Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi

Sự Khiêu Khích Của Trình Phi


trước sau

Chương 12 : Sự khiêu khích của Trình Phi

"Vương Khải, tôi có thể xin nghỉ không?"

Từ sáng tới giờ, mí mắt trái của Hạ Thư cứ giật liên tục, y luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra: "Mắt trái của tôi cứ giật liên tục, trực giác của tôi nói cho tôi biết, ngày hôm nay không nên đi quay phim."

"Tôi lấy tư cách của một quản lý để nói cho cậu biết, nếu ngày hôm nay không đi quay phim thì cậu sẽ bị phạt vì vi phạm hợp đồng đó. Mau đi đánh răng rửa mặt cho tôi! Tôi cho cậu hai mươi phút." Vương Khải nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Thư mà hối hận vô cùng, sao hôm qua anh lại đồng ý cho Hạ Thư đi cùng Trình Chinh chứ? Biết ngay là động tới Trình Chinh thì sẽ không có chuyện gì tốt lành mà… Nhưng nhìn Hạ Thư như vậy thì lại càng hợp với vai Hoàng đế bù nhìn yếu đuối trong bộ phim kia.

Khi bọn họ đi vào trường quay, cảm giác đầu tiên chính là mình đi nhầm chỗ. Nếu không phải trông thấy những nhân viên đang bận rộn chạy đông chạy tây đều vô cùng quen mắt thì bọn họ đã định lùi ra ngoài rồi.

"Ảnh đế Hạ, các cậu tới rồi à? Bên này có hơi lộn xộn, hay là các cậu qua phòng hóa trang nghỉ ngơi trước đi." Phó đạo diễn vừa chỉ huy mọi người cất máy quay xong, quay đầu nhìn thấy ba người Hạ Thư thì lập tức hô lên.

"Phó đạo diễn Hà, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cảnh quay sáng nay không cần đổi bối cảnh sao?" Vương Khải thấy chuyện này có gì đó hơi lạ thường. Đạo diễn Ngô là người nổi tiếng không câu nệ tiểu tiết, vậy mà trường quay luôn bừa bãi, lộn xộn lại đột nhiên được dọn dẹp ngay ngắn, chỉnh tề, chắc chắn là có chuyện sắp xảy ra!

"Đây không phải là thay đổi bối cảnh, mà chỉ là dọn dẹp trường quay cho ngăn nắp hơn thôi, ngày hôm nay có một diễn viên mới sẽ tới đây." Phó đạo diễn nhìn bốn phía xung quanh, ấp úng trả lời. Vậy nhưng Vương Khải đã hiểu, xem ra diễn viên mới này là người có lai lịch rất đáng gờm. Vừa nghĩ tới chuyện cậu ta có thể sẽ đóng cùng Hạ Thư thì Vương Khải lại cảm thấy đau đầu.

"Vậy vất vả cho phó đạo diễn rồi, chúng tôi cũng không làm phiền anh nữa. Chúng tôi tới phòng hóa trang trước, đợi xong xuôi rồi thì làm phiền phó đạo diễn cho người tới thông báo một tiếng." Hạ Thư cảm thấy mí mắt của mình càng giật mạnh hơn, nhưng dù sao thì y vẫn phải đối mặt, hi vọng đừng gặp phải một tên nhóc quá phiền phức là được. Y ghét nhất là làm việc chung với mấy tên trẻ trâu.

"Ừ, ừ! Cậu mau đi nghỉ ngơi đi!" Phó đạo diễn Hà là một người thật thà, phúc hậu. Thấy sắc mặt Hạ Thư trắng bệch đến dọa người, trong lòng ít nhiều cũng có chút không nỡ. Ông đã ở trong giới showbiz này lâu rồi, tin đồn cũng nghe được không ít, ông hiểu được những chuyện này có ảnh hưởng lớn thế nào tới sự nghiệp của Hạ Thư.

Thấy Hạ Thư đi càng lúc càng xa, Phó đạo diễn Hà im lặng thở dài một hơi. Chỉ cần nhìn là ông đã biết ngay, người mới tới hôm nay đang nhằm vào Hạ Thư, không biết Ảnh đế Hạ có thể đối phó nổi không.

Hạ Thư ngồi đợi tới tận trưa. Ngay cả game Tiêu Tiêu Nhạc cũng bị y phá kỉ lục rồi mà cái người hô mưa gọi gió kia vẫn chưa tới. Xem ra đúng là một tiểu thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, sao có thể hiểu được khổ cực của những người dựa vào thực lực từng bước bò lên như bọn họ.

"Hay là tôi đi tìm đạo diễn nói chuyện? Hừ, hại chúng ta đợi bao nhiêu lâu như vậy, ít ra cũng phải có lời giải thích chứ…" Vương Khải đoạt điện thoại của Hạ Thư, có chút bất bình nhìn y.

"Không phải chứ? Cũng đâu phải là tôi bắt anh đợi… Mau trả điện thoại lại cho tôi đi." Hạ Thư thấy dáng vẻ tức đến thở hổn hển của Vương Khải, không khỏi bật cười, duỗi tay định lấy lại điện thoại di động của mình.

"Đừng nghịch điện thoại nữa, hai mắt cậu đã đỏ hết lên rồi!" Vương Khải liếc xéo Hạ Thư, thật không biết có phải gan y quá lớn rồi không: "Nếu không để cho Đạo diễn Ngô ghi nhớ thật kĩ chuyện này thì tôi sợ sau này cậu sẽ chịu ấm ức mãi đó!"

"Tôi cũng đâu phải người mới vào nghề, những chuyện nên hiểu tôi đều hiểu cả, anh cũng nên giữ trong lòng thôi. Người như Đạo diễn Ngô thì dễ đối phó, nhưng người mới này lại có chút khó khăn đó… Rốt cuộc có hậu thuẫn lớn cỡ nào đây…" Hạ Thư vừa nói đến đó lại nhớ đến Trình Chinh. Khi mới vào cái giới này, Trình Chinh là một người mà chỉ cần tâm trạng không tốt thì sẽ xin nghỉ ngay lập tức, đúng là vô cùng phách lối.

"Thật không hiểu nổi, vì sao có tiền như vậy còn đi vào ngành giải trí làm gì? Là do người trong giới đẹp mắt hay là thấy bầu không khí trong giới này mới lạ?" Đây là vấn đề mà suốt bao năm nay Vương Khải nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Lúc anh ta còn là người mới, ngày nào cũng bị thân phận của người này dọa sợ, bị nguồn tài chính của người kia làm cho hãi hùng. Cho tới tận giờ, tập mãi mà vẫn không quen nổi.

"Hẳn là vì cái cảm giác ăn trên ngồi chốc thôi… Suy nghĩ của bọn họ thì làm sao chúng ta có thể hiểu được. Làm tốt chuyện của chính mình là được rồi, người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm đến ta…" Trong mắt Hạ Thư hiện lên một tia độc ác: "Ta tất phải trả lại gấp bội!"

"Đại ma vương nói rất đúng, tính cách của cậu thật sự rất thích hợp với giới giải trí." Vương Khải nhìn Hạ Thư, khâm phục mà chép miệng: "Đủ tàn nhẫn, đủ cay độc!"

"Đi theo tôi, anh chắc chắn sẽ được lợi!" Hạ Thư tự động coi lời nói của Vương Khải như một lời khích lệ, cười híp mắt, chơi qua một cửa mới: "Bây giờ tôi cảm thấy rất hứng thú với người mới kia, thật sự muốn nhìn thử xem cậu ta lợi hại cỡ nào."

Nói xong Hạ Thư lập tức đứng lên, nhấc theo vạt áo của phục trang đi ra cửa: "Đi, chúng ta đi ra ngoài xem thử, đừng để mọi người quên mất chúng ta."

Hạ Thư đi ra ngoài cũng rất đúng lúc. Vừa tới cửa đã thấy một thanh niên được cả đống người vây quanh cũng đi về phía bên này, người dẫn đường trước mặt cậu ta chính là Đạo diễn Ngô. Nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt ông ta, Hạ Thư đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.

"Tiểu Hạ, mau qua đây, để tôi giới thiệu cho cậu…" Đạo diễn Ngô cũng nhìn thấy Hạ Thư, bèn tươi cười gọi lại. Hạ Thư chỉ gật đầu cho có lệ, nhưng cũng không có ý định đi qua đó.

Nói thế nào thì Hạ Thư cũng là một tiền bối, bảo y đi nghênh đón một hậu bối thì y tuyệt đối không thể nào làm được. Hơn nữa, đây cũng không phải là do y khắt khe, chỉ là trong giới giải trí đã có quy củ như vậy rồi. Nếu bây giờ y phá hỏng quy củ thì sau này sẽ có cả đống người trèo lên đầu lên cổ y mất.

"Anh chính là Hạ Thư sao?" Đoàn người đi rất chậm, thấy Hạ Thư mãi không đi tới, người thanh niên kia có chút tức giận, nhanh chóng bước tới trước mặt y. Chân cậu ta rất dài, bởi vậy chỉ khổ cho những người đi theo phía sau, đặc biệt là Đạo diễn Ngô với đôi chân ngắn ngủn, phải chạy theo, nhìn rất buồn cười.

"Đúng vậy, xin hỏi cậu là…" Người thanh niên này cao hơn Hạ Thư mấy centimet, đứng chặn ngay trước mặt Hạ Thư với vẻ mặt đầy ngang ngược. Cái sự ngông cuồng của cậu ta khiến Hạ Thư không vui, y khẽ nhíu mày. Người này thật sự rất giống Trình Chinh lúc trẻ, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta chán ghét.

"Chào anh, tôi tên là Trình Phi, là em trai của Trình Chinh. Rất vui được gặp anh!" Trình Phi nhếch miệng cười lạnh, đưa tay phải của mình ra như đang bố thí cho Hạ Thư. Khi Hạ Thư nghe được cái tên Trình Chinh này thì vô thức ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó y lại tỏ vẻ tươi cười, bơ đi cánh tay phải đang duỗi trước mặt.

"Ừm, hẳn là tôi không cần giới thiệu bản thân nữa đâu nhỉ?" Hạ Thư tươi cười, sau đó quay đầu nhìn Đạo diễn Ngô đang lo sợ đứng bên cạnh: "Đạo diễn, nếu người đã đến đủ rồi thì có phải chúng ta nên bắt đầu quay phim không? Sau khi quay xong tôi còn có việc khác!"

"Đạo diễn!"

Không ngờ Hạ Thư lại không thèm để ý đến cái bắt tay của mình, sắc mặt Trình Phi lập tức tối sầm lại: "Tôi còn chưa nghiên cứu kĩ kịch bản, có thể chờ một lúc nữa không?" Không ai có thể biến lời xin xỏ thành uy hiếp mà lại đúng lý hợp tình như Trình Phi.

"…" Đạo diễn Ngô rơi vào thế bí, cả hai bên ông ta đều không thể đắc tội, nhất là Trình Phi: "Bây giờ như này được không, trước tiên chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, mọi người tập dượt một lúc đã. Lát nữa bắt đầu quay cũng sẽ thuận lợi hơn."

"Đạo diễn Ngô, chúng tôi tới đây từ sáng sớm rồi mà chẳng quay được cảnh nào cả… Sớm biết thế này, tôi ở nhà ngủ nướng cho xong." Hạ Thư vừa oán giận vừa nhìn chằm chằm vào Đạo diễn Ngô, đuôi mắt nhếch lên, mang theo sự xem thường.

"Đạo diễn Ngô, có mấy lời Hạ Thư không muốn nói nhưng tôi vẫn phải nói. Anh để chúng tôi đợi tới trưa như vậy mà ngay cả một lời giải thích cũng không có, có phải là không được thỏa đáng cho lắm? Hạ Thư nhà chúng tôi dễ nói chuyện, nhưng cũng không phải là người dễ bắt nạt đâu!" Vương Khải thấy Đạo diễn Ngô thay đổi sắc mặt, cố ý nhấn mạnh thêm.

"Chuyện… chuyện này là do tôi xử lý không chu đáo…" Đạo diễn Ngô hơi cúi đầu, lén liếc mắt nhìn Trình Phi. Cuối cùng, ông ta nhận hết lỗi sai về mình, không dám nói xấu Trình Phi lấy nửa câu: "Tiểu Hạ à, cậu thông cảm cho tôi một chút."

"Đạo diễn à, tôi còn chưa nhỏ mọn đến mức ấy. Chỉ là đoàn làm phim cũng có quy tắc riêng, nếu ký kết hợp đồng rồi thì cũng nên tuân thủ theo mới đúng!" Hạ Thư tươi cười, nhưng dáng vẻ ung dung của y lại làm cho Trình Phi ngứa mắt.

"Ảnh đế Hạ, anh đúng là làm bộ làm tịch hơi quá rồi đấy…" Trình Phi lên tiếng chế giễu. Cậu ta lướt qua người Đạo diễn Ngô, sấn tới trước mặt Hạ Thư, một tay túm lấy cổ áo y. Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ, chẳng lẽ cậu ta định đánh người thật sao?

"Trình Phi, dừng tay!" Ngay lúc Trình Phi giơ cao nắm tay, một tiếng quát đanh thép vang lên. Một cô gái trẻ cầm theo túi xách vội vã chạy về hướng này, ép Trình Phi buông tay ra. Đám người bị hóa đá kia lúc này mới phản ứng kịp, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ hóng hớt chờ xem trò hề.

"Ảnh đế Hạ, anh không sao chứ?" Lâm Nhược trừng mắt nhìn Trình Phi, sau đó quay đầu lại áy náy nhìn Hạ Thư. Khi Hạ Thư nhìn thấy gương mặt đó, y vẫn không thể tin được rằng một cô gái như vậy lại đi bày kế hãm hại mình. Ánh mắt y cũng có phần phức tạp.

"Quản lý Lâm, có phải cô nên để mắt hơn đến nghệ sĩ của mình không?"

Không hiểu vì sao, phản ứng của Vương Khải với Lâm Nhược còn gay gắt hơn cả Hạ Thư. Lời anh ta nói ra cũng hơi cay nghiệt, nhưng Hạ Thư không muốn quản: "Chưa nói tới chuyện diễn xuất, nên học cách làm người trước đi!"

"Trình Phi nhà chúng tôi gần đây nhiều hoạt động quá, không giống như Ảnh đế Hạ, chỉ cần chuyên tâm đóng một bộ phim là được. Trình Phi là người mới nên rất cần nâng cao danh tiếng. Gần đây cậu ấy thật sự vô cùng mệt mỏi, tính khí cũng có hơi nóng nảy… Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi mọi người, cũng mong Ảnh đế Hạ thông cảm cho người mới như cậu ấy." Lời nói của Lâm Nhược rất chặt chẽ. Hạ Thư khẽ gật đầu, nhưng không ai biết trong lòng y đang nghĩ gì.

"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát cả, Quản lý Lâm nói nặng lời rồi… Người trẻ tuổi nên nóng tính hơn cũng là chuyện bình thường, thật ra tôi lại rất thích tính cách này của Trình Phi." Hạ Thư nói chuyện như bậc trưởng bối, chẳng hề tạo cảm giác không đúng chút nào, chỉ mất vài giây đã khiến Trình Phi trở thành một tên nhóc mới lớn không hiểu chuyện.

"Anh bớt giả vờ giả vịt đi, tôi nói cho anh biết… Đúng là tôi nhìn anh không vừa mắt đấy…" Trình Phi vốn muốn khiến cho Hạ Thư phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng không ngờ bản thân đã ôm một cục tức trước. Từ nhỏ đến giờ, cậu ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức thế này, vì vậy lập tức bùng nổ.

Trình Phi nói thì sướng cái miệng, nhưng Lâm Nhược suýt nữa tức tới phát điên. Cô ta trừng mắt nhìn Trình Phi, cảnh cáo cậu ta đừng có ăn nói lung tung thêm nữa. Đầu óc cô ta vội vàng suy nghĩ xem nên trả lời cho bên Hạ Thư ra sao, không ngờ Hạ Thư lại lên tiếng trước :

"Quản lý Lâm, hay là cô đưa Trình Phi về nghỉ ngơi trước đi. Dù sao cũng là buổi chiều rồi, đã lỡ thời gian để quay cảnh hôm nay. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục… Có đúng không, Đạo diễn Ngô?" Từ đầu đến cuối, Hạ Thư vẫn mỉm cười, duy trì phong độ rất tốt, ngay cả Lâm Nhược cũng không biết nên nói gì.

"Được, được… Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một hôm đi, ngày mai điều chỉnh tâm trạng thật tốt rồi quay tiếp…" Đạo diễn Ngô nơm nớp lo sợ đưa ra kết cục cho "củ khoai lang nóng bỏng tay" mà Hạ thư ném qua. Tuy ông ta vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại như đang khóc. Tiến độ bộ phim lại bị kéo dài thêm rồi. Ông ta đột nhiên rất hối hận về chuyện mình vì tiền mà đồng ý với điều kiện của Trình Phi…

"Được, nếu Đạo diễn Ngô đã nói như vậy thì tôi sẽ đưa Trình Phi trở về trước."

Trong tình huống hiện tại, Lâm Nhược cũng chỉ có thể chọn cách rời đi mà thôi. Trước khi đi, cô ta vẫn không quên nói với Hạ Thư: "Ảnh đế Hạ, anh yên tâm đi, về rồi tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ấy tử tế…"

Đoàn người ùn ùn kéo tới rồi lại ùn ùn kéo đi, Hạ Thư nhìn theo bóng lưng bọn họ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Y quay đầu, nghiêm túc nhìn Đạo diễn Ngô: "Đạo diễn Ngô, anh là đạo diễn cho nên tôi tôn trọng anh, nhưng có một vài giới hạn là không thể phá vỡ được. Nếu anh phá đi, vậy đừng trách tôi không nể mặt!"

"Vâng, vâng…" Đạo diễn Ngô bị khí lạnh tản ra từ người Hạ Thư làm cho hoảng sợ, lắp bắp đồng ý. Trong lòng ông ta âm thầm lên án, rốt cuộc ai nói Ảnh đế Hạ tốt tính vậy, vì sao ông ta chỉ toàn nhận được mấy ánh mắt khinh thường của y chứ?

"Mọi người vất vả rồi. Chuyện vừa rồi cứ coi như là xem một cảnh phim thôi, xem xong thì mọi người cũng mau quên luôn đi. Lát nữa tôi sẽ bảo Vương Khải đặt bàn ở Lạc Yến, mời mọi người ăn một bữa cơm." Hạ Thư nhìn lướt qua đám quần chúng hóng hớt ở xung quanh, mỉm cười dịu dàng.

"Tốt quá, cảm ơn Ảnh đế Hạ!" Đám người hóng hớt kia không ngờ mình vừa được hóng chuyện lại vừa được ăn cơm miễn phí, thiện cảm của bọn họ dành cho Hạ Thư cũng dần dần tăng lên.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện