Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Nói chuyện phiếm


trước sau

“Sao cậu bán đứng tôi?” Hứa Bạch dựa cửa sổ chất vấn dây thường xuân em.

Dây thường xuân em loạng choạng lá cây, cực lực biện bạch. Để Hứa Bạch hiểu càng rõ ý mình, nó dùng dây leo tạo thành một đám chữ hoặc hình vẽ cho cậu xem.

Hứa Bạch híp mắt nhìn nửa ngày, “Cậu nói Phó tiên sinh đang tắm rửa?”

Dây thường xuân em gật đầu mãnh liệt.

“Dáng người tiên sinh rất đẹp nhỉ?

Dây thường xuân em tiếp tục gật đầu mãnh liệt.

Ai da mình suy nghĩ cái gì vậy?

Hứa Bạch gãi gãi đầu, tự mình bình tĩnh lại, một tay chống lên bàn bên cửa sổ ngồi xuống. Cậu tùy ý dựa vào cửa, cầm di dộng tiếp tục nghĩ xem trả lời Phó Tây Đường thế nào.

Cậu quá chuyên chú, không nhìn thấy dây thường xuân em lại dáo dác lấm la lấm lét rời đi, bò tới trước cửa sổ phòng Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường ngồi trên ghế đọc , lần nữa lật sách ra, anh phát hiện Hứa Bạch dường như không chịu thua mà viết lời bình mới bên cạnh cái của anh.

Đại khái cậu không nghĩ tới quyển sách này sẽ về tay Phó Tây Đường lần thứ hai.

Thí dụ như, cậu tỏ vẻ trách móc với việc Phó Tây Đường nói cậu kén ăn. Cậu cho rằng trên đời không tồn tại người không kén ăn, nếu có thì thực quá đáng sợ.

Tới đồ ăn cũng không chọn thì nhân sinh còn gì đáng theo đuổi.

Lại thí dụ như, bày tỏ oán giận sâu sắc đối với việc Phó Tây Đường sửa lỗi chính tả của cậu. Đó là sai lầm tuổi thơ, qua thời gian đã thay đổi, hành vi Phó Tây Đường ở sai thời điểm, phê phán sự kiện đã thành quá khứ kia, là không đúng.

Bởi vì Hứa Bạch, đã quang vinh lấy được văn bằng đại học.

Chữ viết mới cũ lần lượt xuất hiện trên trang sách, chiếm cứ hết chỗ trống. Bây giờ Hứa Bạch đã viết tốt hơn rồi, chữ cũng như người, từng nét bút nước chảy mây trôi, mấy dấu móc cũng hợp lệ mà lộ ra vẻ lười biếng. Qua thời gian, vẫn có chút góc cạnh.

Phó Tây Đường ngẩng đầu, dây thường xuân em ra sức khoa tay múa chân —— Hứa Bạch ngồi bên cửa sổ, trông có vẻ phiền não.

Thanh niên Hứa Bạch phiền não, vì chuyện gì đây?

Cậu không biết nên trả lời tấm ảnh Phó Tây Đường gửi thế nào, cậu cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hơi phức tạp rồi. Idol và fan boy? Ông chủ và nhân viên? Hay là bọn bắt cóc ác độc và người bị hại?

Hứa Bạch hòa nhập vào xã hội loài người nhiều năm, tổng kết ra một tuyệt chiêu thực dụng cực kỳ ———- lúc anh không biết nói tiếp với người khác thế nào, cứ gửi meme.

Suy xét tới tuổi của Phó Tây Đường và trình độ sử dụng thiết bị công nghệ hiện đại của anh, Hứa Bạch gửi một meme chuyên dụng cho người tuổi trung niên ——- [buổi tối gió mát trăng thanh, tôi gửi lời hỏi thăm.jpg]

Hứa Bạch run tay gửi đi, ngẫm lại thấy cũng không sao, hết sức bình tĩnh thêm vào một câu: Tôi chỉ muốn chúc anh tối mát mẻ, Phó tiên sinh.

Phó Tây Đường đọc hai tin nhắn wechat, mặt không biểu cảm ngước mắt nhìn dây thường xuân em.

Nó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lanh trí nhảy tới cửa sổ bên Hứa Bạch nhìn cậu một chút, rồi lướt như bay trên tường trở lại bên phía Phó Tây Đường, nói với anh: Tiên sinh, Hứa Bạch nằm dài ra bàn, còn đung đưa chân.

Ảnh đế siêu lười, có thể nằm tuyệt đối không ngồi.

Kéo hộc bàn ra, bên trong có thịt khô Hứa Bạch để sẵn. Do mẹ cậu gửi tới, tự tay phơi khô, dai muốn gãy răng. Đối với người cần khống chế cân nặng như Hứa Bạch, cái này có công dụng như nghiến răng bổng.

Phó tiên sinh đã hồi âm nhanh chóng.

Hứa Bạch tinh thần rung lên, thấy được meme chính mình trong khung chat. Hầy, cậu biết fan của mình, dù là fan chân chính hay anti fan đều lấy cậu ra làm rất nhiều meme. Hầy, mấy cái meme này phủ sóng rộng ghê.

Nếu một bộ meme cũng không có, thuyết minh anh không hề nổi tiếng chút nào.

Phó Tây Đường: [mời anh bắt đầu biểu diễn.jpg]

Hứa Bạch kích động trở mình, miệng ngặm nghiến răng bổng, bắt đầu tự hỏi xuất xứ của meme này. Có lẽ là A Yên chia sẻ với anh,  cũng có lẽ là cậu nghĩ quá kém.

Cho rằng đối phương là đồ cổ, thực ra đối phương thời thượng hơn nhiều.

Chúng ta bỏ qua chuyện meme đi.

Knoxville ngày mai: Phó tiên sinh, tôi bỗng nhớ ra hai linh kiện kia ráp thế nào rồi. Một cái ở cánh, một cái ở cánh quạt phải không?

Phó Tây Đường khẽ cười đọc tin nhắn. Hứa Bạch giống như lúc nào cũng đặc biệt thản nhiên, cho dù là lúc tới thêm wechat hay bây giờ đánh trống lảng, người trẻ tuổi ít ai làm được như vậy. Rất tự nhiên, như bạn bè nói chuyện với nhau.

Phó Tây Đường: Ừ.

Knoxville ngày mai: Vậy ngày mai tôi ráp thử được không? Đảm bảo mười phút thôi, chỉ mười phút, được không?

Phó Tây Đường không trả lời ngay, Hứa Bạch nằm trên bàn lại gặm gặm thịt khô một hồi, mới thấy anh phản hồi. Nhưng không phải meme mà là một video.

Trong video, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng thong thả ung dung lắp ráp mô hình. Nói là thong thả ung ung, thực ra ý chỉ phong phái bình tĩnh, còn tốc độ lắp thì rất nhanh. Không tới mười phút, một chiếc máy bay mô hình đã hoàn thành, toàn bộ quá trình có thể nói là vui tai vui mắt.

Hứa Bạch nhịn không được nhấn phát lại một lần nữa, không ý thức được nhìn chằm chằm đôi tay kia xuyên suốt video, sau đó cảm thán không hổ là thần tượng, tay cũng đẹp như vậy. Ngón tay thon dài tinh tế, mỗi một móng tay đều cắt dũa sạch sẽ chỉnh tề. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đôi tay làm người ta muốn được sờ sờ, khiến lòng người nhộn nhạo.

Hứa Bạch nhịn không được lại nhấn phát lần nữa, chờ tới khi cậu phục hồi thần, mới biết mình đã xem ba lần.

Cũng không tốt lắm nhỉ, Hứa Bạch nghĩ.

Cậu lập tức nhớ tới fan của mình, các cô ấy luôn ồn ào cái gì mà liếm màn hình sinh khỉ con gì gì đó, mỗi ảnh động nghe nói có thể xem đi xem lại cả một giờ. So với bọn họ, Hứa Bạch thấy bệnh trạng của mình còn nhẹ lắm

Cậu cũng là fan của Phó Tây Đường mà.

Nghĩ như thế, Hứa Bạch thản nhiên hơn nhiều. Cậu thản nhiên tiếp tục gặm nghiến răng bổng, thản nhiên phát video xem lại một lần, sau đó thực thản nhiên gửi cảm nhận cho Phó Tây Đường.

Knoxville ngày mai: Phó tiên sinh anh biết đàn dương cầm không?

Phó Tây Đường: Biết.

Knoxville ngày mai: Tay tiên sinh nhìn như đôi tay dành riêng để đàn dương cầm, trước đây mẹ tôi cũng cho tôi đi học, có điều giữa chừng tôi nhảy qua lớp võ thuật bên cạnh.

Phó Tây Đường:?

Knoxville ngày mai: Tôi thấy học võ tương đối ngầu. Bắc Hải tiên sinh có mấy chương nói về tiểu thuyết võ hiệp, ngài ấy nói thích xem  của Bình Giang Bất Tiếu Sinh, còn kể rất nhiều chuyện thú vị trong giang hồ, tôi mê mẩn mấy vị đại hiệp…..  Trước kia tôi nghĩ võ lâm thực sự tồn tại, có cả tuyệt thế võ công, khinh công Đi Trên Mặt Nước rồi Lướt Trên Ngọn Cỏ gì đó. Yêu quái có pháp thuật, không lý nào nhân loại không có mấy cao thủ võ lâm, anh thấy đúng không?

Hứa Bạch luôn tin tưởng chắc chắn trăm ngàn năm trước nhân loại có thể tu tiên, nói không chừng trong một góc nào đó của thế giới hiện tại còn có truyền nhân của môn phái lánh đời nào đó, biết đâu chừng?

Phó Tây Đường: Cậu nói cũng có đạo lý, không hoàn toàn chỉ là giả thuyết.

Xem đi, Phó Tây Đường đúng là tri kỷ của cậu.

Knoxville ngày mai: Trong sách tranh nói bí tịch võ công chôn ở Tần Lĩnh là thật sao?

Phó Tây Đường: Trước kia ở đó, nhưng bị người lấy đi rồi.

Knoxville ngày mai: Tiếc ghê. Tôi nguyên bản muốn làm một minh tinh phim hành động, giống Lý Tiểu Long vậy, nhưng công ty chê tôi đẹp trai quá.

Người đàn ông vì diện mạo mà chậm trễ sự nghiệp —– Hứa Bạch.

Trong đêm khuya cậu thường hồi tưởng lại, còn vì giấc mộng minh tinh phim hành động bị đánh mất mà hối hận không thôi.

Phó Tây Đường nhìn chữ “Đẹp trai” kia, buồn cười, sau đó trả lời ——- Chưa từng thử sao?

Knoxville ngày mai: Có chứ, ban đầu tôi là thế thân đóng cảnh hành động, trước kia tôi học võ mà, cũng có nền tảng. Kết quả đoàn phim có một vai phụ ngã gãy chân, tức thời không tìm được người phù hợp, bọn họ hủy vị trí thế thân của tôi, bắt tôi diễn vai phụ kia vai phụ đặc biệt yếu đuối kia. Anh biết không Phó tiên sinh, tới giết gà y cũng không dám, trong phim tôi bị một con gà rừng đuổi chạy trối chết.”

Hứa Bạch không nói ra con gà rừng kia là gà rừng tinh, cũng không biết đoàn phim tìm đâu ra. Gà rừng nói nó chỉ tới đoàn phim làm sai vặt, trong nhà không đủ cơm ăn. Mệt cho Hứa Bạch còn rất quan tâm nó, kết quả nó còn chửi mắng sau lưng Hứa Bạch một tràng.

Đại ý là “Xà yêu vạn ác các ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Tức giận nha.

Phó Tây Đường có thể nhìn ra oán giận của Hứa Bạch giữa những dòng chữ, có thể làm Hứa Bạch nhớ lâu tới vậy, mấy chuyện này chắc không mấy tốt đẹp. Nhưng Hứa Bạch không nói, Phó Tây Đường cũng không hỏi.

Phó Tây Đường: Nếu cậu vẫn muốn làm minh tinh hành động, có thể nói với Diệp Viễn Tâm.

Một cơ hội ngàn năm có một, cứ thế “Bộp” một cái nện trước mặt Hứa Bạch. Chỉ cần Phó Tây Đường cho phép, về sau cho dù Hứa Bạch muốn diễn kịch câm, chỉ sợ Diệp Viễn Tâm cũng không dám nói nửa chữ “Không”.

Nhưng Hứa Bạch chỉ cảm ơn ý tốt của Phó Tây Đường, trong lòng lại phủ quyết đề nghị này. Một phần vì cậu đã có thể tự mình lựa chọn kịch bản như hiện tại, cũng không cần quan tâm hình tượng khuôn mẫu. Một phần vì, nếu cậu ỷ vào Phó Tây Đường chống lưng mà tới công ty hô hào, hơi gay nha.

Cậu chỉ coi Phó Tây Đường là thần tượng thôi.

Hai người hàn huyên chốc lát, Hứa Bạch nhìn lướt qua thời gian, vậy mà đã mười một giờ. Nhìn lại lịch sử trò chuyện, vô thức cậu đã nói với Phó Tây Đường rất nhiều.

Hơi bất thường rồi, có chút khó tin.

Lúc này, Phó Tây Đường gửi một tin tới.

Phó Tây Đường: 11 giờ, cậu nên ngủ rồi.

Knoxville ngày mai: Còn sớm mà, tôi đọc kịch bản một chút, Phó tiên sinh ngủ ngon.

Gửi xong câu cuối, Hứa Bạch nghĩ nghĩ, đổi ghi chú Phó Tây Đường thành “Phó tiên sinh”. Đang chuẩn bị buông điện thoại, cậu lại không cẩn thận đè trúng video lắp ráp mô hình kia, video đã tự động phát, vì thế cậu lại xem một lần.

Giờ cậu đã hiểu vì sao fan có thể nhìn chằm chằm ảnh động của cậu xem lâu như vậy.

Chốc lát sau, Hứa Bạch rốt cuộc buông di động chuyển qua tập thoại. Mãi tới mười hai giờ đêm, mới tắt đèn đi ngủ.

Dây thường xuân em nhìn thấy đèn tắt, vèo một cái chạy tới chỗ Phó Tây Đường, nhìn tiên sinh nhà nó đang đường hoàng nhã nhặn xem phim.

Người trong màn ảnh giống như Hứa Bạch, dây thường xuân em không nhịn được bò sát lại nhìn vào.

Hứa Bạch sắm vai một thư sinh vào kinh ứng thí, cõng một gùi sách đi trên đường nhỏ, gương mặt trẻ tuổi non nớt tràn đầy mong đợi với tương lai.

Câu chuyện này cũng như bao kịch bản cũ kỹ về chuyện tình yêu của thư sinh và yêu quái, Hứa Bạch đóng nam chính của kiếp trước, một thư sinh thiện lương trói gà không chặt.

Đầu tiên y bị một con gà rừng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rượt chạy lạc vào trong núi, đụng phải nữ chính và đại yêu quái độc ác, không hề ngoài ý muốn bị bắt vào hang ổ yêu quái.

Vì thế toàn bộ phần diễn của Hứa Bạch, đều là bị trói trong sơn động khuyên bảo đại yêu quái phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Y sợ hãi, biết mình có khả năng không sống nổi, nói liên miên, nói không ngừng nghỉ, chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói ra, vừa khóc lóc vừa lảm nhảm.

Túng quẫn, quá mức túng quẫn.

Nhưng phù hợp với gương mặt non nớt trẻ con của Hứa Bạch hai mươi tuổi đầu, còn có tư thái gấp quá đâm ra nói bừa, cũng không làm người ta chán ghét. Một thư sinh bị có thể bị gà rừng đuổi tới rơi xuống nước, sợ tới không dám mở mắt ra, còn phải không ngừng thuyết giáo ý đồ cảm hóa yêu tâm, ngây thơ tới có chút đáng yêu.

Phần của Hứa Bạch kết thúc, vai nam chính lên sàn.

Nhìn thoáng xuống bình luận, một rừng fan Hứa Bạch. Đủ loại “Ôm A Tiên nhà tui một cái”, “Khóc tới tim chị đau nhói, quá đáng yêu”, còn có “Ai da cục cưng đáng yêu muốn khóc luôn”, linh tinh.

Phó Tây Đường không có ý kiến, yên lặng xem phim, xem xong anh chỉ có một thắc mắc ——-khi thư sinh qua cầu Nại Hà chuyển thế đầu thai chắc đã té xuống sông, mặt đắp lại lệch quá.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện