Ảnh Hậu Trọng Sinh: Thượng Tướng Đại Nhân, Anh Đừng Trốn

Sóng gió nổi lên (1)


trước sau

Advertisement

Chương 24: Sóng gió nổi lên (1)

Dương Dĩ Đồng sợ nắng nên vẫn luôn ở lại đến khi mặt trời xuống mới rời đi, Tưởng Nhất Bối vốn muốn giữ cô lại ăn cơm chiều nhưng Dương Dĩ Đồng nói không muốn nhìn thấy Tưởng Nhất Đình, sợ sẽ phát ngán.

Dương Dĩ Đồng khăng khăng muốn đi, bên này lại rất khó bắt xe nên cô dự định để tài xế đưa Dương Dĩ Đồng về nhà. Tài xế này là tài xế của ba Tưởng, hiện tại ba Tưởng đang ở nước ngoài đương nhiên không cần lái xe. Mẹ Tưởng thì tự lái xe của mình nên không cần, cuối cùng tài xế chỉ thỉnh thoảng đưa đón Tưởng Nhất Đình.

Gọi điện thoại cho lái xe chú Lưu hỏi: " Chú Lưu, bây giờ chú có rảnh không?"

"Cô Bối Bối sao? Hiện tại tôi không lái xe được, trước mấy ngày vừa ngã bị thương, để tôi gửi điện thoại tài xế mới cho cô, là người mới bên bộ nhân sự mới tuyển vào, nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi cho cậu ta."

Cho đến bây giờ dù là đi học hay đi ra ngoài đều là mẹ Tưởng chở cô đi, ba Tưởng đưa đón, không thì cũng ngồi taxi nên thật sự không biết tài xế của ba đã thay người..

Tưởng Nhất Bối chạy xuống nhà bếp nói: "Dì Tôn, dì gọi cho tài xế mới gọi đến nhà mình một chuyến nhé."

"Biết rồi, để dì Tôn đi rửa tay rồi gọi."

"Cháu lên phòng gọi Đồng Đồng xuống."

"Đồng Đồng tới sao, sao dì không thấy vậy?"

Dì Tôn rất thích Đồng Đồng, tính cách cởi mở, dáng vẻ lại xinh đẹp, người như vậy dù đi đến đâu cũng đều làm người thương yêu.

"Cô ấy đang ngồi máy tính ở trên phòng, giờ cháu đi gọi cô ấy xuống đây."

Quả nhiên, Dương Dĩ Đồng đang chơi game, trò chơi này hình như gọi là “  Minh Huyền Thoại” gì đó, đối với Tưởng Nhất Bối không có hứng thú với game thì hoàn toàn không biết  Minh Huyền Thoại là gì, đương nhiên càng không biết thao tác như thế này, nhưng cô thấy Dương Dĩ Đồng thao tác rất nhanh, động tác rất đẹp.

"Dương Dĩ Đồng, cô nên về nhà rồi, bằng không tôi không dám hứa chắc cô sẽ không thấy Tưởng Nhất Đình."

Dương Dĩ Đồng chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nói: "Hai phút nữa."

Ý là hai phút đồng hồ sau sẽ xong.

Sau hai phút, Dương Dĩ Đồng lấy tai nghe xuống, thoát khỏi trò chơi.

Dương Dĩ Đồng dựa vào ghế, híp mắt hỏi cô: " Ban đầu Tưởng Nhất Đình gọi là gì nhỉ?"

Không biết vì sao Dương Dĩ Đồng đột nhiên hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời: " Phương Đình."

"Cái tên thật phổ thông, vẫn là Tưởng Nhất Đình êm tai hơn một chút."

Tưởng Nhất Bối: "..."

Hóa ra là muốn chê bai tên người khác.

Có thể không dễ nghe sao? Cùng họ với cô, ngay cả tên lót ở giữa cũng thế.

Đay là lần thứ hai Tưởng Nhất Bối nói với người khác ý nghĩa về cái tên của mình. Lần đầu tiên nói với người khác vẫn là ở đời trước nói cho Thẩm Duy An.

"Tên của tôi là do ba và mẹ tôi mỗi người lấy một chữ, 'Nhất' là ba tôi lấy, ý nghĩa độc nhất vô nhị. 'Bối' là mẹ tôi lấy, ý là bảo bối, mẹ tôi nói, tên của tôi có ý nghĩa là bảo bối duy nhất của ba mẹ, cũng hy vọng sau này tôi sẽ có một cuộc sống độc nhất vô nhị."

Sự yêu thương và bao dung của mẹ Tưởng đối với cô đã siêu việt hơn tình yêu thương giữa hai mẹ con bình thường, hai người là mẹ con, cũng là tri kỉ, mẹ chính là người cô cảm kích nhất trên đời.

Dương Dĩ Đồng nhìn cô đầy hâm mộ nói: " Mẹ Tưởng chính là hình mẫu lý tưởng của mọi bà mẹ, bối bối, hay là chúng ta đổi mẹ đi."

Tưởng Nhất Bối  đánh qua, Dương Dĩ Đồng  nhanh nhẹn tránh thoát.

"Cô đừng mơ tưởng, không lo lắng tôi nói cho dì Dương sao."

"Đừng, mẹ tôi lại phải hóa thân Đường Tăng tẩy não tôi."

Tưởng Nhất Bối nhíu mày, hai tay khoanh ở trước ngực nói: " Được thôi, vậy cô về nhớ cân nhắc chuyện này."

Dương Dĩ Đồng: "..." Cô nguyện ý đối mặt với mẹ cô lải nhải.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện