Ảnh Hậu Toàn Năng: Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Trong lòng đều là MMP*


trước sau

Chương 19: Trong lòng đều là MMP*
*Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”
Đúng rồi! Trước đó không lâu con điên này còn đua xe với người ta nên xảy ra chuyện, suýt chút nữa thì ngủm, xe cũng bị đâm tới nát bươm!
Lâm Hiểu đúng là không dám ngồi xe Lâm Nhuế lái!
Cô ta cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: "Chị cả, chị mới ra viện, không thì để em lái đi."
"Hay là em cứ lên đi rồi chị đi."
Lâm Hiểu giữ chặt túi xách của mình.
Cuối cùng cô ta hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, khẽ gật đầu.
Lâm Nhuế che sự châm chọc trong mắt đi.
Lâm Hiểu này mới mười mấy tuổi mà đã độc ác như thế!
Rõ ràng cô ta sợ muốn chết mà vẫn khăng khăng đi lên.
Xem ra cô ta hạ quyết tâm muốn làm người giám sát chị gái mình có phải đã cải tà quy chính thật không?
Không thể không nói Lâm Hiểu như vậy không chỉ không từ thủ đoạn mà còn giỏi che giấu suy nghĩ thật của mình.
Nguyên chủ Lâm Nhuế có thế nào cũng không đấu lại em gái con mẹ kế này.
Hơn nữa Hứa Mạn còn có sức chiến đấu và thủ đoạn cao, còn cả bà cụ Lâm trọng nam khinh nữ hồ đồ.
Trước kia thứ của nhà họ Lâm là của ai thì không chắc chắn.
Dù sao Lâm Tử Khang cũng không thể che chở cho con gái Lâm Nhuế từng giờ từng phút.
Nhưng bây giờ thì...
Cuối cùng Lâm Hiểu vẫn sợ, không dám ngồi vào vị trí cạnh tài xế.
Cô ta có quy có củ ngồi ở hàng sau.
Lâm Nhuế mỉm cười qua kính chiếu hậu:"Hiểu Hiểu, ngồi cho vững, chị lái xe hơi nhanh."
Lâm Hiểu nghe xong thì mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Chị cả, chị lái chậm chút. Dù sao trước kia chị cũng đã từng xảy ra chuyện."
"Không sao, trong lòng chị có tính toán."
Lâm Hiểu nghe thế thì trong lòng đều là MMP.
Chị biết mà va vào hàng rào mấy lần, suýt nữa thì bay lên trời à.
Lâm Nhuế mỉm cười, khóe môi cong lên, nụ cười tùy tiện lại phóng túng.
Cô dẫm một chân trên chân ga, chiếc xe đánh golf màu trắng hỏ thình lình vọt ra ngoài, nhanh như một con báo nhỏ.
Tốc độ quá nhanh khiến Lâm HIểu bỗng ngã ngồi xuống.
Cô ta sợ hãi run hết cả người, luống cuống tay chân kéo dây an toàn bên cạnh.
Trước kia trình độ lái xe của Lâm Nhuế không ra sao cả.
Nhưng cô bây giờ thì...
Lúc trước khi cưỡi kiếm bay đi, cô bay vui vẻ nhanh nhất là nó.
Bây giờ chạy một chiếc xe còn chẳng giống như đi chơi à?
Theo nguyên chủ Lâm Nhuế cô đã biết nguyên lý cơ bản khi lái chiếc xe này.
Còn lại...Ừm, cũng rất kích thích.
Vượt qua các loại xe, chuyển hướng, còn cả đánh tay lái.
Không vi phạm luật giao thông, còn cứ có cảm giác lái xe đánh golf màu trắng nhỏ như đua xe như thế.
Chờ tới khi tới bãi đậu xe của trung tâm thương mại thành phố, Lâm Nhuế đánh một vòng xinh đẹp, dừng xe một cách ổn định.
Cô ngoảnh lại nhìn Lâm Hiểu ngồi sau: "Hiểu Hiểu, không sao chứ?"
Lâm Hiểu tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay đang run lên.
Dáng vẻ này của cô ta nhìn thế nào cũng không giống không sao.
Vốn Lâm Hiểu có thói quen trước khi ra ngoài buổi sáng sẽ trang điểm thành dáng vẻ công chúa nhỏ ngọt ngào.
Kết quả bây giờ công chúa nhỏ ngọt ngào đã biến thành ăn mày nhỏ nhếch nhác.
Cô ta tức sùi bọt mép.
Cố ý! Chắc chắn Lâm Nhuế cố ý!
Cô ta vừa không kiềm được định chửi ầm lên bỗng cảm thấy dạ dày cuộn lên.
Bỗng cô ta đẩy cửa, sau đó ói ào ào ra.
Lâm Nhuế mở cửa xuống xe, nhàn nhã dựa vào xe.
Cô vô cùng bình tĩnh lấy điện thoại ra, chụp cảnh bi thảm của Lâm Hiểu lại.
Sau đó cô hết sức tốt bụng đưa cho đối phương một cái khăn giấy.
Lâm Hiểu ngẩng đầu lên, tức giận nhìn cô nhưng không nói nổi một câu.
Mặt Lâm Nhuế tràn đầy ghét bỏ: "Chị đã gọi cho chú Chung để ông ấy phái người tới đón em và lái xe này đi. Chị thấy tình trạng của em không tốt lắm, bây giờ còn hôi rình, chậc, hay là mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Nghe thấy lời Lâm Nhuế, Lâm Hiểu hận không thể nhéo mặt cô!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện