Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 17


trước sau

Edit: 一青  ( Nhất Thanh )
Beta:

Cuối cùng Chương Hướng Duy đăng phúc lợi là đàn hát ca khúc <Tình yêu của bọn họ>, vì để phù hợp với giọng mình nên cậu đã cải biên bài hát một chút, cậu đăng video xong cũng không logout ngay mà ngồi nhìn từng bình luận của fan nhảy lên.
« Aaa con trai, mami đến rồi đây! »
« Ôi tiên tử »
« Không phải tui điêu đâu, khả năng này có thể debut làm ca sĩ á. »
« Nghe xong mún khóc 555. Duy Duy em phải đóng phim thật tốt nha, những chuyện khác đã có bọn chị rồi. »
« Đàn rất tốt, hát rất hay, không thể dừng khen được mà. »
« Lớn lên đẹp trai lại còn biết đàn hát, tay cũng rất đẹp á, trời ơi bạn trai báu vật!!! Yêu rồi tui biết yêu rồi!! Anh ơi em là fan em gái nè!! Nhìn em nè!! »
« Chỉ có tui là fan bạn gái thôi à? »
« Aaaaa anh ơi! »
« Cục cưng, chị là fan sự nghiệp của em nè, cố lên, em cứ đi về phía trước nha, phía sau luôn có các chị rồi, đừng sợ, các chị luôn bên cạnh em, cùng em đi tới con đường trải đầy hoa. »
.......
Chương Hướng Duy càng lướt xuống xem bình luận thì mặt càng đỏ hơn, mọi người đều rất tinh ý nhìn ra cậu đang xấu hổ.
Chương Hướng Duy đang tìm mấy cái meme để bình luận thì phát hiện ra top bình luận đều là bình luận của mấy diễn viên có chút danh tiếng trong đoàn, bình luận hot nhất cũng thay đổi.
[Chồng của Tiểu Duy Duy]
Nick name này Chương Hướng Duy thấy rất quen mắt, lần trước cậu đăng weibo, bình luận top 1 cũng là nick này, nội dung bình luận cũng y hệt nhau, cậu rep một icon che mặt cười khóc.
Mọi người đều đang náo loạn ở phía dưới cmt "Bé ngoan, của tui"
« Đến đây xem nè, fan bạn trai lại đem 5 chữ bất biến của cậu ta đến rùi nè! »
« Đm không lẽ cậu ta lại được lật bài hả, tui gato á. »
« Hiu hiu, một đám fan mẹ fan chị fan bạn gái cả ngày aaaaa, lúc quan trọng nhất lại không đánh thắng được một tên fanboy á. »
« Chua chết tôi rồi. »
« Fanboy thật á? Chắc là một em gái thôi, hồi trước tui đu nghệ sĩ nữ tui cũng hay kêu là chồng tới thăm em nè bla bla, và tui cũng là nữ. »
« Là fanboy á, còn là fan lâu năm. »
« Mị có thể làm chứng, cậu ta cùng thời với mị, hồi trước Duy Duy mới chỉ có mấy ngàn fan, mị đã thấy cậu ta rồi, mị hay rp ở bài tiểu hắc kia cũng thường nhìn thấy cậu ta, có thể sẽ đến muộn nhưng chẳng bao giờ vắng mặt, cả weibo đều là Duy Duy, chắc chắn là fan độc duy, fan chân ái, fan số liệu. »
Lúc Chương Hướng Duy xem weibo của bạn fan kia, đúng là bài đăng đều có nội dung liên quan đến cậu, người này tích cực đi rp, like share bài, viết số liệu, lưu giữ ảnh đẹp, là một fan hâm mộ nghiêm túc...Là anh? Hay là chú?
Bình luận đều y như nhau.
Cảm giác như nếu cậu đăng weibo nhiều hơn, người này cũng sẽ luôn cmt như vậy.
Chương Hướng Duy trả lời mấy diễn viên của đoàn phim, mấy câu "Cảm ơn", "Cùng nhau cố gắng". "Cùng bước đi trên con đường hoa", cậu trả lời rất nhanh chóng, sau đó dừng lại ở bình luận đứng top 1 kia.
Lại trả lời bằng meme vậy, tìm cái meme mà "Gượng gạo nhưng không thất lễ"
Chương Hướng Duy nghĩ như vậy, bỗng nhiên Trần Hương Hương đẩy mấy nhân viên ra chạy tới trước mặt cậu.
"Tiểu Duy, người nào đó tới kìa"
Cậu ngồi dậy từ ghế nằm.
"Ai ạ?"
Trần Hương Hương thở phì phò.
"Bạn em, cái người mà cợt nhả ấy"
Chương Hướng Duy bối rối: "Vương Trình? Hay là chị Hương Hương nhìn nhầm rồi, bây giờ cậu ấy cần phải ở nhà..."
Còn chưa nói dứt câu đã nhìn thấy một bóng người đang tiến vào trong lều.
.
Vương Trình tự bê máy móc quay chụp của mình, trên người cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao màu tím rộng rãi thoải mái, vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của những cô gái xung quanh.
Ở phim trường có rất nhiều trai đẹp, thế nhưng bọn họ đều là nghệ sĩ, nhân vật của công chúng, đa phần mọi người chỉ dám mơ mộng trong đầu, có nhìn cũng phải lén lút nhìn.
Không giống như cậu tiểu thịt tươi mới đến này đây, người bình thường, không có fan bạn gái mà chỉ có thể có bạn gái, nếu thích có thể tiếp cận, ai dũng cảm thì theo đuổi luôn cũng được, tuyệt vời.
Không phải nhất định là sẽ theo đuổi hay phải phát sinh quan hệ gì đó, đoàn phim ở đây về lâu về dài, mỗi ngày đi làm đều gặp người đẹp trai như vậy, nhìn đến khuôn mặt đáng giá kia cũng thể bớt mệt mỏi một chút.
Quan trọng là cậu ta còn khá cao, thân thể cường tráng, khiêng camera, bắp tay có lực, đem lại cảm giác hào khí thiếu niên.
Bầu không khí xung quanh dần nóng lên.
Vương Trình phất tay như thủ tướng chính phủ.
"Này"
Khóe miệng Chương Hướng Duy co rút, cậu đi vào phòng nghỉ chờ đối phương theo vào liền hỏi: "Lão Vương, sao cậu lại đến đây?"
Vương Trình lấy mũ bóng chày trên đầu xuống quạt quạt.
"Làm thêm"
Chương Hướng Duy nói: "Cậu làm thêm cái gì?"
Vương Trình vỗ vỗ túi đựng máy ảnh của mình.
"Đương nhiên là làm nghề cũ rồi"
Chương Hướng Duy tràn ngập nghi ngờ: "Đoàn phim tuyển người à?"
"Đi bằng cửa sau đấy" , Vương Trình tỏ vẻ đàng hoàng.
"Tớ làm phụ tá cho chồng của bà con xa là bạn của chị của anh tớ"
Chương Hướng Duy: "..."
.
Công việc của Vương Trình là làm trợ lý nhiếp ảnh cho thầy Trương, chạy việc vặt, gõ bảng, lau ống kính này nọ, cái gì cậu ta cũng có thể làm được.
Lương là phụ, học tập là chính.
Nghe ra có vẻ như chuyện là như vậy.
Chương Hướng Duy vui vẻ nhìn Vương Trình.
"Cậu đến rồi, tớ ở đoàn phim cũng có người chơi cùng"
" Cũng có chỗ khiến cậu thấy chán cơ à" Vương Trình sờ mũ trên đầu mình.
"Sợ là có khi lát nữa có thông cáo, theo người quen tiết lộ, người yêu cũ và người yêu mới đều đang tập trung ở phim trường <Triều dâng>, Đấu trường Tu La.jpg*, sau đó bên dưới thả một loạt ảnh của tớ với cậu, còn có ảnh của ông chú già kia nữa"
*ý chỉ trên mạng đang chiến nhau tưng bừng khói lửa =)))
Chương Hướng Duy nhíu mày, bản thân mình có thể ở trong lòng mắng Hoắc Kham là ông chú già, thằng cha đó, thế nhưng người khác gọi thì cậu thấy không ổn lắm.
Mặc dù đó là bạn thân nhất của cậu.
"Thầy Hoắc già đâu mà già, hơn ba mươi đoan trang thành thục"
Vương Trình nhìn chằm chằm cậu vài giây, cười cười huých vào vai cậu.
"Bạn học Hướng Duy, khả năng nắm bắt trọng tâm của cậu có phải hơi sai sai không?"
Chương Hướng Duy nghe xong tai nóng lên.
"Bọn blogger không còn cái gì để đăng chắc?"
Vương Trình cười đùa: "Cậu nghĩ lại mà xem, từ ngày cậu tiến tổ đến nay, cậu chỉ lộ mặt có một lần, bọn cẩu tử lại không tóm được cậu, người ta làm gì còn cái gì khác để mà hắc chứ"
Chương Hướng Duy nói: "Tớ mới nhận lời bên báo điện tử Tân Cách, mấy ngày nữa sẽ quay"
"Vậy bọn họ có thể so sánh với mấy nghệ sĩ từng nhận báo điện tử na ná cậu để so sánh" Vương Trình bẻ đầu ngón tay.
"Đầu tiên đánh giá lượng tiêu thụ của cậu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động bên siêu thoại của cậu, rồi hạ thấp những phương diện khác như kiểu chiều cao, ngoại hình, khí chất, nhãn hiệu quần áo này nọ"
Tâm trạng của Chương Hướng Duy rất phức tạp, cậu thế mà lại có thể vì bị đám blogger bôi đen mà cảm thấy vui vẻ.
Chuyện liên quan đến cảm xúc thật sự rất phiền phức.
"Là một nghệ sĩ, bị bôi đen cũng không sao cả, không có tiếng tăm, mai danh ẩn tích mới đáng lo"
Vương Trình cà lơ phất phơ nói: "Có gia ở đây, không phải sợ, anh em thân thiết bao nhiêu năm với nhau, cậu càng lo lắng thì người ta lại càng nghi ngờ đấy"
Chương Hướng Duy cảm thấy cậu ta nói có lý: "Nữ thần của cậu ngày nào cũng có fan đến tham ban, trong đó có một fanboy ngày nào cũng tới, khá hung dữ đấy, cậu đừng có kiếm chuyện với người ta"
Vương Trình liếc nhìn về phía cửa, bỗng nhiên ôm lấy cổ cậu, ghé vào tai cậu nói: "Vậy cậu nhớ trông coi tớ kĩ một tí nhá"
Bên ngoài cửa, Hoắc Kham vừa đi vừa châm thuốc lá, dáng vẻ hắn rất khủng bố.
An Lợi ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, nỗ lực xua bớt đi.
"May mà cậu không có thiết lập thành nghệ sĩ không hút thuốc lá đấy, nếu không thì không biết phải đổ bao nhiêu tiền vào phòng quan hệ xã hội đâu"
Giọng Hoắc Kham ồm ồm: "Đừng có đi theo tôi"
An Lợi đen mặt đứng lại tại chỗ, đưa mắt nhìn theo thằng bạn già sải bước đã biến mất ở khúc rẽ, y vội vàng nhắn wechat cho Chu Văn: Anh Văn, có chuyện rồi, bạn bè của bà chủ nhỏ đến đoàn phim.
Hai phút sau, Chu Văn rep: Bảo Lão Hoắc phát cho mọi người thuốc trợ tim, nhiều một tí.
Không đợi An Lợi nói vào trọng tâm câu chuyện lại nhắn thêm: Bên này tôi đang bận, không có thời gian sang đó, trợ lý An, cậu đã thành niên được mười ba mười bốn năm rồi đấy, tự mình học cách bước đi bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ đi, được không?
An Lợi: "...."
.
Lúc Hoắc Kham quay lại phim trường, đáy mắt hắn nổi lên ít tơ máu, đồ diễn trên người cũng dính đầy bụi.
An Lợi xoa xoa tay: "Lão Hoắc, cũng không phải lần đầu cậu nhìn thấy thằng nhóc kia đụng chạm bảo bối trong tim cậu, đáng ra cậu nên bình tĩnh một chút chứ"
Hoắc Kham mặt lạnh: "Thằng đấy khiêu khích tôi "
"Chứ sao nữa, cậu ta cũng chỉ có thể làm vậy mà" An Lợi nói: "Cái mác huynh đệ tốt là nút chết của cậu ta, cậu ta uất ức, tôi chắc chắn cậu ta đang ghen tị với cậu"
Khuôn mặt đóng băng của Hoắc Kham bỗng chốc vỡ nát.
An Lợi cảm khái ngàn lần, thằng bạn già của y vui buồn không thể tự mình làm chủ, công tắc bật tắt lại nằm ở trên người đứa nhỏ mười mấy tuổi kia.
Chậc chậc, già như vậy rồi, lại đáng thương thế đấy.
An Lợi suy nghĩ trong chốc lát: "Không thì xách cổ thằng nhóc kia đi?"
Hoắc Kham cười nhạo: "Cậu không thấy em ấy vui lắm hả?"
An Lợi biết "em ấy" trong miệng hắn là ai.
"Thì anh em tốt đến, đương nhiên là vui chứ, có khi hôm nay phải vui đến nửa đêm ấy chứ"
Hoắc Kham day day huyệt thái dương: "Thằng kia trọ chỗ nào?"
An Lợi nói: "Tôi lập tức đi điều tra"
"Lão Hoắc, tôi thấy cậu không nên quan trọng hóa chuyện này, thằng nhóc kia là cháu trai của ông Vương, cháu độc đinh, bọn họ hồng ba đời rồi, sau khi tốt nghiệp vài năm rồi cậu ta sẽ phải kết hôn sinh con, cậu ta với Tiểu Chương căng nhất cũng chỉ làm người thân được thôi"
Băng đá trên mặt Hoắc Kham đều đã tháo xuống, hắn làm như không có chuyện gì mà đứng lên đi tìm bé ngoan của mình.
.
Ở bên này, Chương Hướng Duy đang đối diễn với một vài diễn viên lớn tuổi.
"Tiểu Kiều à, kiếm phổ đó chưa ai thấy bao giờ, xưa nay đều là truyền miệng từ các môn chủ, chỉ có bản môn đại đệ tử mới được tu luyện, ngươi trước tiên nhanh chóng giao nộp lên đây đi, sư bá sẽ ở chỗ sư phụ ngươi nói đỡ mấy câu, ngươi chỉ cần chịu phạt, việc này coi như xong"
"Con không lấy, con chưa từng nhìn thấy kiếm phổ"
" Ngươi vào Tàng Thư Lâu ?"
"Vâng, Tam sư tỷ gọi con đi, nói là có một con mèo nhỏ..."
"Kiều Cùng, đừng có nói bậy!"
"Sư thúc, con không nói dối, không tin thì ngươi hỏi Tam sư tỷ, thôi được rồi, tự con sẽ đi tìm tỷ ấy, con đưa Tam sư tỷ đến, tỷ ấy có thể làm chứng cho con, sư phụ người chờ con một chút, con đi liền đây"
"Tiểu Kiều à, Tam sư tỷ của ngươi sáng nay đã xuống núi rồi"
"Vậy con cũng xuống núi, con muốn đi tìm sư huynh, sư huynh không ở đây, các người đều bắt nạt con"
"Nghiệt đồ, người, ngươi.."
"Sư huynh! Sư huynh, ngươi không sao chứ, Kiều Cùng, ngươi xem đi, ngươi khiến sư phụ mình tức giận rồi, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!"
Chương Hướng Duy quỳ trên đất, tiếp tục xem lời thoại trong kịch bản.
Vương Trình chờ cậu đối diễn xong một lượt, kéo cậu qua một bên nói: "Đoàn phim có chuẩn bị cho cậu đeo bảo vệ đầu gối không?"
Chương Hướng Duy lắc đầu: "Không có, cái đấy để làm gì, tớ không cần"
Mặt Vương Trình tối sầm.
"Cậu bị ngáo hả?"
"Ai ngáo chứ" Chương Hướng Duy nói: "Đeo đồ bảo vệ đầu gối tớ sẽ bị ảnh hưởng"
Vương Trình cạn lời.
Chương Hướng Duy nhận khăn giấy từ chỗ chị Hương Hương, quen tay mà lau mồ hôi phía sau gáy: "Tớ muốn đầu gối đau để có phản ứng chân thật nhất, nếu đeo đồ bảo vệ thì tớ sẽ không cảm nhận được"
Vương Trình nhìn ánh sáng trong mắt cậu, im lặng, cắn răng thở dài.
"Được rồi, được rồi"
.
Lúc diễn lần thứ hai, Hoắc Kham đến.
Chương Hướng Duy theo bản năng đưa mắt nhìn sang, cái đuôi nhỏ bắt đầu run lên.
Hoắc Kham dùng khẩu hình miệng nói, nghiêm túc diễn đi.
Chương Hướng Duy nhìn thấy xong thì ngoan ngoãn quay mặt đi, đạo diễn Vương đang làm mẫu cho cậu, chỉ cậu mấy chi tiết nhỏ nhặt.
"Tiểu Chương, lúc cháu vừa quỳ xuống, nắm tay siết lại, không phải, không đúng lắm, như này nhé, đầu tiên cháu hơi nắm tay lại một chút, sau đó cháu cảm tượng mình giống như thủ môn ấy, rõ ràng là sợ hãi không biết làm thế nào, thế nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh để bắt bóng, chú biết cháu hiểu ý chú, cháu sẽ làm được, xong xuôi chúng ta sẽ so sánh xem quay như thế nào thì có hiệu quả tốt hơn"
Chương Hướng Duy nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ, cháu biết rồi"
"Còn nữa, lúc cháu quỳ xuống, phải cứng cổ lại, xương vai phải dùng sức, mím môi, khóe miệng hơi run run, đôi mắt mở thật to" đạo diễn Vương vung kịch bản xua mấy người xung quanh.
"Đừng có mà cười, tôi là một lão già nát rượu làm thế thì xấu, nhưng Tiểu Chương mà làm thì sẽ khác đấy..."
"Nói chung cháu hãy biểu hiện ra dáng vẻ của một thiếu niên dù sợ hãi nhưng rất quật cường, còn nếu phân tích kĩ ra, đoạn này không phải cảnh diễn nội tâm, mà đều diễn bằng chân tay, mặt khác, trong mắt cháu phải có nước mắt chực rơi, nhưng phải kìm nén, đợi chú bảo rơi thì mới được rơi..."
Chương Hướng Duy đứng nghe, vô thức lại đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi bên phía cầu thang đạo cụ.
Hoắc Kham nghiêng đầu với một biên độ nhỏ, cặp mắt đào hoa thâm tình chân thành nhìn cậu, giống như đang hỏi, sao thế?
Chương Hướng Duy ngẩn người, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Bàng quan của Vương Trình: ...Đù!
.
Cảnh này không có Hoắc Kham.
Dựa theo kịch bản, lúc Lộ Thành đêm khuya quay về đến nơi thì tiểu sư đệ đã bị nhốt lại, bị mấy người đồng môn bình thường ngứa mắt cậu ta bắt nạt, cả người đều có vết thương.
Lộ Thành đánh mất sự trầm ổn nội liễm thường ngày, lần đầu tiên hắn nổi giận ở trong môn phái.
Phần diễn của Hoắc Kham phải chờ đến tối, hắn quyết định không rời đi, ngồi im trên bậc thang, chống tay ngồi xem đứa nhỏ đang đứng trong điện.
An Lợi đưa cốc nước cho hắn.
"Lão Hoắc, cậu cất cái nhiệt đồ điên rồ trong mắt mình đi được không, bọn họ sẽ quay hậu trường rất nhiều, đừng có mà bị quay phải đấy"
Hoắc Kham không để ý chút nào nói: "Quay xong dám đăng không?"
An Lợi: "...."
Đến quỳ, thôi ông nội này cũng không sợ, thì y cần gì phải sợ.
Nhưng đm, y sợ thật á.
Mỗi lần có rắc rối đều là đám nhân viên như y đi thu dọn tàn cuộc.
Thấy Hoắc Kham vẫn ở lại phim trường, Tưởng Di cũng không rời đi,
Trợ lý khó hiểu hỏi: "Chị Di, chị không đi nghỉ ạ?"
Tưởng Di đặt mông lên ghế, một chân vắt lên bàn, tay trái cầm que kem, tay phải cầm quạt.
Nghỉ cái gì mà nghỉ, chị đây muốn ở lại ăn dưa.
.
Cảnh này không phải chỉ quay một lần, chia làm mấy đoạn, phần đầu thì tương đối ổn, đều là diễn viên gạo cội chuyên nghiệp, không quên thoại.
Quay hai, ba lần là qua.
Đến phân đoạn thứ hai, không khí trong phim trường cũng trở nên ngưng đọng theo diễn biến của kịch bản.
Người đóng vai sư thúc là giảng viên ở Học viện điện ảnh, trong giới giải trí ở tuyến một hay tuyến hai cũng đều có người là học sinh của ông, kỹ năng của ông ấy cực kì tốt, chỉ một ánh mắt độc ác dối trá quét qua, Chương Hướng Duy đã sợ đến nín thở, bị bức ép gắt gao.
Sư thúc giả vờ giả vịt quát lớn xong, đứng từ trên cao nhìn xuống thiếu niên dưới điện, đôi mắt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ nham hiểm.
"Quỳ xuống!"
Cả người Chương Hướng Duy run lên, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã quỳ thụp xuống đất.
Bịch một tiếng.
Chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.
Vương Trình đứng cạnh thầy Trương tay run lên, đánh rơi báo cáo quay phim xuống đất.
Hoắc Kham cười lạnh xem thường, đây mới là gì mà đã không nhịn được, còn không sợ người khác không biết cậu ta có tâm tư gì à, quá mất mặt.
Tưởng Di chậc lưỡi cảm thấy một lời khó nói hết,sư huynh à, anh cũng không khá hơn đâu, cốc nước sắp bị anh bóp nát rồi đấy.
______________________________________
Chúc mọi người một tuần mới vui vẻ, mấy ngày vừa rồi chạy dl như ma đuổi nên ra chương hơi chậm hê hê ~ vẫn là một chương mới chưa được beta nha cả nhà :( 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện