Ảnh Hậu Toàn Năng: Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Anh ta là kẻ lừa đảo


trước sau

Chương 22: Anh ta là kẻ lừa đảo
“Em trai yêu quý ơi, thật sự không đắt đâu!” Em xem hoa văn, xem tính chất của nó đi vả lại anh từng nói với em, miếng ngọc là vật dụng của gia đình giàu có thời Đường, ở đây có một cái lỗ, đeo lên người có thể trừ tà cầu phúc!”
“Ông chủ, hay là vậy đi, tôi sẽ mua viên ngọc này với giá một nghìn năm trăm tệ, rồi anh tặng thêm cho tôi một món đồ nhỏ nữa.” Người đàn ông lúm đồng tiền sững sờ một lúc, cảm thấy có chút đau đau.
Nhưng cũng có một số món mãi mà không bán được, trước đây toàn nửa bán nửa cho.
Một ngày không khai trương, cuối cùng có người nhìn trúng một miếng ngọc.
Anh ta nhìn xung quanh sau đó lôi ra một ít món đồ nhỏ, đẩy đến trước mặt Lâm Nhuế.
“Em trai, vậy em lựa hai món trong đống này, chỉ được lựa hai món thôi nhé, không được lấy nhiều hơn đâu đấy! Cái này là bán lỗ vốn cho em rồi, ai da, nếu không phải vì thấy em đẹp….Ờ, thấy em lương thiện, thì anh sẽ không giảm giá cho em đâu!”
Lâm Nhuế hơi rũ mắt xuống, cô giống như hơi do dự sau đó mới gắng gượng gật đầu.
Lâm Nhuế từ trong đống đồ lựa ra một cái quạt tròn trước.
Thực ra, những chiếc quạt như vậy có ở rất nhiều cửa hàng, mặc dù trông chúng rất đẹp nhưng chỉ có giá khoảng hai mươi đồng một cái.
Sau đó cô lại lựa lựa và cuối cùng lấy một chiếc lược gỗ.
Chiếc lược gỗ có màu đen, hoa văn phía trên giống như vết nứt hơn, bề ngoài không đẹp lắm, có thể còn không giá trị bằng chiếc quạt nhỏ kia.
Nhìn thấy cô lấy hai thứ bình thường này, người đàn ông lúm đồng tiền mới yên tâm.
Anh ta lập tức gói ba món đồ lại cho Lâm Nhuế, sau đó nhiệt tình lấy ra mã QR Weibo của mình ra.
"Em trai, chuyển tiền trực tiếp nhé."
"Được rồi."
Lâm Nhuế rút điện thoại ra chuẩn bị quét mã, đột nhiên tay cô bị ai đó bên cạnh giữ lại.
Người này dường như muốn tránh sự nghi ngờ, nhẹ nhàng ấn tay Lâm Nhuế rồi ngay lập tức thu tay về.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc, Lâm Nhuế cảm thấy nguồn áp lực.
Đối phương là một người biết võ!
Biết đâu chừng, còn có thể có mối quan hệ gì đó với giới thuật giả kim bên trong thế giới này.
“Người anh em, đừng bị anh ta lừa, những thứ này không đáng giá dù chỉ một trăm tệ."
Lâm Nhuế ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông hơi thở lạnh khắp cơ thể, anh ta cau mày, giọng điệu nghiêm túc, trông rất chính trực.
Nếu mặc thêm đồng phục thì sẽ giống như là người chấp hành pháp luật.
Lâm Nhuế một tay cầm túi đồ, một tay cầm điện thoại, không hề vội vàng mở miệng.
Người đàn ông lúm đồng tiền lập tức không vui.
Anh ta bước đôi chân dài ra khỏi sạp hàng của mình, tóm lấy cổ áp người đàn ông lạnh lùng kia.
Người đàn ông lúm đồng tiền hung dữ nói: “Mặc Nhiễm, cậu kiếm chuyện với tôi phải không? Tôi lừa đảo lúc nào? Những thứ này không phải là tôi ép bán, toàn bộ do cậu em này tự mình chọn, tự cậu ấy muốn mua, không tin thì hỏi cậu ta!”
Mặc Nhiễm hất tay anh ta ra một cách nhẹ nhàng, dường như không hề dùng chút sức nào.
Anh ta quay đầu lại, rất có chừng mực và vô cùng nghiêm túc nói với Lâm Nhuế: “Người anh em những món đồ này không đáng tiền, cậu không cần đưa anh ta một nghìn năm trăm tệ, cùng lắm đưa anh ta một trăm năm mươi tệ là được rồi.”
“Ông nội nhà cậu chứ, Mặc Nhiễm!” Người đàn ông lúm đồng tiền bên cạnh lập tức ngồi không yên, bắt đầu nhe nanh múa vuốt.
Giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Mặc Nhiễm vươn tay ra ấn đầu người đàn ông lúm đồng tiền, giọng anh ta khàn khàn: "Nhất Tiếu, đừng quậy nữa."
“Quậy ông nội nhà cậu! Cậu dựa vào đâu mà thay đổi giá bán của tôi, cậu có biết tôi sắp phải lang thang đầu đường xó chợ không? Tôi sắp không có chỗ ở rồi, vậy tôi sẽ qua nhà cậu ở luôn.”
“….Cũng được .”
Bạch Nhất Tiếu: “….”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện