Ảnh Hậu Trọng Sinh: Thượng Tướng Đại Nhân, Anh Đừng Trốn

Tôi gặp Thẩm Duy An (1)


trước sau

Advertisement

Chương 12: Tôi gặp Thẩm Duy An (1)

Thời gian không nể mặt ai, cứ trôi theo kẽ ngón tay. Bài tập chất chồng trên bàn từ từ vơi đi. Thời gian sẽ không vì bạn cố gắng mà dừng lại nhưng sẽ vì sự cố gắng của bạn mà trở nên càng đặc sắc.

Kỳ thi trung học cơ sở đã kết thúc, chuẩn bị thi trung khảo. Ánh mặt trời rực rỡ lúc bảy giờ bắt đầu trải khắp đất mẹ, đặc biệt là buổi trưa. Bên ngoài hơi nước bốc lên hừng hực khiến người ta đạp lên cũng có thể bị nướng chín.

Tưởng Nhất Bối học trong nhà. Để tiết kiệm thời gian đi tới đi lui hành hạ sau khi tan học, cô học trong phòng có điều hòa, sau đó sẽ ngẫm nghĩ tới chuyện Tưởng Nhất Đình ngày nào cũng chịu hàng hạ đi qua đi lại thì lại có thêm động lực mới để học tập.

Sách bài tập đã chất đống cao tới nửa mét trên bàn học. Cô tính toán một chút thì đã qua hoan một tháng. Đây là khoảng thời gian phong phú nhất của cô. Ngày nào cô cũng ôn tập, làm bài tập, tất cả các trang giấy đều bị cô lấp đầy. Nếu hỏi cô học có cô đơn không? Buồn tẻ không?

Cô đơn mà lại buồn tẻ nhưng chỉ cần trong lòng cũng có một người đang nằm sấp trên bàn học giống bạn, có thể người đó cũng giải bài giống bạn, làm bài tập làm văn giống bạn thì sẽ không cô đơn nữa.

Ngày thi, mẹ Tưởng lái xe đưa cô đi. Ba Tưởng lái xe đưa Tưởng Nhất Đình đi. Ngoài cổng trường đông nghìn nghịt, tất cả đều là phụ huynh đưa con em đi thi. Xe máy, xe điện, xe riêng sắp khiến con đường chật ních.

"Mẹ, mẹ thả con ở ngã ba trước mặt để con tự đi qua là được."

Mẹ Tưởng đồng ý vì con đường này đã chật ních. Bà đậu xe ven đường rồi hai mẹ con đi qua. Tưởng Nhất Bối định bảo bà về trước nhưng mẹ Tưởng nói bây giờ đường đông như thế cũng không quay xe được, còn không bằng đi với cô.

Trên tay mẹ Tưởng xách túi xách của Tưởng Nhất Bối: "Bối Bối, con căng thẳng không?"

Cô thành thật nói: "Không ạ."

Cô không tìm được lý do để căng thẳng. Kiếp trước cô trải qua không ít các cuộc thi lớn nhỏ. Trong mơ mơ màng màng cô thi xong trung khảo và đại học ở kiếp trước.

Nói cho cùng là vì có ba mẹ làm hậu thuẫn cho cô phía sau, chống lưng cho cô nên cô mới có thể tùy ý làm bậy như thế.

Mẹ Tưởng cổ vũ cô: "Không căng thẳng là tốt rồi. Bối Bối nhà chúng ta là cục cưng tuyệt nhất."

Tưởng Nhất Bối toét miệng, để lộ ra hàm răng trắng tinh: "Cảm ơn mẹ."

Khi còn bé cô thi được sáu mươi điểm, mẹ nhà người ta sẽ mắng sao thi được điểm thấp thế nhưng mẹ cô lại nói Bối Bối là tuyệt nhất.

Cảm ơn mẹ bao năm qua đã bao dung con như thế, cũng xin mẹ tha thứ vì con đã từng lầm lỡ.

Hai mẹ con trông thấy ba Tưởng và Tưởng Nhất Đình. Mẹ Tưởng không muốn qua. Dù sao bà cũng thấy đứa bé Tưởng Nhất Đình này có suy nghĩ bất chính, không muốn con gái tính tình đơn giản của mình bị lừa gạt.

Ba Tưởng đang nói gì đó với Tưởng Nhất Đình rất vui vẻ. Cô ta che miệng cười. Ba Tưởng cũng cười rất vui sướng.

Cô ta cũng đã thấy hai người nên vẫy tay với họ.

"Bối Bối, em thi phòng nào? Chờ lát nữa chị vào với em."

"Em thì phòng 409, còn chị?"

Tưởng Nhất Đình nói đầy tiếc nuối: "Chị thi phòng 201, xem ra không thể đi với em rồi."

Cuộc thi này đã được công bố, vị trí phòng thi ở đâu đã được tìm một rõ hai ràng.

Ba Tưởng cũng nói: "Chờ mai hai con thi xong ba dẫn các con đi ăn bữa tiệc lớn. Gần đây Bối Bối rất cố gắng, bất kể lúc đó thi vào trường nào ba cũng thưởng lớn."

"Cảm ơn ba."

Tưởng Nhất Đình ở bên cạnh giả vờ giận dỗi: "Ba, con không có phần thưởng ạ?"

Ba Tưởng cười ha ha: "Ha ha, có chứ. Nếu Đình Đình con có thể thi đậu vào trường thực nghiệm một thì có yêu cầu gì ba cũng đồng ý."

"Cảm ơn ba."

Tưởng Nhất Đình nói xong thì nhìn Tưởng Nhất Bối. Cô nhìn rất rõ ràng ý cười trong mắt cô ta. Chút suy nghĩ này của cô ta cô có thể không đoán ra à. Còn chẳng phải khinh thường cô không đậu trường thực nghiệm một hả? Cô thì không sao cả. Cô đã sống hai đời rồi, biết tài nguyên là quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Đúng là Tưởng Nhất Đình khinh thường Tưởng Nhất Bối. Chẳng phải là cô có một ba mẹ tốt, gia thế tốt thì có gì để so sánh với cô ta? Cô không cố gắng học tập, đối xử với người khác cũng không được như cô ta mà còn mơ mộng hão huyền thi vào thực nghiệm một như đầm rồng hang hổ. Bây giờ không giống trước, hai người cũng khác rồi.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện