Ảnh Hậu Toàn Năng: Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Này dày kia mỏng*


trước sau

Chương 15: Này dày kia mỏng*
*Coi trọng cái này (thứ này, việc này), xem nhẹ cái kia (thứ kia, việc kia), hậu đãi kẻ này, bạc đãi người kia.
Vẻ mặt Lâm Nhuế sóng nước chẳng xao. Trước mặt đứa trẻ gấu này, cô gắp một miếng thịt rim mắm bỏ vào miệng.
Còn nhai từng miếng từng miếng vô cùng chậm.
Đứa trẻ gấu Lâm Phong: "..."
Nuốt một ngụm nước miếng lớn!
Bà cụ Lâm cũng định nói gì nhưng cô đã từ từ nói trước.
"Tiểu Phong này, vậy chị hỏi em quả bóng kia em vứt thế nào?"
"Còn chẳng phải em đập à...Còn chẳng phải quả bóng kia không cẩn thận đập trúng phòng chị, sau đó chị quăng mất à!"
Tuy tuổi thằng nhóc này không lớn lắm nhưng cũng biết không thể thừa nhận đã làm chuyện xấu.
Lâm Nhuế không bất ngờ.
Cô lại gắp một miếng thịt rim mắm, sau đó nói: "Lúc đó có phải em nói quả bóng của em rơi vào phòng chị, sau đó bảo chị trả em đúng không?"
Lâm Phong gật đầu: "Đúng vậy!"
"Sau đó tôi ném quả bóng qua ban công của em đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Kết quả em không ở trong phòng nên trái bóng bay ra ngoài, sau đó em bảo người giúp việc của em đi nhặt đúng không?"
Lâm Phong bị hỏi liên tục rất nhiều câu nên hơi mù mờ.
Cậu ta cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy những chuyện này cũng không thành vấn đề.
Cho nên cậu ta lại gật đầu: "Đúng vậy."
Lâm Nhuế tổng kết: "Cho nên là người giúp việc kia không tìm được quả bóng của em. Chị biết quả bóng đó được Medin ký tên, rất quý giá nên em phải bảo người giúp việc kia đền đi."
Lâm Phong: "..."
Lâm Nhuế thấy bà cụ Lâm rất thích ăn Phật nhảy tường. Cô nói với bà ta: "Bà nội, Tiểu Phong chơi bóng không cẩn thận làm vỡ cửa kính phòng con. Con biết chắc chắn nó không cố ý cho nên cũng không tức giận mà trả lại bóng cho nó. Không ngờ nó và người giúp việc kia không nhận bóng làm bóng rơi ra ngoài. Đây cũng là ngoài ý muốn. Trời ơi, bà nội, bà thích ăn Phật nhảy tường đúng không? Lần sau con sẽ nấu cho bà. Món này cần khá nhiều thời gian, hôm nay không nấu kịp. Mai con dậy sớm nấu nhé."
Bà cụ Lâm: "..."
Lâm Nhuế thành công dẹp yên tất cả mọi người, cũng đã ăn no.
Cô đứng lên, khi đi ngang qua Hứa Mạn thì nói lời sâu xa: "Dì Hứa, dì nên quản lý Hiểu Hiểu cho tốt vào. Chậc, không nói lần sau cháu có thể chơi phi tiêu gì nữa không. Dì nói xem Hiểu Hiểu vào phòng người khác lại không gõ cửa, chuyện này không lễ phép biết bao? May mà cháu là con gái chứ nếu là con trai đang cởi quần áo gì đó, cô ta bỗng xông vào thì thật không tốt."
"Chị!" Lâm Hiểu tức giận.
Khuôn mặt Hứa Mạn đã kìm nén tới mức lúc đỏ lúc trắng, mặt không còn chút máu.
Một tay bà ta giữ chặt tay con gái Lâm Hiểu, khẽ mỉm cười nói: "Ừ, sau này dì sẽ dạy Hiểu Hiểu thật tốt."
"Vâng. Dì đã dạy cháu rất tốt. Dù sao Hiểu Hiểu cũng là con gái ruột của dì, dì đừng này dày kia mỏng."
Lời này chọc thẳng vào trái tim Hứa Mạn. Cơ thể bà ta cũng run lên.
Đồng thời, chút hoảng hốt lo lắng thoáng qua trong lòng bà ta.
Bà ta nghĩ chẳng lẽ con nhóc này phát hiện ra gì rồi?!
Bà cụ Lâm lại ngẩn ra, cảm thấy cháu gái hôm nay như hơi hiểu chuyện?
Bữa tối này, mỗi người ăn tới mức mùi vị vô cùng phức tạp.
Chờ cơm nước xong, ai về phòng nấy, Lâm Hiểu xông thẳng vào phòng mẹ mình.
Cô ta vừa vào cửa đã khóc: "Mẹ, hôm nay Lâm Nhuế đánh con đau quá! Quyển sách dày thế lại phang thẳng lên mặt con. Suýt chút nữa con bị chị ta đánh hỏng mặt rồi đó!"
Hứa Mạn đang ngồi trước gương trang điểm lại. Bà ta cũng bị hành động hôm nay của Lâm Nhuế làm bực bội.
Bà ta cau mày: "Ai bảo con vào phòng nó mà không gõ cửa?"
"Trước đó con cũng không gõ, chị ta cũng chưa bao giờ quan tâm. Ai mà ngờ được lần này chị ta..." Lâm Hiểu dừng lại một chút, sau đó nhớ lại cảm giác khó chịu đó, trái tim cô ta đập mạnh.
Cô ta khẽ nói: "Mẹ, sao con cảm giác hình như Lâm Nhuế thay đổi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện