Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 59


trước sau

[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Lăng Thanh nhắn cho Lăng Bạch: [Khi tới đó, em nhớ nghe lời Thư Đồng, hòa thuận với ba mẹ đấy.]

Lại nhắn cho Thư Đồng: [Không sao đâu, em vĩnh viễn vẫn là con của họ, họ cũng sẽ tự hào vì đã nuôi nấng một người con như em.]

Hắn ngồi trong trường quay, nghĩ tới lúc mới trạc tuổi Lăng Bạch và Thư Đồng, mình đã sớm thành công bước trên con đường làm ông hoàng trẻ rồi, cũng biết nên đi đâu, làm cái gì để có thể kiếm tiền nhiều nhất, nhanh nhất.

Xét về mặt này, Thư Đồng và Lăng Bạch đều rất may mắn, nhưng cũng chưa thể coi như người trưởng thành được.

Lăng Thanh nhìn mây trên bầu trời, trong lòng yên tĩnh.

Hắn nhớ tới những ngày còn nhỏ khi ở nhà bà nội, khi đó, hắn cũng sẽ ngồi trong sân ngắm mây như vậy.

Còn có thể ngắm, vừa nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ từ nhà hàng xóm vọng qua.

Mây trên trời kia chẳng bao giờ tranh cãi, vậy mà, người dưới đất cớ sao cứ phải ầm ĩ với nhau?

Lăng Thanh đã chứng kiến quá nhiều trận cãi vã và đau khổ, cũng từng chứng kiến quá nhiều nỗi thống khổ và bi thương.

Cho nên, hắn vi vọng những người hắn gặp, đều có thể hạnh phúc một chút.

Bất kể là Lăng Bạch, là Thư Đồng, hay bất kì ai chỉ cần là người hắn gặp được, Lăng Thanh sẽ đưa tay ra, rồi khi bọn họ nắm lấy bàn tay ấy, hắn sẽ kéo họ đứng dậy.

Nhưng nếu bọn họ từ chối, Lăng Thanh cũng chỉ đành thu tay lại.

Khi còn nhỏ, hắn từng rất mong muốn được ai đó đưa tay ra kéo lấy hắn, nhưng, vẫn là không có ai cả.

Vì vậy, khi lớn lên, hắn trở thành người có thể giúp đỡ người khác.

Trên thế giới này, có rất nhiều người đã trải qua đau khổ, có người phẫn uất, u buồn và rồi khiến chính mình thêm đau khổ; cũng có người tích cực hướng về phía trước, rồi thoát ra khỏi những gông cùm của nỗi đau.

Còn Lăng Thanh, hắn đã trưởng thành để trở thành người mà bản thân hi vọng được gặp nhất.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chợp mắt trong chốc lát; lần này, không còn tiếng cãi vã nào lọt vào tai hắn nữa.

Trong không gian bình yên ấy, hắn mơ thấy Vu Thần.

Trong giấc mơ, Vu Thần đang đứng giữa một biển hoa, ôn nhu cười với hắn.

Hắn bước về phía Vu Thần, như thể, nơi đó chính là tương lai mà hắn vẫn hằng ngóng trông vậy.

Lăng Bạch và hai bậc phụ huynh nhà họ Thư nói chuyện khá hợp, buổi tối, lúc Thư Đồng gọi điện thoại cho Lăng Thanh cũng không giấu nổi cảm giác phiền muộn không sao giải thích được.

"Chưa thấy mọi người ở chung với nhau đã tốt, hôm nay nhìn họ đứng cạnh nhau, em mới phát hiện Lăng Bạch lớn lên đúng là rất giống mẹ em." Thư Đồng thấp giọng nói, "Suy cho cùng cũng là mẹ con ruột thịt."

"Em cũng rất giống mẹ đấy." Lăng Thanh an ủi, "Gần đây anh bận việc, hôm nào em bảo Lăng Bạch đưa về nhà một chuyến, cũng gặp ba mẹ ruột của em một chút. Em lớn lên cũng rất giống mẹ."

"Em xem hình của mẹ rồi." Thư Đồng nhỏ giọng nói, "Lăng Bạch đưa em xem đấy, hình như cũng có chút giống."

"Tất nhiên là giống rồi, các em không giống mẹ thì còn giống ai."

"Đúng là như vậy." Thư Đồng nói.

Hai người hàn huyên thêm một lúc, Lăng Thanh thấy Lăng Bạch gọi tới, bèn nói vài câu với Thư Đồng rồi tắt máy.

Lăng Bạch cũng vì vừa gặp ba mẹ ruột, cho nên tâm tình cũng có chút bất an.

"Bọn họ đều rất tốt." Cậu ngồi trên bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, tâm tình phức tạp, "Ba mẹ còn đặc biệt hỏi em thích ăn gì, rồi làm cho em thêm vài món ăn."

"Vậy không phải rất tốt sao?"

Lăng Bạch cúi đầu, bắt đầu bứt bứt lông trên thảm, "Em lớn lên trông rất giống mẹ."

"Thư Đồng cũng bảo vậy."

"Hừ," Lăng Bạch hừ một tiếng, "Cậu ta thân với anh quá nhỉ!"

Lăng Thanh quả thực không hiểu cậu ghen cái gì, "Cậu ấy cũng giống như em thôi, những chuyện như thế này không thể nào nói cho người khác được, vậy nên chỉ có thể kể với anh thôi."

"Hơn nữa, trước giờ cậu ấy vẫn luôn chỉ có một mình, bỗng dưng phát hiện mình bị ôm nhầm, muốn đổi lại, khó tránh khỏi lo lắng người nhà không muốn tiếp nhận mình, thế nên theo lẽ thường sẽ muốn thân cận anh thêm một chút."

Lăng Bạch nghe vậy, trầm mặc chốc lát.

"Nếu trước đây anh cũng giống như bây giờ, vậy có phải tốt rồi không." Cậu bỗng thấp giọng nói.

"Nghĩa là sao?" Lăng Thanh hỏi hắn.

Lăng Bạch cúi đầu, nhìn làn gió bay qua thảm len, hơi chớp chớp mắt, "Không có gì, chỉ là nhớ tới ngày trước thôi."

"Anh nói Thư Đồng vẫn luôn chỉ có một mình, hẳn là anh thấy cậu ấy rất đáng thương phải không? Nhưng mà, trước đây em cũng gần như là chỉ có một mình."

Giọng Lăng Bạch đè thật thấp, "Em là người sinh ra sau, khi em chào đời, cái gì cũng không hiểu, em cũng từng thật ngây thơ mà đuổi theo anh, hi vọng anh sẽ chơi với em, nhưng anh không bao giờ muốn cả."

"Lúc học tiểu học, em cùng anh ra ngoài chơi. Anh bỏ lại em bên bờ sông, em gọi thế nào anh cũng không chịu ra, em khóc không ngừng, ho không ngừng, anh cũng không đoái hoài đến. Mãi đến khi chơi đủ rồi, anh mới chịu xuất hiện, bảo rằng anh phải về nhà, em phải theo sát anh."

"Khi học sơ trung, có người bắt nạt em, Anh nhìn thấy việc đó cũng không quan tâm, em đành phải tự nói với ba mẹ. Sau này em mới biết, những kẻ bắt nạt đó đều là người anh quen cả, chính anh đã bảo bọn họ tới bắt nạt em, bởi vì anh không thích em."

"Anh vẫn luôn không thích em." Lăng Bạch nói, "Em biết chứ, cho nên sau này gặp được Vu Thần, em không đuổi theo anh nữa, cũng không muốn tiếp xúc với anh, coi như em không có một người anh như vậy."

"Hồi nhỏ em chỉ có anh mà thôi, cho nên em khát khao rằng anh sẽ thích em, khát khao rằng anh có thể ở bên em cùng chơi đùa. Thế nhưng anh không muốn, anh không hề thích em, vì vậy ngày đó khi anh thổ lộ với em, em căn bản không thể tiếp thu nổi. Anh chán ghét em đến thế, làm sao có thể nói thích em được?"

"Em không tin."

"Mãi tới sau này khi anh hết lần này tới lần khác giúp em, em mới phát hiện, đã nhiều năm như vậy rồi, hai chúng ta đều đã trưởng thành, cũng đã thay đổi. Đặc biệt là anh, so với trước đây không giống nhau chút nào. Nếu như khi còn nhỏ, anh có thể đối xử với em như vậy, thì, nhất định em cũng sẽ không đối nghịch với anh đâu."

"Thư Đồng không có anh trai, bởi vì cậu ấy bị ôm nhầm, cậu ấy bỏ lỡ thời gian với anh trai mình; nhưng khi còn nhỏ em cũng gần như không có anh trai mà, bởi vì anh không thích em, không coi em là em trai của anh."

"Mà hiện tại, em thật vất vả mới cảm thấy dường như anh có cảm tình với em, em có thể nương tựa anh rồi, vậy mà em lại phải cùng Thư Đồng đổi lại vị trí. Có lẽ đây là mệnh đi, cái gì không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không thuộc về mình."

"Những gì thuộc về cậu ấy, sớm muộn cũng nên trả lại cho cậu ấy thôi."

Lăng Thanh hiếm khi nghe những lời tâm sự như vậy từ cậu, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Trong mắt "Lăng Thanh", việc Lăng Bạch sinh ra vốn là một sai lầm, hắn cảm thấy cha mẹ mình bị đoạt mất, cảm thấy không hiểu sao trong nhà lại nhiều thêm một người.

Hắn hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tốt tinh thần có em trai đã thấy ba mẹ trao cho đứa bé biết bao quan tâm và sủng ái.

Cho nên hắn bất mãn với Lăng Bạch, hắn xa lánh cậu, thậm chí còn chán ghét cậu em trai này.

Cha mẹ nhà họ Lăng thuộc loại phụ huynh không biết cách giáo dục con cái, họ không thể hiểu được cảm giác căm ghét của đứa con lớn với đứa con nhỏ, cũng không hiểu rằng khi đó, điều họ cần làm là cho đứa con lớn ấy cảm giác an toàn, khiến cho nó cũng cảm nhận được tình yêu và sự an tâm.

Họ chỉ biết không ngừng dạy dỗ "Lăng Thanh", rằng đó là em con, con phải nhường nhịn em, phải thương yêu em, phải chăm sóc em.

Làm sao "Lăng Thanh" kia có thể tiếp nhận những điều đó chứ, "Lăng Thanh" chỉ thiếu điều ước rằng Lăng Bạch căn bản chưa từng xuất hiện.

Cho nên hắn đối đầu Lăng Bạch, bắt nạt Lăng Bạch, điều Lăng Bạch không có thì hắn phải có, mà những gì Lăng Bạch có được, hắn lại càng muốn hơn.

Bởi vì thế, hắn và Lăng Bạch đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu nhường nhịn người kia.

Lăng Thanh thở dài, trong chuyện này, Lăng Bạch hoàn toàn vô tội. Cậu rất đáng thương, chẳng hề làm gì cũng phải nhận lấy ác ý của chính anh trai mình.

Nhưng mà, nguyên chủ cũng rất đáng thương, bởi vì từ đầu đến cuối, không có người nào giải thích rõ ràng cho hắn biết, rằng em trai ra đời không phải để cướp ba mẹ hắn, mà là thêm một người tới yêu thương, bầu bạn cùng hắn.

Lăng Thanh không thích Lăng Bạch và nguyên chủ, thế nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới việc hắn đứng ở góc độ khách quan mà nhìn nhận, ở một thời điểm nào đó, họ đều là những kẻ đáng thương.

"Nghĩ cái gì thế." Lăng Thanh chậm rãi mở miệng, "Cũng không phải em đổi về rồi thì anh sẽ không quan tâm tới em nữa. Anh đã nói mà, chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ không bỏ rơi em."

"Thật sao?"

"Ừm."

"Vậy em có thể hỏi anh một câu không?"

"Sao thế?"

"Em và Thư Đồng cùng lúc rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh lạnh lùng "A" một tiếng, "Ai anh cũng không cứu, hai người bọn em, tên nào không biết bơi, ngày mai đi học ngay cho anh. Đều là người lớn hết rồi còn hi vọng người ta cứu, không thể tự lực cánh sinh sao?!"

Lăng Bạch hừ một tiếng, "Em biết mà, anh cũng thích cậu ấy."

"Đó là em trai ruột của anh mà. Em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn trẻ con thế kia."

Lăng Bạch lại hừ một tiếng.

"Vậy em lại hỏi anh một câu."

"Đừng hỏi, đã từng yêu."

"Không phải việc này." Lăng Bạch có chút thẹn thùng, "Em muốn hỏi, từ khi nào thì anh bắt đầu thích em thế?"

"Trước đây không phải anh không thích em sao? Vì sao đột nhiên lại thương em rồi, là bởi vì anh phát hiện em không phải em trai anh sao?"

Lăng Thanh: . . . .

Sao chưa gì đã tự viết cốt truyện cho mình luôn rồi?

Hắn hàm hồ "Ừ" một tiếng.

Lăng Bạch tiếp tục nói, "Sau đó, có phải tới khi lên Trung học anh bỗng phát hiện ra mình đã hối hận rồi, thế nhưng khi đó em đã không còn để ý đến anh nữa, anh lại không chịu được việc mất mặt tới hòa hảo với em, lại thấy em thực sự không coi anh là anh trai nữa, cho nên anh lại muốn tới gần em, nhưng cũng không tiện thân cận em, cho nên từ từ cảm thấy thích em."

Lăng Thanh: . . . .

Em đúng là giỏi viết kịch bản đấy!

Vậy mà em cũng có thể tự biên tự diễn được! Lợi hại!

Lăng Thanh nghĩ, cứ nói phải phải, đúng đúng đi. Đỡ mất công hắn phải tự nghĩ kịch bản!

"Ừm." Hắn đáp.

Lăng Bạch thở dài, "Tiếc là anh không nói với em sớm một chút, nếu không, có lẽ chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi."

Thức tỉnh đi, Lăng Thanh không nhẫn tâm chọc thủng bong bóng mơ mộng giữa ban ngày của cậu, anh trai trong hồi ức kia căn bản không thích em đâu, mãi đến tận khi anh xuyên tới đây, hắn còn hận không thể chém em mấy lần kia kìa.

Lại còn nói với em sớm một chút? Nói chuyện với em sớm một chút cũng là đả kích em, mắng em, cười nhạo em đó.

Cái đồ Tiểu Bạch ngốc này.

Lăng Thanh lảng sang chuyện khác, "Quá khứ đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, bây giờ em ngoan ngoãn một chút, bớt làm những việc không nên làm, cùng Thư Đồng sống hòa thuận, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi." Lăng Bạch bất đắc dĩ, "Đó là em trai ruột của anh, là tình yêu mới của anh, em biết rồi."

"Xem em âm dương quái khí kìa, đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng sao? Thư Đồng đã cứu em đó!"

"Em biết rồi."

Lăng Thanh bèn dặn dò cậu vài câu, cúp điện thoại, tìm Vu Thần tán gẫu.

Chuyện Thư Đồng và Lăng Bạch tới gặp hai nhà đều đâu vào đấy, Lăng Thanh cũng từng bước dẫn dắt hai học trò của hắn học cách đóng phim.

Đầu tháng 12, Vân Hà gọi điện thoại cho Lăng Thanh, hỏi hắn có đồng ý tham gia một chương trình tạp kỹ hay không.

Lăng Thanh hỏi cô, "Lúc nào phải đi thế, bộ phim tôi đang quay chắc cũng phải hơn một tháng mới kết thúc đấy."

"Ừm, không bị vướng lịch đâu. Chương trình tạp kỹ sẽ ghi hình vào năm sau, bộ phận thành viên nòng cốt sẽ giữ nguyên, chủ yếu là các chương trình thế này ghi hình nhanh, phát sóng cũng nhanh, có thể giúp cậu sớm thu hút nhiều người hâm mộ, nâng sự nổi tiếng."

"Được." Lăng Thanh không ý kiến.

Trước khi xuyên qua, hắn chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ, lần này cũng coi như một lần thử, hy vọng sẽ có chút thú vị.

Vân Hà lại nói chuyện với hắn đôi ba câu, rồi cúp máy.

Ngày 13 tháng 1, phim của Lăng Thanh chính thức đóng máy, cũng trong một ngày này, Trần Hồng Minh chính thức chấm dứt hợp đồng với Thần Khởi, ký hợp đồng mới với công ty truyền thông Tư Duy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện