Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 15


trước sau

Sang ngày hôm sau, 7h sáng Quý Diễn đã tỉnh ngủ. Có thể là bởi vì từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy Giang Tri Tụng giả vờ đáng yêu nên cả đêm qua cậu đều năm mơ, từ đầu đến cuối chỉ mơ đến Giang Tri Tụng ở bên tai cậu, cứ nói từng câu từng câu một: “A Diễn, năn nỉ em mà.”

Cảm giác trong mở rất chân thật, từ âm thanh đến cảm giác rất giống với thực tế.

Quý Diễn chôn mặt dưới gối một lúc, sờ sờ tai nướng trên giường thêm một chút mới chịu dậy đi rửa mặt.

Chuẩn bị xong xuôi, Quý Diễn lấy điện thoại ra xem, toàn bộ thông báo trên màn hình điện thoại đều là của Giang Tri Tụng.

Có tin nhắn, có tin nhắn thoại, tất cả nội dung đều là xin lỗi.

Quý Diễn ngồi trên giường, nghe hết toàn bộ tin nhắn thoại, rồi lại đọc hết một lượt tin nhắn.

Quý Diễn thay đồ xong lại nghe lại tất cả tin nhắn thoại một lượt rồi mới tắt điện thoại, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Lúc đi ngang qua phòng Giang Tri Tụng, Quý Diễn còn cố tình đi chậm lại, đi đến phía bên kia của lầu hai. Cậu gõ cửa phòng bố mẹ, ẵm Quý Hủy dậy rồi giúp em gái tết tóc.

Quý Hủy có chút không vui hỏi: “Anh, anh với anh Tri Tụng cùng đưa em đi chơi hả?”

“Anh còn cách nào khác hả?” Quý Diễn nói: “Giang Tri Tụng không biết chăm sóc trẻ con, nói không chừng em vừa đi ra đường cùng anh ấy thì bị bắt cóc liền đó.”

Quý Hủy hét lớn: “Anh trai em là tuyệt vời nhất.”

Quý Diễn vui vẻ nhận lời khen này của em gái mình hỏi: “Muốn tết tóc kiểu gì?”

“Muốn làm kiểu tóc giống hôm qua mẹ làm cho em.” Quý Hủy nói.

Quý Diễn suy nghĩ nữa ngày cũng không nghĩ ra hôm qua em gái mình làm kiểu tóc như thế nào, tùy tiện làm đại một chút, rồi nói: “Được rồi đó.”

Quý Hủy nhảy từ ghế nhỏ xuống đất, tung ta tung tăng đi đánh răng rửa mặt rồi kéo tay Quý Diễn đi tìm Giang Tri Tụng.

Giang Tri Tụng thức dậy còn sớm hơn, ở trong phòng giải quyết những công việc cấp bách, sau khi giải quyết xong tiện thể dời hết những công việc buổi chiều sang ngày hôm sau.

Vừa tắt máy tính, Quý Diễn dắt Quý Hủy bước vào.

Quý Hủy chân ngắn chạy vọt tới trước mặt Giang Tri Tụng nói: “Anh Tri Tụng, chúng ta đi thôi.”

Quý Hủy mở to mắt nhìn anh, tóc tai rối loạn lung tung, túm tóc được buộc trông lộn xộn như một nhúm rau muối. Dây thun không buộc đúng chỗ, còn kẹp thêm mấy cái kẹp mái đủ màu sắc.

Giang Tri Tụng đi tìm cây lược, sau đó đặt Quý Hủy ngồi ngay ngắn trên ghế, quỳ xuống trước mặt tháo kẹp trên tóc, buộc lại tóc cho em gái nhỏ.

Quý Hủy rất ngoan, nhìn Giang Tri Tụng nói: “Lúc nãy là anh trai buộc tóc cho em đó.”

“Cười cái quần què.” Quý Diễn đá đá tủ quần áo của Giang Tri Tụng: “Làm xong nhanh còn đi.”

Giang Tri Tụng ngẩng đầu nhìn, giả vờ không biết hỏi: “ A Diễn, em cũng đi sao?”

“Anh tưởng em muốn đi hả?” Quý Diễn lạnh lùng nói: “Sáng sớm Quý Hủy đã bám lấy em, muốn em đưa nó đi, quá phiền.”

Quý Hủy gãi gãi đầu khó hiểu, định nói gì đó thì bị Quý Diễn ẵm lên đi: “Đi thôi, xuống lầu ăn sáng.”

Mỗi lần Quý Diễn nói dối sẽ chớp mắt liên tục, cũng không nhìn trực tiếp vào mắt đối phương. Lúc nãy cũng vậy, cậu cố gắng lạnh mặt, nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng thật ra trong lòng rất mềm mại.

Giang Tri Tụng đứng dậy, nhìn bóng lưng Quý Diễn, trong mắt đầy ý cười

Ăn xong bữa sáng, Quý Hủy đeo balo khủng long, mỗi tay nắm tay một người, đu cả người lên để hai anh dắt ra cửa.

Bình thường Quý Diễn với Giang Tri Tụng cùng nhau ra ngoài thì anh sẽ là người lái xe. Kĩ năng lái xe của anh cũng không tệ, Giang Tri Tụng lái xe rất ổn định, bị người khác chiếm chỗ cũng không tức giận, Quý Diễn đôi khi rất ghét bỏ cái tính này của anh.

Quý Diễn trên đường đua rất điên cuồng, lái xe trong thành phố thì tuy là cũng tuân thủ theo luật giao thông nhưng rất gấp gáp, thường xuyên thắng gấp, lái xe giựt giựt khá khó chịu. Xe của cậu toàn xe đắt tiền, biển số xe lại đẹp, ai nhìn thấy cũng đều phải nhường đường.

Giang Tri Tụng nhắc cậu rất nhiều lần nhưng Quý Diễn cũng không đổi cho nên về sau khi cả hai cùng đi đâu anh đều là người lái xe.

Hôm nay có trẻ con, Giang Tri Tụng lắp sẵn ghế cho trẻ em trước rồi mới ẵm Quý Hủy ngồi vào.

Quý Hủy vui vẻ suốt cả đường đi, xoay qua xoay lại nhìn cảnh trên đường.

Vừa xuống xe, Quý Diễn coi thường Quý Hủy đi chậm, đơn giản ẵm cô nhóc lên.

Vừa đi đến cổng công viên, Giang Tri Tụng định đón Quý Hủy từ vòng tay cậu, Qúy Diễn tránh né nói: “Anh tránh xa em ra.”

“Công viên này rất rộng, Quý Hủy cũng không nhẹ.” Giang Tri Tụng lại thử đón ẵm Quý Hủy: “Bế lâu em sẽ bị tê tay đó.”

Quý Diễn không vui, liền bước đi nhanh hơn: “Có phải anh nghĩ là anh khỏe hơn em không?”

Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn ẵm em có vẻ rất nhẹ nhàng nên cũng không nói gì nữa.

Được một lúc sau, Quý Diễn càng đi càng chậm, còn có một lớp mồ hôi trên trán.

Quý Hủy cầm kẹo bông gòn ăn, hứng thú xoay người liên tục, vừa cử động nhẹ là khiến tay Quý Diên run lên.

Giang Tri Tụng cảm thấy hơi buồn cười, nói với Quý Diễn: “Để anh dắt nhóc đi mua kem, em muốn ăn vị gì?”

Được cứu nguy, Quý Diễn thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng không lạnh mặt với Giang Tri Tụng nữa, trả lời: “Vị bơ sữa.”

Tiệm bán kem còn cách một khoảng, Quý Diễn làm biếng đi nên ngồi ở ghế chờ, nghĩ nghĩ một lúc lại gọi Giang Tri Tụng nói: “Thôi đi, cho em vị blueberry.”

Giang Tri Tụng cười cười đồng ý.

Quý Diễn ngửa người ra phía sau, hai tay đè ở phần lưng ghế, liếc mắt nhìn Giang Tri Tụng, rồi lại nghe giọng Quý Hủy: “Anh Tri Tụng, em có thể ăn hai cây kem không?”

Quý Diễn chưa kịp nói không được thì bọn họ đã đi xa rồi.

Không bao lâu, Giang Tri Tụng ôm Quý Hủy quay về.

Trên tay Quý Hủy không thấy bóng dáng của kẹo bông gòn, thay vào đó là một cây kem dâu. Giang Tri Tụng một tay ẵm nhóc, một tay cầm hai cây kem bước lớn về phía cậu.

Quý Diễn ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho Giang Tri Tụng, ánh mắt dừng ở hai cây kem trên tay Giang Tri Tụng, bực mình nói: “Anh cứ chiều nó đi.”

“Anh chiều em ấy hồi nào” Giang Tri Tụng thả Quý Hủy xuống đất đứng, lại đưa hai cây kem cho Quý Diễn, cười nói: “Đều là mua cho em mà.”

Quý Diễn ngẩng đầu nhìn Giang Tri Tụng đang vui vẻ cười với mình, trong lòng hừ một tiếng.

Hai cây kem.

Một vị bơ sữa, một vị blueberry.

Quý Diễn không nói gì, mỗi tay cầm một cây kem bắt đầu ăn.

Kem tan rất nhanh chạy xuống tay cảm giác dính dính. Giang Tri Tụng mang theo khăn giấy, Quý Diễn vừa ăn thì bên đây anh giúp cậu lau tay.

Quý Diễn quá quen với cái tật này của Giang Tri Tụng, nhưng bởi vì còn đang giận anh, lại nhớ đến cái bệnh sạch sẽ của anh, liền cố ý trét kem bơ vào tay anh.

Giang Tri Tụng không phản ứng gì, Quý Diễn còn làm dữ hơn, anh không hề tức giận còn nói với cậu: “A Diễn em đừng nghịch nữa, không ăn là kem chảy hết đấy.”

Quý Diễn phát hiện không chọc tức được Giang Tri Tụng thì há miệng to cắn vài miếng hết cây kem rồi đến nhà vệ sinh công cộng rửa tay.

Quý Diễn quay lại đến lượt Giang Tri Tụng cũng đi rửa tay, Quý Diễn nhìn người đã đi xe, do dự một chút liền quỳ trước mặt Quý Hủy nói: “Chút nữa em nói Giang Tri Tụng bế em đi.”

“Tại sao dạ?” Quý Hủy hỏi.

Quý Diễn hợp tình hợp lý nói: “Anh ấy yếu quá, phải tập luyện một chút.”

Quý Hủy giả vờ hiểu chuyện gật đầu, sau đó nói: “Anh, tay em bị dơ rồi, nhưng anh Tri Tụng không lau giúp em.”

Nhóc xòe tay ra, trông như một con mèo mướp. Nể tình anh em ruột, Quý Diễn tùy ý lau mấy cái hàm hồ nói: “Tại em lùn quá anh ấy không thấy em.”

Lau xong còn không quên dặn Quý Hủy: “Nhớ nói Giang Tri Tụng bế em đó.”

Quả nhiên từ lúc Giang Tri Tụng quay lại, Quý Hủy bám lấy anh đòi ẵm.

Quý Diễn lộ ra nụ cười mãn nguyện

Nhưng nụ cười liền biến mất sau hai phút.

Bởi vị cái miệng nhỏ của Quý Hủy đang bla bla bla: “Anh em dặn em đòi anh bế.”

Giang Tri Tụng quay đầu, nhìn Quý Diễn, lớn tiếng cười.

Cậu có chút lúng túng, thấy Quý Diễn còn định nói thêm gì liền bước lên, túm cổ áo của nhóc, kéo ra khỏi vòng tay của Giang Tri Tụng.

Quý Diễn bỏ xa Giang Tri Tụng phía sau mới thấp giọng cắn răng cắn lợi nói: “Anh thương em như vậy mà em cứ đào hố chôn anh miết, em thấy có hợp lý không?”

Quý Hủy còn tưởng anh mình đang định chơi trò chơi, giả vờ nhíu mày thấp giọng trả lời: “Có vẻ không hợp lý lắm?”

Giang Tri Tụng nhìn hai anh em họ chụm đầu nói nhỏ, cười cười bước nhanh về phía đó.

Quý Diễn mặt không thay đổi, giả vờ không có chuyện gì xảy ra nói: “Quý Hủy muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ.”

Giang Tri Tụng ừ một tiếng rồi nói Quý Hủy xuống đi bộ, dắt tay nhóc đi về phía vòng xoay.

Hôm nay là ngày đi làm, công viên cũng không quá nhiều người, Giang Tri Tụng lại mua vé miễn xếp hàng nên rất nhanh sau đó, Quý Hủy đã được leo lên ngựa gỗ xoay tròn.

Giang Tri Tụng còn đưa cho nhóc một chiếc bóng bay.

Quý Hủy chơi đến mồ hôi đầy đầu, cầm bong bóng chạy khắp nơi, vừa nhìn thấy nhà ma, ánh mắt đột nhiên sáng bừng.

Chạy đến trước mặt Quý Diễn và Giang Tri Tụng hưng phấn nói: “Anh, anh Tri Tụng, em muốn đi nhà ma.”

Quý Diễn giật mình nói: “Nhóc con như em vào đó làm cái gì?”

Giang Tri Tụng nói: “Bạn nhỏ không được vào đó chơi.”

“Nhưng em không sợ.” Quý Hủy nói.

Quý Diễn biết, nhóc nhà cậu thật sự rất gan dạ.

Khoảng thời gian trước Thẩm Trữ Ngọc xem phim kinh dị, không để ý đóng cửa nên Quý Hủy cũng bò vào xem cùng. Coi đến lúc hết phim Thẩm Trữ Ngọc đi rót nước mới phát hiện Quý Hủy ngồi đó, tay nhỏ che mắt nhưng vẫn để hí ra một khoảng nhỏ xem màn hình, nhìn có vẻ rất tập trung xem phim.

Lúc mẹ cậu nói với cậu, Quý Diễn còn không tin, có một ngày ngồi kế bên Quý Hủy, cậu cố ý mở một đoạn phim kinh dị. Quý Hủy lập tức chú ý, mở mắt to theo dõi, lúc đó cậu mới tin.

Nhưng mà Quý Diễn không muốn đi, thật ra cũng không phải cậu sợ ma, nhưng có bóng ma tâm lý với nhà ma.

Năm học cấp 3, cậu và Giang Tri Tụng có đi nhà ma một lần, cái nhà ma đó là sự kếp hợp đông tây lẫn lộn, cũng mới mẻ sáng tạo.

Quý Diễn dũng cảm bước vào, có quỷ thắt cổ, quỷ hút máu người… cũng không có gì đáng sợ. Nhẹ nhàng qua cửa.

Sau đó lối đi càng đi càng hẹp, Quý Diễn tập trung toàn bộ lực chú ý tìm đường, đột nhiên đụng phải một tên hề, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mở miệng cười với cậu.

Quý Diễn bị dọa đến quéo, sau đó toàn bộ đoạn còn lại là Giang Tri Tụng cõng cậu đi.

Từ đó trở về sau cậu đối với tên hề có một bóng ma tâm lý, đối với nhà mà cũng có tâm lý kháng cự.

Quý Hủy còn ở đó nhõng nhẽo đòi vào nhà ma.

Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, ngồi xổm xuống nghiêm túc nói với Quý Hủy: “Em không sợ cũng không đi được, anh trai em sẽ sợ.”

Quý Hủy ngẩng đầu nhìn nhìn Quý Diễn, chống nạnh thở dài: “Anh sợ hả, vậy thôi vậy.”

Quý Diễn không chấp nhận được đả kích này, vừa nghe xong liền túm lấy Quý Hủy bước vào nhà ma. Giang Tri Tụng giữ tay cậu khuyên: “Thôi đừng vào.”

Cái này không khác gì thêm dầu vào lửa, Quý Diễn vốn định đánh trống khua chiêng vậy thôi, nghe xong liền hùng hổ bước vào cửa.

Bọn họ không cần phải xếp hàng, không có thời gian chuẩn bị tâm lý, Quý Diễn bắt đầu cảm thấy hối hận, hỏi nhân viên: “Quỷ ở đây là Quỷ truyền thống Trung Quốc phải không?”

Nhân viên ở đó có vẻ khó hiểu: “Cái gì truyền thống ạ?”

Quý Hủy ở phía sau hối thúc: “Anh, đi lẹ lên.”

Quý Diễn tới tới lui lui cũng bước vào, trong nhà mà chỉ có một đường chiếu sáng, cái cảm giác u ám đó liền tới.

Vừa đi vào Giang Tri Tụng liền ôm hai anh em họ Quý lại gần mình, lại lo lắng Quý Hủy quá nhỏ, bây giờ không sợ, nhưng lỡ sau này lại có vấn đề gì về tâm lý, liền nói Quý Diễn che tầm mắt em lại.

Quý Diễn còn đang tức giận, không muốn bị ôm lại, dùng dằng một lúc. Người phía sau hơi mất kiên nhẫn liền hối thúc họ đi nhanh lên nên Quý Diễn đành thỏa hiệp trốn sau lưng Giang Tri Tụng, một tay níu lấy áo anh, một tay che mắt Quý Hủy.

Quý Diễn giữ lấy tay áo anh, cả người trốn sau lưng, cảnh giác nhìn xung quanh. Quý Diễn biết ở đây sẽ không có tên hề, nhưng người đối với những khoảnh khắc sợ hãi đặc biệt nhớ rất lâu, chỉ cần ở trong hoàn cảnh tương tự, cảm giác sợ hãi lại bắt đầu xuất hiện.

Lúc nào cảm thấy sợ nhất chính là lúc chú hề xuất hiện, sau đó thì mãi mãi sẽ luôn có cảm giác giây tiếp theo tên hề đó sẽ xuất hiện.

Vừa đi qua khúc cua, Quý Diễn bị dọa đến mức run rẩy.

Quý Diễn: “AAAAAA”

Quý Hủy liền theo đó cũng: “AAAA”

Hai người như đang hợp tấu.

Giang Tri Tụng vòng tay ra sau ôm lưng Quý Diễn khiến cậu giật mình, hét lên long trời lở đất. Quý Hủy nghe thấy liền sốt ruột nói: “Anh Tri Tụng, anh cứu anh em đi, anh em sắp bị hù chết rồi.”

Động tác của Giang Tri Tụng còn nhanh hơn cả câu nói của Quý Hủy, liền mạnh mẽ kéo Quý Diễn vào lòng, để cậu ôm lấy Quý Hủy, còn mình thì ôm Quý Diễn, từ từ bước tới.

Quý Diễn  liều mạng nép vào lòng Giang Tri Tụng, hận không thể nhập thể vào người anh, nhiều lần không cẩn thận thiếu chút nữa cọ môi lên mặt Giang Tri Tụng.

Anh biết cậu rất sợ, ghé bên tai Quý Diễn gọi tên cậu thanh âm trầm thấp rất dịu dàng.

Quý Hủy bị che mất tầm nhìn, không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe thấy Giang Tri Tụng gọi tên anh mình, cứ như vậy mà nghe suốt cả chặng đường.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Quý Diễn cũng nhìn thấy ánh sáng từ lối ra. Cậu liền nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay Giang Tri Tụng, đứng cách xa anh một mét, làm ra vẻ không có chuyện gì, người vừa nãy trong nhà mà là một người khác không phải mình.

Giang Tri Tụng nhịn không được cười thành tiếng, liền rút khăn giấy lau mồ hôi cho cậu.

Quý Diễn giận quá mặt đỏ lên, oán hận lấy tờ khăn giấy tùy tiện lau lung tung qua mặt.

Quý Hủy vào nhà ma nhưng lại không được nhìn thấy gì, buồn bã vuốt mặt nói: “Làm con nít chả vui gì cả.”

“Từ giờ về sau em sẽ không thể vui vẻ.” Quý Diễn nói: “Vì em đánh mất anh trai em rồi.”

Quý Hủy bị uy hiếp nhưng một chút cũng không sợ.

Giang Tri Tụng nhìn đồng hồ nói: “Cũng gần đến giờ ăn rồi.”

Quý Diễn sợ Quý Hủy lại đòi chơi thêm một lần nữa, liền nói thêm vào: “Ở đây không có gì để chơi cả, đi về.”

Trên đường về nhà, Quý Hủy nói đói bụng liền lấy bình sữa trong balo khủng long của mình ra, muốn Quý Diễn pha sữa cho mình uống.

Nhưng Quý Diễn không biết làm, Giang Tri Tụng đành phải tìm chỗ dừng xe.

Thẩm Trữ Ngọc chuẩn bị một bình sữa bột và một bình nước ấm, nhiệt độ vừa đủ. Giang Tri Tụng quen thuộc lấy sữa pha cho nhóc uống tạm lót dạ.

Hôm nay đi công viên trò chơi nhưng Giang Tri Tụng ăn mặc cũng rất nghiêm túc, lúc pha sữa cho Quý Hủy, động tác nhìn có vẻ lạ lẫm, nhưng cũng rất ra dáng. Quý Diễn còn nghĩ là sau này Giang Tri Tụng chắc chắn sẽ là một người cha tốt.

Quý Diễn nghĩ gì nói đó.

“Sau này anh sẽ không có con.” Giang Tri Tụng nhìn thẳng vào mắt cậu nói, ánh mắt thâm sâu: “A Diễn, em quên mất anh là đồng tính sao?”

Quý Diễn thực sự quên mất, mặc dù cậu biết nhưng cảm giác Giang Tri Tụng của bây giờ với lúc trước không có gì khác nhau, cậu biết bản thân mình tức giận chỉ đơn thuần là vì anh lừa cậu.

Cho nên Quý Diễn nói: “Bây giờ nhớ rõ rồi, gay 100 điểm.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện