Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Ngầm Hiểu Ý​


trước sau

Advertisement



"Tiểu Dã, ngày mai con đi nhà Hoa a di bồi nàng, dì xuống núi một chuyến, có thể không?" Lâm Úc Thanh cầm khăn mặt giúp tiểu gia hỏa lau mái tóc ướt nhẹp.
"Hả? Tự dì xuống núi?"
"Ừm, mang con xuống núi con luôn chạy lung tung, dì không yên lòng."
"Cái gì chớ.." Bạch Dã bịu môi, lý do này còn có thể gượng ép chút nữa không! "
" Lâm a di, tại sao con cảm thấy ánh mắt dì nhìn Hoa a di rất kỳ quái? "
Lâm Úc Thanh ngẩn ra, rõ ràng như thế sao? Cả tiểu gia hỏa đều nhìn ra rồi? Xem ra chính mình còn phải thu lại một chút.
" Không có a, chỉ là rất tò mò nàng một mình vậy mà có thể xây nhà trồng vườn hoa, rất khâm phục nàng.

"
" Cũng đúng, Hoa a di thật sự rất lợi hại.

"
" Được rồi, ngủ đi.

"
Lâm Úc Thanh một đêm chưa chợp mắt, hai ngày nay nàng dựa vào công phu xuống núi gánh nước, người nhà phụ cận hỏi thăm có quan hệ với chuyện của Hoa Vu, có một việc Hoa Vu lừa nàng, nàng cũng không phải người địa phương, hơn nữa cũng không quanh năm ở tại trên đỉnh núi.
Nàng một mình xây ra một chỗ trang viên tám năm ở dưới chân núi, đi trên đỉnh núi chỉ là vì đào tạo hoa non, Hàn Lan không dễ nảy mầm, muốn tỉ mỉ bồi dưỡng, đợi đến sau khi bồi dưỡng ra cây non, lại đem chúng nó cấy ghép đến trong vườn hoa của trang viên.
Chính mình cùng tiểu Dã ban đầu đi tới nơi này, cũng là bởi vì nghe nói nơi này có biển hoa lan bốn mùa bất bại, tiểu Dã nhất định phải đến xem một chút, mà biển hoa trong lời đồn kia, chính là Hoa Vu một tay kiến tạo.
Nếu như nói trước đó Lâm Úc Thanh đối với thân phận của Hoa Vu chỉ là ôm chặt hoài nghi, như vậy hiện tại, cô cơ hồ đã có thể khẳng định, nàng chính là Hân Nhiên!
Chỉ là, hiện tại nàng không có cách nào cùng mình nhận nhau, càng không có cách nào cùng tiểu Dã nhận nhau.
Lâm Úc Thanh hiểu rất rõ Cố Hân Nhiên làm người, nàng nhất định không muốn để cho tiểu Dã thấy được dáng vẻ hiện tại này của nàng, càng không muốn để bản thân nàng trở thành gánh nặng tiểu Dã, lại như ngày đó đối thoại có có ý riêng của hai người, chỉ cần tiểu Dã hạnh phúc là tốt rồi, nàng không cần thiết lại đi quấy rối cuộc sống của tiểu Dã.
Cho nên mặc dù biết rõ bạn thân đang ở trước mắt, Lâm Úc Thanh cũng cố nén không có chọc thủng tầng giấy cửa sổ này, chỉ là để tiểu Dã đi ở cùng nàng nhiều chút, đối với tiểu gia hỏa vẫn cứ là miệng kín như bưng tuyệt không thổ lộ nửa chữ, mà chính cô, sau khi tại ý thức được thân phận của Hoa Vu, cũng không có đi thăm viếng nữa, nàng không dám đi, một là sợ chính mình sẽ thất thố, cô không có cách nào tưởng tượng Hân Nhiên những năm này sống là ngày tháng gì, vừa nghĩ tới, trái tim này của Lâm Úc Thanh đều đau, mặc khác cũng là..


Người ta đem con giao cho chính mình chăm sóc, nhưng chính mình lại..

Đâu còn có mặt gặp nàng.
Hôm sau trời vừa sáng, đem tiểu Dã đưa lên núi, Lâm Úc Thanh liền xuống núi, thẳng đến nơi ở tạm thời, nạp điện cho điện thoại, sau đó không thể chờ đợi được nữa bấm điện thoại của Hạ Tiểu Tử.
Sắp qua nữa năm rồi, nguyên kế hoạch cô là muốn trở về cùng mọi người cùng nhau ăn tết, dù sao nhiều năm như vậy, mọi người cũng không có cùng nhau cố gắng đoàn tụ qua một lần, huống hồ các nàng cũng đều rất nhớ nhung tiểu Dã.
Thế nhưng hiện tại, cô thay đổi rồi, cô muốn lưu lại, muốn ờ cùng tiểu Dã theo Hoa Vu ăn tết.
" Tiểu Tử, năm nay ăn tết chúng ta không quay về, ta cho ngươi một cái địa chỉ, ngươi giúp ta gừi đồ vật giống thế qua.

"
" Hả? Không trở về? Không phải đã nói..

"
" Đột nhiên có chút chuyện, qua xong tết này lại trở về đi.

"
" Vé máy bay đều mua xong cho các ngươi rồi, ngươi đây nói không trở lại sẽ không trở về..

"Thanh âm của Hạ Tiểu Tử rõ ràng có chút mất mác, nhưng mà chốc lát lại lên tinh thần," Được rồi, ngươi đem địa chỉ nói cho ta biết, ta liền đi làm cho ngươi.

"
" Ừm.

"
Lại nói Bạch Dã, ở nơi này của Hoa Vu giúp nàng làm cái cơm lau mồ hôi làm trợ thủ đúng là có thể, chuyện như vậy đào tạo hoa non nàng là hoàn toàn không xen tay vào được, chủ yếu là sợ chính mình đem tâm huyết của Hoa a di phá đi, vậy thì quá có lỗi với nàng rồi.
Nhưng mà Bạch Dã ngược lại cũng không nhàn rỗi, hướng về phía Hoa Vu xin dạy làm sao làm ghế xích đu, chính mình đang nghiên cứu, nàng muốn làm cái cho hai người, như vậy là có thể cùng Lâm a di cùng nhau nằm ở trên xích đu lắc a lắc, ngẫm lại cũng rất đẹp.
" Ngươi..

"
Tiểu Dã đang một lòng một dạ gọt cọc gỗ, đột nhiên nghe được âm thanh, sửng sốt một chút, ơ, Hoa a di là rất ít chủ động nói chuyện!
" Hả? Làm sao rồi Hoa a di? "Vội một đường chạy chậm qua, ngồi xổm ở bên cạnh Hoa Vu.
" Ngươi..

"Hoa vu nhếch miệng," Ngươi cùng Lâm..

Là bắt đầu thế nào? "
" Ta cùng..

"Bạch Dã ngẩn ra, ôi chao, không nghĩ tới Hoa di đối với chuyện như vậy còn cảm thấy hứng thú đó~
" Ân..

"Bạch Dã cúi đầu, dùng tay quấy cục đất.
" Là ngươi..


Theo đuổi nàng, đúng không.

"Nhìn dáng vẻ tiểu Dã có chút xấu hổ, cặp con mắt đẹp đẽ kia của Hoa Vu cũng tràn ý cười.
" Ân.

"Bạch Dã rầu rĩ đáp một tiếng, gật gật đầu, có chút đỏ mặt nhỏ.
" Có thể nói một chút cho ta biết hay không.

"
" Ân..

Ta từ lúc còn rất nhỏ cũng rất sùng bái Lâm a di, nàng rất đẹp, người cũng rất tốt, chính là không thường thường nói chuyện, luôn là một bộ dáng vẻ lạnh như băng.

"
" Vào lúc ấy, nàng ở trong lòng ta lại như những vì sao của bầu trời, sáng sủa mỹ hảo, rồi lại xa không thể với, ta nghĩ tất cả biện pháp tới gần về phía nàng, ban đầu chỉ là hy vọng có thể cùng với nàng ở tòa thành thị đồng nhất sinh hoạt, nỗ lực thi đến thành phố nàng ở học đại học, nhưng mà nàng vậy mà trực tiếp đem ta đón trở về nhà nàng ở! Ngươi cũng không biết ta vào lúc ấy kích động cỡ nào! Đối với nàng mà nói có lẽ chỉ là chuyện thuận tay, nhưng đối với ta mà nói lại là đi tới một bước dài! "
" Nhưng mà vào lúc ấy, nàng đại khái còn không biết, chính mình nuôi một con bạch nhãn lang nhỏ lòng mang ý đồ xấu đâu! "Bạch Dã hé miệng cười trộm.
" Lâm a di ở thời điểm ta bất lực nhất giải cứu ta, có lẽ là ngày ấy, cái ôm nàng quá ấm áp, để ta vẫn khó có thể quên, đến lúc sau, đối với nàng sùng bái, thì từ từ diễn biến thành khát vọng, khát vọng nàng có thể như khi còn bé ôm ta như thế, chờ mong nàng có thể sử dụng thanh âm ôn nhu nói chuyện với ta, sau đó nữa, loại khát vọng này thì đã biến thành chiếm hữu, hy vọng nàng là của một mình ta, chỉ có thể ôm một mình ta! "
" Ngươi là làm sao đuổi được nàng? "
" Cái này..

Nói đến ta cũng có chút ngớ ra..

"Bạch Dã gãi đầu một cái, nàng cảm giác mình vẫn không có chính thức bắt đầu đuổi theo Lâm a di đâu, chỉ là có thêm chút tiếp xúc thân mật, còn không có đối với Lâm a di phát động tổng tiến công đâu, nhưng Lâm a di thì không giải thích được cùng chính mình thổ lộ rồi..
" Cùng với nói là ta đuổi được nàng, chẳng bằng nói là nước chảy thành sông? "Sau đó đem mình nỗ lực tiến vào đoàn phim, chuyện cùng Lâm a di đóng phim cũng nói một chút.
Nói nhiều rồi liền thu lại không được, ngay cả các vị a di, cũng tất cả đều giới thiệu toàn bộ.
" Sau khi từ chỗ Giang a di trở về kia, Lâm a di thì thổ lộ với ta, là nàng chủ động nha! "
" Nàng còn ở trước mặt của mọi người hôn ta.

"Tiểu gia hỏa nói qua, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Hoa Vu, không, Cố Hân Nhiên thật sự rất muốn giơ tay sờ gò má nàng, tiểu thiên sứ của nàng, dáng vẻ cười lên, thực sự là ấm đến trong tâm khảm của nàng.
" Sau đó các a di không giữ quy tắc đến bắt nạt Lâm a di, để nàng cũng kêu họ a di, Lâm a di không chịu nổi, liền mang theo ta chạy ra ngoài.

"
Hoa Vu nghe vậy cũng là một tiếng cười khẽ, những tên kia giỏi nhất náo loạn, đặc biệt là Tô Dự và Tiết Nguyệt Hiền, từ trước đây, hai người bọn họ chính là chuyên đâm chọt.
" Đúng rồi, trong nhà Giang a di cũng gieo hoa lan, đủ loại hoa lan, ta chính là ở nhà nàng từng thấy lá Hàn lan thiệt to, nhưng mà hoa lan nhà nàng là loại ở bên trong chậu hoa, còn bị tỉ mỉ cắt sửa, mặc dù đẹp, thế nhưng không tự do.

"
" Giang a di..

"Hoa Vu ngớ ngẩn.
" Ừm, Giang a di đối với ta cũng rất tốt, a đúng rồi, nàng còn thầm mến mẹ ta đó! "
Nghe được hai chữ này trong miệng của tiểu Dã nói ra, Cố Hân Nhiên cũng lại không kiềm chế nổi tâm tình kích động, quay lưng đi, dùng tay áo lau nước mắt dâng lên một chút.
Tiểu Dã cũng không có ý thức được hành động của Hoa Vu, một mình hồi tưởng đến," Ta còn chưa cùng giới thiệu qua mẹ của ta chứ? Kỳ thực ta cùng người khác không giống nhau, ta không có ba, thế nhưng ta có hai người mẹ! Các nàng rất yêu nhau, cũng rất dũng cảm, dám đi đường mình muốn đi! "
Trong lòng Hoa Vu run lên, há miệng," Ngươi..


Mẹ ngươi..

"
" Hả? Tuy ta không nhớ rõ các mẹ dung mạo ra sao, thế nhưng Lâm a di cho ta xem qua bức ảnh của các nàng, thật sự thật là đẹp! Đặc biệt là mẹ Y Lam, ta nghĩ nếu như là ta, cũng sẽ yêu nàng thôi.

"
Bạch Dã nói qua, cách Hoa Vu gần chút, nhỏ giọng nói," Nàng so với Lâm a di xinh đẹp hơn! "
Hoa Vu cười cười, nhưng nước mắt cũng không khống chế được càng tụ càng nhiều, đúng vậy a, Y Lam của nàng, là nữ nhân xinh đẹp nhất, tâm địa thiện lương, đơn thuần đáng yêu, ai cũng so sánh không được.
" Hoa a di, ngài làm sao vậy? "
Bạch Dã nhếch miệng," Kỳ thực khi nhìn người khác đều có ba mẹ thương yêu, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu, thế nhưng ta xưa nay đều không có từng oán giận con đường các nàng lựa chọn, ngược lại, ta rất khâm phục các nàng, kính trọng các nàng, vì các nàng mà kiêu ngạo! "
" Nếu như..

Nếu như mẹ Y Lam không có nghĩ không thông là tốt rồi..

Như vậy mẹ Hân Nhiên thì sẽ không chết vì tình..

"
" Ban đầu ta còn sẽ oán giận mẹ Hân Nhiên là đang trốn tránh, không chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ ta cũng có thể lý giải các nàng, từ sau khi ở cùng Lâm a di, ta cảm giác mình càng ngày càng không thể rời bỏ nàng, nếu như nàng không ở bên cạnh..

"
Bạch Dã dừng một chút, lắc lắc đầu," Không dám tưởng tượng tháng ngày không có nàng ở bên cạnh.

"
" Mẹ Hân Nhiên nhất định cũng là nghĩ như vậy.

"
" Nếu như muốn trách, thì trách các nàng yêu quá nghiêm túc rồi."
Nói đến đây, Bạch Dã liền nghĩ tới hai vị mẫu thân của chính mình, trong lòng đau đớn, viền mắt đã sớm đỏ, nhếch miệng, trợn to hai mắt, không cho nước mắt rơi xuống.

Lâm a di đã nói, phải kiên cường, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ chính mình khóc nhè, sẽ đau lòng
Đang khó chịu, một bàn tay ấm áp kề sát ở gò má chính mình, rất nhẹ rất dịu dàng vuốt ve.
Bạch Dã ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hoa Vu một chút, cười khẽ với nàng.
Hoa Vu không nhịn được đem nàng lôi kéo về phía trong lồng ngục, vỗ về khe khẽ phía sau lưng nàng, tiểu Dã thuận thế đem mặt chôn ở bả vai của nàng.
Cám ơn ngươi, tiểu thiên sứ của ta, cảm tạ sự lý giải cùng bao dung của ngươi, nếu có kiếp sau, ta còn muốn một lần nữa làm mẹ của ngươi, rất muốn đem tình yêu thương quý báo nhất đều cho ngươi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện