh như bây giờ, trở thành doanh nghiệp lớn nhất thành phố S, dựa vào không phải là sự tín nhiệm của nhân viên sao, hiện tại nếu như chuyện này truyền đi trong công ty không phải người ta sẽ nghĩ con gái của chủ tịch ỷ thế hiếp người sao.

Ánh mắt ba Tưởng nhìn chằm chằm vào cô hỏi: " Bối Bối, ba hỏi con, con có từng nói như vậy hay không."

Hiện tại Tưởng Nhất Bối biết chính mình thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, mỗi lần ba cô đều tin vào lời nói từ một phía. Cô cũng là người, qua nhiều năm như vậy cô cũng có chút tâm lạnh, cô cũng không muốn khiến mối quan hệ của hai ba con trở nên cứng ngắc, hai người đều cảm thấy mệt mỏi.

Tưởng Nhất Bối lười nhác biện giải cho mình, tự giễu cười nói: " Ba, hiện tại con nói gì còn hữu dụng sao? Dù sao ba cũng không tin con, con có nói ba lại bảo con ngụy biện, đều là vì kiếm cớ cho chính mình mà thôi."

Dì Tôn là người ngoài đều cảm thấy ông chủ làm như vậy thật quá đáng, Bối Bối cũng không làm gì sai, hôm qua là do bà nói  chuyện này với bà chủ, bằng không hôm nay ông chủ cũng không hiểu lầm Bối Bối.

Dì Tôn đứng ra nói: "Ông chủ, tôi..."

Tưởng Nhất Bối cắt ngang lời bà, giọng nói lấn át giọng của dì Tôn: "Dì Tôn, dì không cần giải thích giúp con, điều nên nói đều đã nói rồi. Dì Tôn, dì về nhà trước đi, ngày mai dì lại tới."

Chuyện ngày hôm qua cơ bản cô cũng có thể đoán được, hẳn là dì Tôn vì giữ gìn cô mà nói chuyện này với mẹ, dì Tôn cũng là vì muốn tốt cho cô nên không cần thiết phải kéo dì Tôn vào.

Việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, ba Tưởng muốn dạy dỗ con gái cũng muốn bí mật nói: "Dì Tôn, dì đi về trước đi. Tiểu Trần, cậu cũng về trước đi, nếu như việc này là Bối Bối sai, tôi sẽ cho cậu công đạo."

Hai người thay nhau rời đi, lúc tiểu Trần đi đến trước cửa  quay lại nhìn Tưởng Nhất Đình, ngay sau đó  đi ra ngoài.

Người ngoài đi rồi, Tưởng Nhất Bối cũng đứng lên chuẩn bị đi lên phòng, làm một người bà, dường như chưa bao giờ ba cô tin tưởng cô, ngay cả một đứa con nuôi vừa vào nhà đều có thể lấy được sự tin tưởng của ông ấy.

Nghĩ lại, ba không có hy vọng vào cô là đúng. Một ngày nào đó, cô sẽ đích thân hủy hoại đứa con gái mà ông ấy yêu thương Tưởng Nhất Đình này, không biết ngày đó ba của cô có lại đoạn tuyệt quan hệ với cô một lần nữa hay không.

Ba Tưởng nhìn thấy Tưởng Nhất Bối không nhìn đến sự tồn tại của ông, tức giận không chỗ phát tiết  quát cô: " Tưởng Nhất Bối, đứng lại."

Ba Tưởng ngước mắt nhìn cô, khóe mắt có chút tơ máu, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu, chung quy cũng đã có tuổi, cho dù bảo dưỡng tốt cũng sẽ bị thời gian ăn mòn.

Lần này giọng nói ông nhẹ nhàng hơn một chút: " Bối Bối, con nói không phải con làm, vậy con nói xem là ai làm?"

Chung quy ba của cô cho rằng cô cần giải thích sao? Giọng điệu này khác gì đang thẩm vấn phạm nhân thời xưa?

Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của mẹ Tưởng truyền vào từ ngoài cửa: "Là em gọi cho giám đốc nhân sự bảo ông ta sa thải tài xế, chuyện này em chưa từng nói với Bối Bối."

Ý tứ chính là chuyện này là do bà làm, con gái không biết gì cả, ông không cần trách cứ con bé.

Mẹ Tưởng nhìn chằm chằm ba Tưởng, vẻ mặt có chút hung ác, sau đó lôi kéo Tưởng Nhất Bối lên phòng.

Sau khi lên phòng, Tưởng Nhất Bối ôm mẹ, thấp giọng gọi nói, " Mẹ."

Giọng nói có chút tủi thân, trước mặt mẹ, cho tới bây giờ cô  không cần ngụy trang.

Mẹ Tưởng kéo tay cô, đau lòng nói: "Con gái bảo bối của mẹ chịu tủi thân rồi, hiện tại không sao rồi."

Mặc kệ chúng ta lớn bao nhiêu, tuổi tâm lý có thành thục như thế nào, ba mẹ luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta. Tưởng Nhất Bối sống hai đời, mỗi lần đối mặt với ba đều chuẩn bị sẽ phải thất vọng, thế nhưng vẫn đau lòng.

Được rồi, những chuyện này không nghĩ nữa, nghĩ càng nhiều thì phiền não cũng càng nhiều.

Tưởng Nhất Bối ngước mắt nhìn mẹ, nói với mẹ tính toán của mình: "Mẹ, hai ngày nữa con cùng Đồng Đồng đi thành phố B chơi mấy ngày, cũng muốn nhân cơ hội này thư thái đầu óc một chút.

Mẹ Tưởng gật đầu, trong khoảng thời gian này áp lực của con gái quá lớn, chuyện hôm nay chắc cũng không dễ chịu.

"Đi ra ngoài chơi một chuyến cũng tốt, có muốn mẹ tìm đoàn du lịch cho con không, hai đứa là con gái đi ra ngoài mẹ không yên tâm.  Còn có, nếu như đi con nói sớm với mẹ một tiếng, nhìn xem đến lúc đó cần chuẩn bị gì, con tra xem thời tiết bên kia thế nào để chuẩn bị trang phục, ô che mưa, còn có mang theo cả thuốc nữa..."

Tưởng Nhất Bối tức khắc méo mặt, tranh thủ thời gian cắt ngang lời mẹ Tưởng: "Mẹ, con còn chưa đi mà, với lại con muốn đi du lịch, không phải dọn nhà, có gì cần con có thể sang bên kia mua, anh trai của Đồng Đồng có bạn ở bên kia ."

Mẹ Tưởng liếc mắt nhìn con gái của mình, bà nói nhiều như vậy không phải là lo lắng cho cô sao, được rồi không nói nữa, nói với cô về chuyện hôm nay: " Bối Bối, hôm nay giao cho mẹ xử lý, ba con bên kia con không phải để ý.

Mẹ Tưởng cũng thật sự thấy nhức đầu với đứa con gái nuôi Tưởng Nhất Đình này, đứa nhỏ là chồng bà mang về, cũng gọi bà một tiếng “mẹ”, cũng không thể mặc kệ. Nhưng nếu như quản thì quản thế nào, quản tới trình độ nào cũng là một loại vấn đề. Nếu không làm tốt, người không biết còn tưởng rằng bà ngược đãi con gái nuôi, mẹ nuôi cũng khó làm như mẹ.

"Con biết rồi mẹ."

Quan hệ giữa người và người, mặc kệ là yêu người hay là bạn bè, thậm chí là người thân, quan hệ càng gần càng khó, có đôi khi thuận theo tự nhiên là phương pháp tốt nhất, ở cùng nhau thấy dễ chịu là được rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện