Ảnh Hậu Trọng Sinh: Thượng Tướng Đại Nhân, Anh Đừng Trốn

Tôi gặp Thẩm Duy An (3)


trước sau

Advertisement

Chương 14: Tôi gặp Thẩm Duy An (3)

"Bộp" một tiếng, điện thoại của Tưởng Nhất Bối rơi xuống, nước mắt cô rơi lộp độp.

Dương Dĩ Đồng không nghe thấy cô nói gì thì hơi lo lắng: "Bối Bối, Bối Bối, cậu có nghe thấy không?"

Tưởng Nhất Bối vội vàng nhặt di động dưới đất lên. Bàn tay cầm lấy nó vẫn luôn run rẩy: "Tôi qua giờ đây."

Cô vừa khóc vừa cười. Rõ ràng là thứ cô rất thích, nghĩ tới có thể gặp Thẩm Duy An thì trái tim hơi đau đớn. Bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu là không quan tâm gì mà chạy vội tới cạnh anh.

Mẹ Tưởng dưới lầu chỉ thấy một bóng người vụt qua, đi tới cạnh cửa, còn mang theo một cơn gió. Bà nhìn chỗ cửa thì thấy Bối Bối đang thay giày ở đó.

"Bối Bối, con định đi đâu?"

"Mẹ, Đồng Đồng có chuyện tìm con. Con ra ngoài một chuyến. Mọi người đừng chờ cơm con."

"Vậy trên đường đi chú ý an toàn đó."

Mẹ Tưởng biết Dương Dĩ Đồng. Mẹ con bé là một người đơn giản. Bà cũng đã gặp con bé, dáng dấp rất đẹp trai, là bạn cùng lớp của Bối Bối nhà bà, thành tích không tồi, làm bạn bè chân thành với Bối Bối. Con bé này không tệ, tiếp xúc nhiều cũng tốt.

Hôm nay vận may của Tưởng Nhất Bối không tệ. Bên này đều là khu nhà cao cấp, nhà nào cũng có xe riêng, taxi khá ít, đều phải hẹn trước. Hôm nay cô vừa ra khỏi cửa thì đã vẫy được một chiếc.

Cô báo địa chỉ cho lái xe. Khi tới nơi thì cô ném tờ một trăm đồng lại rồi chạy lấy người.

Lái xe thấy người đã đi rồi thì lẩm bẩm: "Đi như thế à? Còn chưa thối tiền mà. Trẻ con bây giờ thật không hiểu chuyện. Ba mẹ chúng đau khổ cay đắng kiếm tiền, có giàu cũng không được lấy của ba mẹ tiêu xài hoang phí chứ."

Lẩm bẩm xong thì ông ta lái xe rời đi.

Tưởng Nhất Bối đi vào đại sảnh lầu một thì thấy Dương Dĩ Đồng. Cô ta đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, hai chân bắt chéo lên nhau.

Dáng dấp cô ta hút thuốc rất đẹp trai. Làn khói lượn lờ xung quanh cô ta, tràn đầy sự nỗ ngược như thể con nai đang chạy giữa đồng cỏ ở thảo nguyên. Tưởng Nhất Bối từng thấy rất nhiều ngôi sao hút thuốc trong giới giải trí nhưng Dương Dĩ Đồng là người phụ nữ hút thuốc rất thú vị mà không khiến người ta ghét.

Cô ta thấy cô thì dụi thuốc đi. Cô ta rất ít khi hút thuốc trước mặt cô. Cô ta không cần phải khiến bạn bè hút thuốc thụ động.

Tưởng Nhất Bối ba chân bốn cẳng đi qua, cầm tay Dương Dĩ Đồng, nói với giọng rất nhanh: "Đồng Đồng, cậu nói cậu thấy Thẩm Duy An à? Anh ấy đang ở đâu?"

Dương Dĩ Đồng vỗ vai cô: "Cậu yên lặng trước đã. Thẩm Duy An ở trong này, không chạy mất đâu. Cậu buộc lại dây giày trước đi đã."

Không biết vì sao dây giày của cô lại bị tuột hay là lúc ra cửa quên buộc. Trong đầu cô bị ba chữ Thẩm Duy An chiếm mất rồi còn đâu.

Dương Dĩ Đồng thấy dáng vẻ này của Tưởng Nhất Bối thì nghĩ người không biết còn tưởng bọn họ yêu đến chết đi sống lại.

"Dẫn tôi đi gặp Thẩm Duy An được không?"

Cô chớp mắt nhìn Dương Dĩ Đồng. Đôi mắt đẹp như ánh sao đêm hiện ra chút đáng thương. Thật sự là gặp quỷ. Cô ta là con gái mà thấy cũng mềm lòng. Nếu chiêu này dùng trên người Thẩm Duy An thì có được anh dễ như trở bàn tay.

"Thu lại ánh mắt đó của cậu đi. Nổi hết cả da gà rồi. Tôi dẫn cậu đi tìm anh ấy."

Cô lặng lẽ đi sau lưng cô ta: "Sao cậu biết anh ấy ở đây?"

"Không phải tôi thi vào trung học số mười à? Anh hai bộc phát tính tình để tôi và Thẩm Duy An thi chung phòng khiến tôi kích động hồi lâu đấy."

Giỏi cho Dương Dĩ Đồng. Chuyện lớn như thế mà bây giờ mới nói với cô: "Dương Dĩ Đồng, cho cậu một cơ hội giải thích đó. Vì sao hôm qua, hôm kia cậu không nói?"

Cô ta nhìn cô đầy suy nghĩ. Tưởng NHất Bối mà nổi giận thì rất khủng bố: "Đây chẳng phải là vì tốt cho cậu à. Tôi mà nói cho cậu tôi thi chung phòng với Thẩm Duy An thì cậu còn tâm trạng để thi hả. Anh đây nghĩa khí không? Thi xong tôi vẫn luôn theo dõi anh ấy tới đây."

Tưởng Nhất Bối không tính toán nhiều. Dương Dĩ Đồng khoác tay lên vai cô, nói vào tai cô: "Chờ chút nữa tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Duy An giúp cậu."

Dây đúng là sự hấp dẫn khiến người ta không thể chống cự. Cô lập tức chọn lựa: "Vậy quyết định thế đi."

Dương Dĩ Đồng không có cả cơ hội nuốt lời. Cô ta nhìn dáng vẻ đắc ý y như ác ma nhỏ của cô: "Được lắm Tưởng Nhất Bối. Ngay cả anh đây cậu cũng dám hãm hạ, còn muốn gặp Thẩm Duy An không?"

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cô chắp tay xin tha: "Anh, anh Đồng, tôi sai rồi được không. Xin bà thương xót, thương xót cho kẻ đáng thương tôi đây."

Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên. Cái trò vặt này không thèm chơi với cô: "Đi theo tôi. Hôm nay tâm trạng anh đây tốt, không tính toán với cậu."

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện