Ảnh Hậu Toàn Năng: Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Vẻ đẹp phi giới tính


trước sau

Advertisement

Chương 09: Vẻ đẹp phi giới tính

Lâm Hiểu có tâm tư gì, tất nhiên Âu Dương Cẩn hiểu rất rõ.

Có điều, anh ta không ở bên Lâm Nhuế, là bởi vì anh ta chán ghét tính cách con người của Lâm Nhuế, dù sao thì người này cũng quá kém.

Nhưng anh ta cũng sẽ càng không trở thành một cặp với Lâm Hiểu.

Phải biết rằng, tuy Lâm Hiểu cũng mang họ Lâm, nhưng lại không phải người nhà họ Lâm, mà là đứa trẻ Hứa Mạn đưa đến nhà họ Lâm gia, cha đẻ còn không rõ là ai.

Cho nên, gia tộc Âu Dương sẽ không đồng ý Âu Dương Cẩn kết đôi với Lâm Hiểu.

Âu Dương Cẩn cảm giác Lâm Hiểu đơn thuần hiểu chuyện, không đành lòng làm tổn thương cô ta thêm, cho nên mới âm thầm từ chối cô ta nhã nhặn như thế.

Hi vọng cô ta hiểu được.

Nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Cẩn, Lâm Hiểu cắn chặt môi.

Vì sao chứ?

Ngoại trừ không phải con gái ruột của Lâm Tử Khang ra, có chỗ nào mà cô ta thua kém loại phế vật Lâm Nhuế kia đâu!

Vì sao mà ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi anh Cẩn cũng không cho cô ta!

Lâm Hiểu tức giận đến đôi mắt cũng đục ngầu, đỏ au, cô ta khẽ cắn môi, quay người đi thẳng về hướng khác.

Mà bên trong phòng bệnh của Lâm Nhuế, sau khi đã khóa kỹ cửa phòng bệnh, cô lại tiến vào trong không gian của Thất Bảo lần nữa.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn ngâm mình ở suối Vĩnh Sinh trong không gian này.

Chẳng những khiến cho những vết sẹo trên người cô gần như biến mất, mà làn da trên người Lâm Nhuế cũng càng ngày càng trở nên mềm mại, mịn màng.

Trước đó bởi vì nguyên chủ dùng đồ trang điểm lung tung, không tẩy trang cẩn thận, lại còn thường xuyên hút thuốc, uống rượu, thức đêm.

Cho nên dù là rất trẻ trung, nhưng làn da cũng đã bị giày vò trở nên rất xấu.

Trong khoảng thời gian này, dưới tác dụng dưỡng nhan tại Vĩnh Sinh tuyền, làn da của Lâm Nhuế càng ngày càng tốt hơn, thật sự non mịn hệt như lòng trắng trứng vậy.

Nếu như không phải lo lắng thương thế tốt lên quá nhanh so với bình thường, sẽ khiến cho các bác sĩ bên kia phát hiện ra, thì Lâm Nhuế đã có thể chuẩn bị xuất viện rồi.

Trước đó, chính Lâm Nhuế tự mình tùy ý cắt mái tóc thành cụt ngủn.

Về sau, cô lại nhờ Lâm Tử Khang tìm một thợ cắt tóc chuyên nghiệp tới, giúp cô chỉnh sửa lại một chút.

Mặc dù vẫn rất ngắn, nhưng cấp độ đẹp xấu lại rõ ràng.

Lại thêm ánh mắt sắc bén, nên dung nhan đẹp đẽ, tinh xảo của Lâm Nhuế càng khiến cho người ta phải chăm chú nhìn không rời mắt.

Có một loại cảm giác chính là... vẻ đẹp phi giới tính (*).

(*) Nguyên tác: “Thư hùng mạc biện”. Chỉ vẻ đẹp trung lập, khó phân biệt được nam nữ.

Đây cũng là nguyên nhân mà trước đó khi Âu Dương Cẩn và Lâm Hiểu đến, lúc nhìn thấy Lâm Nhuế thì đã thất thần.

Bởi vì tạo hình của Lâm Nhuế lúc này, vô cùng lạnh lùng mà xinh đẹp.

Trong lúc Lâm Nhuế ngồi ngâm mình trong Vĩnh Sinh tuyền, Thất Bảo ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nho nhỏ bên cạnh, đung đưa hai cái chân của mình.

Cậu nhóc mặt ủ mày chau, tay chọc chọc vào cằm, làm bộ thở dài hệt như ông cụ non.

"Haix, bảo vật của ta cũng bị mất rồi, ngay cả một chút còn sót lại cũng bị phá nát... Ta chưa từng bao giờ trở nên nghèo túng như vậy đâu!"

Thất Bảo rất thích các loại bảo vật, hơn nữa, cậu nhóc cũng vô cùng mẫn cảm với bảo vật.

Nếu như nơi nào có bảo vật xuất thế, Thất Bảo nhất định sẽ biết được trước tiên.

Đó cũng là lý do năm xưa lúc còn ở trên Thương Lan đại lục, mỗi lần Lâm Nhuế xuống núi lịch luyện, đều sẽ dẫn cả Thất Bảo theo, cùng đi tìm bảo vật.

Đó cũng là chuyện vui nhất của Thất Bảo.

Lâm Nhuế nhìn dáng vẻ nhỏ bé mà đầy ưu thương kia của Thất Bảo, thì dở khóc dở cười, lắc đầu.

Cô đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Thất Bảo, nói giọng chắc nịch: “Thất Bảo, những đồ vật chúng ta đã mất đi, nhất định tương lai đều sẽ lấy trở lại!"

"Vâng, ta tin tưởng chủ nhân!"

Hai mắt Thất Bảo sáng như sao trời, tràn đầy sự tín nhiệm cùng sùng bái dành cho Lâm Nhuế.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Nhuế đã được ra viện, về tới nhà họ Lâm.

Lâm Tử Khang tự mình đến đón Lâm Nhuế.

Có điều ông lại luôn cau mày, một mực không chịu nói gì.

Chờ đến sau khi về nhà, đưa Lâm Nhuế đến phòng của cô xong, Lâm Tử Khang mới vô cùng sầu lo nói: “Nhuế Nhuế, Ba nghe Tiểu Cẩn nói, con đã đồng ý giải trừ hôn ước với nó rồi?"

"Vâng." Lâm Nhuế nhìn khắp lượt gian phòng này một chút, lối trang trí tràn ngập cảm giác cảnh xuân tươi đẹp kia, cô nhìn thật sự là không thoải mái.

Nhất là rèm cửa kia, phía trên lại còn đính cả đá quý, cách tiêu xài này cũng quá là tán gia bại sản rồi đi.

Lâm Nhuế đột nhiên nghe được tiếng Lâm Tử Khang thở dài, cô quay đầu, nhìn ông.

"Ba, sau khi con và Âu Dương Cẩn giải trừ hôn ước, sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán của ba sao?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện