Ảnh Đế Thị Phi

Đừng Sợ


trước sau

Chương 223 : Đừng sợ

Lăng Hàm mím môi thành một đường thẳng. Vốn dĩ Lục Tư Nguyên không để ý tới cậu cũng không chịu nghe điện thoại của cậu hơn mười ngày trời đã khiến cậu buồn bã lắm rồi, hiện giờ anh lại để cậu đi công cốc một chuyến, nhưng vẫn trưng cái bộ dạng lạnh lùng cao ngạo đó ra, Lăng Hàm càng cảm thấy khó chịu.

Cậu kéo hành lý đi theo phía sau: “Đúng là không cần báo với ai cả.”

Lục Tư Nguyên đi mấy bước, quay đầu lại thấy Lăng Hàm giãn ra một khoảng cách nên chỉ có thể đứng tại chỗ chờ, đợi Lăng Hàm đến gần mới nhướng mày, nói: “Em tới Yên Thành tìm anh làm gì?”

Lăng Hàm kéo hành lý, nhẹ giọng nói: “Hai việc, trước hết là Chu Thành cho em gia nhập ‘Kế hoạch nhền nhện’, anh Tần Vĩnh nói cần anh đồng ý.”

Vừa nghe được hai chữ Chu Thành, nét mặt của Lục Tư Nguyên lập tức kéo căng, anh lạnh lùng nói: “Lại là tên đó, anh biết ngay mà!”

Cái gì gọi là “Anh biết ngay mà” ?

Lăng Hàm nghe vậy lại càng giận, chuyện cậu với Đường Tập bị oan đã đành, bây giờ lại còn bị nghi ngờ với Chu Thành nữa, cậu đanh giọng: “Đúng vậy, chính là anh ta, bây giờ anh ta là người phụ trách của ‘Kế hoạch nhền nhện’, nếu muốn vào đương nhiên phải thông qua anh ta.”

Thái độ của Lăng Hàm khiến Lục Tư Nguyên sửng sốt, anh giận tái mặt: “Đã bàn xong cả rồi còn hỏi anh làm gì nữa?”

Lăng Hàm nói: “Đúng vậy, em cũng không muốn hỏi anh nhưng ai bảo anh là ông chủ của em, vẫn phải nói một tiếng.”

“Em còn biết anh là ông chủ của em?” Ánh mắt đằng sau lớp kính của Lục Tư Nguyên sắc lẹm.

Nếu là trước đây, chắc chắn Lăng Hàm sẽ sợ đến co rúm lại như con chim nhỏ nhưng do ở chung đã lâu, hiểu được tính cách khổng tước của người này, lại thêm bực bội trong người nên cậu chẳng sợ anh chút nào.

Lăng Hàm nhướng mày, nhìn thẳng Lục Tư Nguyên.

Hai người họ đấu mắt trong không khí một hồi, cuối cùng Lục Tư Nguyên bại trận, quay đầu: “Bây giờ anh không so đo với em nữa, về sẽ xử lý em sau.”

“Xử lý em? Anh dựa vào đâu mà đòi xử lý em?” Lăng Hàm không chịu, người này coi cậu là cái gì chứ?

“Dựa vào việc anh là người yêu của em!” Lục Tư Nguyên không nén được giận.

Lăng Hàm cũng giận: “Tôi nhổ vào! Nếu thực sự là người yêu của tôi thì nào có chuyện năm lần bảy lượt đuổi tôi đi, cũng không biến mất mười ngày nửa tháng không thèm nghe điện thoại!”

Lục Tư Nguyên ngây người, một lát sau nghiến răng nói: “Lăng ngốc, em đừng có quá đáng!”

Có lẽ một tiếng “Tôi nhổ vào” kia của cậu chọc phải anh.

“Tôi quá đáng chỗ nào?”

Lục Tư Nguyên nói: “Có biết mình sai rồi không?”

“Tôi sai chỗ nào?”

Lồng ngực của Lục Tư Nguyên phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thời gian mười ngày còn không biết tự kiểm điểm, lại chạy đi qua lại với Chu Thành, hừ, hôm qua còn ở chung vớ Đường Tập!”

Lăng Hàm sửng sốt, lửa giận lại càng bốc lên cao! Tự kiểm điểm? Anh dám bảo cậu tự kiểm điểm? Có cái quái gì mà phải kiểm điểm chứ?!

“Chuyện xảy ra tối hôm qua anh đều biết cả, chắc không phải hôm nay anh vội vàng trở về là vì chuyện này chứ?!” Lăng Hàm châm chọc: “Anh cho rằng không những tôi không suy xét lại mình mà còn chạy đi gian díu với người khác chứ gì! Thậm chí còn không chỉ với một mình Chu Thánh mà còn ở chung cùng Đường Tập cho nên mới vội vội vàng vàng quay trở về, đúng không?”

Có lẽ lời này đâm trúng đã chọc đúng vào sự thật cho nên Lục Tư Nguyên đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Cũng là do tính khí của anh tốt, nếu đổi thành một người khác đã đánh gãy hai chân của em từ lâu rồi!”

Lăng Hàm thật sự muốn tức điên: “Lục Tư Nguyên! Đầu óc của anh có vấn đề à? Tôi với Chu Thành, Đường Tập hoàn toàn trong sạch, chưa từng có bất cứ cái gì vượt rào! Nếu như Chu Thành không phải cấp trên của tôi, tôi sẽ không gặp anh ta! Đường Tập là cậu em của tôi, cậu ấy đã từng giúp đỡ tôi, hôm qua chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà anh lại nghĩ tôi thành như vậy? Tính tình của anh tốt? Không nhìn lại xem cái tính nết thối tha của anh thì có ai chịu nổi!”

Mấy câu này cực kì khí phách.

Bầu không khí chìm vào im lặng.

Lục Tư Nguyên giật mình, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, nói một cách khó tin: “Em dám nói chuyện với anh như thế!”

“Tại sao tôi không thể nói chuyện với anh như thế?”

Lục Tư Nguyên tức đến mức chống nạnh đi tại chỗ hai vòng, sau đó quay đầu chỉ thẳng vào mũi Lăng Hàm mà mắng: “Rõ ràng em cầu hôn với anh rồi em lại đổi ý, giờ em còn có gan nổi giận với anh?”

Chẳng biết Lăng Hàm lấy gan ở đâu ra mà cũng gào lại: “Tôi đổi ý lúc nào? Tôi đã nói là không kết hôn với anh chưa? Tôi từng nói những lời như thế lúc nào hả?”

Lục Tư Nguyên nghĩ ngợi một giây, giận dữ nói: “Tuy là em chưa nói vậy nhưng ý của em chính là như thế!

Lăng Hàm đột nhiên nhanh mồm nhanh miệng: “Anh đâu phải con giun trong bụng tôi, làm sao biết được tôi nghĩ thế nào!”

Lục Tư Nguyên càng giận: “Rõ ràng là chính em sợ hãi, không chịu trách nhiệm với anh, thậm chí còn muốn đá anh, bây giờ còn định trả treo!”

Lăng Hàm cãi đến nghiện: “Ai sợ hãi? Ai không muốn chịu trách nhiệm?”

“Em! Chính là em!”

Lăng Hàm: “Tôi không hề có ý nghĩ không chịu trách nhiệm.”

“Vậy tại sao em lại không kết hôn với anh?”

Lăng Hàm: “...”

Lục Tư Nguyên tức giận đến mức dựng thẳng cả tóc: “Không trả lời được sao? Lăng ngốc, em muốn đùa bỡn với tình cảm của anh sao? Ông đây đánh chết em!”

Lăng Hàm: “Không phải! Em chỉ muốn nghĩ cho rõ ràng thôi!”

Lục Tư Nguyên quơ nắm tay: “Nghĩ cái búa! Rõ là em sợ hãi! Em có phải là đàn ông không thế?”

Lăng Hàm cũng nóng máu: “Ai không phải đàn ông? Mẹ nó, chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao, có cái quái gì mà phải sợ?”

Lục Tư Nguyên ngẩn ra: “Thật không?”

Lăng Hàm lập tức hoàn hồn, sau đó muốn cho mình hai cái bạt tai, má nó, nói năng chẳng thèm nghĩ gì cả.

“Chính em nói đấy nhé, là đàn ông thì không được sợ hãi!” Lục Tư Nguyên ngạo nghễ cười nhạt.

Lăng Hàm cực kì ngứa mắt cái dáng vẻ này, nghiến răng nói: “Ai sợ chứ.”

Lục Tư Nguyên tức đến bật cười: “Được đó Lăng ngốc, nếu em đã không sợ vậy ngay hôm nay chúng ta kết hôn, có dám không? Ai dám không đồng ý tức là không phải đàn ông!”

Ở tại đây.

Trong hoàn cảnh này.

Đã đến mức này, để không phải làm cháu nội, vì tôn nghiêm của một thằng đàn ông thì dù phía trước là núi đao biển lửa cũng phải nhảy.

Lăng Hàm cực kì mạnh mồm nói: “Kết hôn thì kết hôn! Ai sợ ai!”

Lục Tư Nguyên cướp lấy hành lý của cậu, một tay kéo cổ tay cậu đi về một hướng khác.

“Khoan đã, anh định đi đâu?” Lăng Hàm lảo đảo bị kéo đi.

“Đi Mỹ!”

Mãi đến lúc ngồi trên máy bay đến Mỹ mà Lăng Hàm vẫn còn đang ngơ ngác.

Lục Tư Nguyên ngồi bên cạnh cậu giải thích: “Anh đã tìm hiểu rồi, bang Las Vegas của Mỹ có cho phép dùng thân phận khách du lịch để đăng ký kết hôn.”

Lăng Hàm: “...”

Dần dần máu nóng trong người rút đi, cuối cùng cậu bình tĩnh lại, ngẫm đến tình cảnh trước mắt, cậu bỗng có cảm xúc muốn nhảy xuống máy bay chạy trốn.

Đậu má, một phút khí phách hại cả đời người rồi!

Quá vội vàng rồi!

Nóng vội quá vậy!

Cả cậu và Lục Tư Nguyên đều có thói quen mang tất cả cả giấy tờ theo người vì chưa biết chừng một ngày nào đó bọn họ sẽ phải đột xuất chạy tới nơi nào đó để quay phim, hơn nữa visa Mỹ đã làm xong từ trước, cho nên bọn họ thật sự đang đến Mỹ rồi!

Má nó má nó má nó má nó má nó!

Vô số “má nó” đang bay đầy đầu Lăng Hàm.

Không phải cậu đang nằm mơ đấy chứ?

Thật sự phải kết hôn rồi sao?

Chẳng phải một giây trước còn đang cãi nhau cơ mà?

Một giây tiếp theo tại sao lại thành kết hôn rồi?

Cái này không giống với những gì cậu nghĩ trước kia!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện