Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 48


trước sau

Advertisement
Editor: Triêu Nguyên

Beta-er: Mika

Sở Vân Phàm chưa từng bị người khác đối xử như thế này bao giờ, mặt anh trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi trừng Diệp Thanh, hận không thể ra lệnh phong sát cô.

Diệp Thanh cũng nhìn ra cảm xúc của anh, cô không kiên nhẫn nhướng mày: “Thì ra người đại diện kim bài cũng làm những việc trái với lương tâm sao?”

Sở Vân Phàm không nói gì, Diệp Thanh che miệng cười: “Sở Vân Phàm tiên sinh sẽ không mang thù đâu nhỉ?”

Sở Vân Phàm hừ lạnh một tiếng, chưa kịp mở miệng đã bị Diệp Thanh chặn họng: “Ai nha anh xem cái miệng của tôi này. Ngài lão nhân gia rộng lượng, sao có thể cùng tiểu nhân như tôi so đo phải không? Tôi cảm thấy dùng tiền mua thủy quân để phong sát gì đó cũng không phải việc mà anh có thể làm được, chắc hẳn hôm nay anh tìm tôi nhất định là muốn chúng ta cùng nhau giải quyết rắc rối tiếp theo đúng không? Thật ngại quá, phiền đến anh rồi, anh cũng biết đấy, số tiền mà tôi dùng danh công ty kiếm được cũng không đủ mua một cốc cà phê, Sở Vân Phàm anh đúng là suy nghĩ chu toàn thật.”

Diệp Thanh cứ nói mà không để ý mặt Sở Vân Phàm đang ngập trong mây đen, cô tùy ý móc di động từ trong túi ra, phát giọng nói qua Wechat gửi cho Quý Lạc Lạc:

“Lạc Lạc ơi, em nghe cho kĩ nha, tiên sinh Sở Vân Phàm cố ý đến đây giúp chúng ta giải quyết vấn đề đó, đúng là người tốt mà, em nhớ nói với Sở Tiện một tiếng nhé, thay chị cảm ơn cậu ấy!”

Diệp Thanh cười ngọt ngào với người đàn ông ngồi phía đối diện, “Anh xem, đã làm việc tốt thì không thể không lưu danh. Tôi đã thay anh thông báo rồi, anh cứ yên tâm mà làm, chúng tôi vẫn luôn nhớ rõ công của anh.”

Sở Vân Phàm: “……”

Tôi muốn chửi thề!!!

Nói xong Diệp Thanh tỏ vẻ thông cảm cầm lấy túi văn kiện kẹp dưới nách, đứng lên tiêu sái nhìn Sở Vân Phàm, xuề xòa nói:

“Có câu này tôi muốn khuyên anh, nếu hai người kia thật sự đã ở bên nhau, tốt nhất anh nên mở một con mắt nhắm một con mắt, việc dùng gậy đánh uyên ương cá nhân tôi thấy là một việc vô cùng thất đức.”

Sở Vân Phàm híp mắt lại, người phụ nữ trước mặt chắc chắn đang nói bóng nói gió mình không phải người đây mà.

Diệp Thanh không quan tâm, tiếp tục nói: “Còn nữa, sau này nếu có công khai chuyện của Lạc Lạc thì cũng sạch sẽ một chút, nếu tôi lại nghe được anh nói bậy bạ gì thì đừng trách tôi không khách khí.”

Sở Vân Phàm hoang mang, đây là cái gọi là thân thiện của cô ta hả?

Cô nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài. Sở Vân Phàm ngồi thẫn thờ ở quán cà phê, anh cảm thấy từ khi gặp được Quý Lạc Lạc và cô nàng người đại diện bay nhảy này, anh không được sống như người bình thường một phút giây nào quá.

Chuyện tình giữa Sở Tiện và Quý Lạc Lạc hiện tại vẫn chưa được không khai, anh thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu như ngày nào đó chuyện này bị lộ ra, phản ứng từ công ty đến fan cả hai nhà sẽ làm anh áp lực như thế nào.

Ngay lúc Sở Vân Phàm mới suy sụp ngả người tựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần, tiếng giày cao gót mới biến mất lại chậm rãi vang lên đi đến chỗ anh. Sở Vân Phàm mở mắt, chỉ thấy Diệp Thanh tay cầm túi văn kiện liếc mình.

Anh nhanh chóng ngồi thẳng dậy, không biết mình chọc vị tổ tông này chỗ nào, bốn mắt chạm nhau 2 giây, Sở Vân Phàm nhàn nhã mở miệng: “Còn chuyện gì sao?”

Diệp Thanh hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Anh đưa tôi đến cái nơi chim còn không thèm ỉa thì kiếm đâu ra xe mà bắt? Chẳng lẽ anh không có ý định đưa tôi về à?”

Sở Vân Phàm: “……”

Amen, tổ tông tổ tông, đây là thứ không thể trêu vào.

“Vậy, tôi phải đưa cô về thành phố sao?”

Sở Vân Phàm cảm thấy đời anh của mình cực kì sóng gió cho nên mới vớ được hai con người khắc tinh làm anh xém tí tắt thở là Quý Lạc Lạc và Diệp Thanh.

Cứ tiếp tục hành hạ tôi đi, chúng thần tiên còn muốn lịch kiếp mà, thôi thì chút việc cỏn con này có là gì đâu.

Anh đứng lên, nhận lệnh đưa Diệp Thanh đến trước nhà Quý Lạc Lạc, điều ba chấm ở đây chính là xe của Sở Tiện cũng đỗ ngay trước cửa. Sở Vân Phàm và Diệp Thanh im lặng liếc nhau, không nói một lời.

Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh mở miệng, “Nếu không thì anh cũng lên trên ngồi uống nước tí đi?”

Sở Vân Phàm xoa xoa thái dương đang kêu gào: “Bỏ đi, lên làm gì cho thêm nặng lòng, không bằng yên tĩnh một mình.”

Diệp Thanh không nói thêm gì, xuống xe trực tiếp lên lầu, tới cửa cô không lấy chìa khóa ra mở cửa, mà chỉ sửa sang lại quần áo một chút sau đó nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Người mở cửa chính là Sở Tiện, trên người anh còn mặc một cái tạp dề màu hồng nhạt vô cùng cay mắt. Diệp Thanh thong dong chào anh, trên mặt không tỏ ra kinh ngạc gì lắm.

Sở Tiện sợ Lạc Lạc xấu hổ, mở miệng giải thích trước một bước: “Lạc Lạc chụp quảng cáo vẫn luôn không ăn cơm, tôi chỉ sợ cô ấy lại dạ dày đau nên mới đến nấu cơm thôi.”

Diệp Thanh gật đầu, lúc này Quý Lạc Lạc cũng bước từ phòng bếp ra, trong tay cầm lọ sa tế Lại Mỹ Quyên làm.

“Ăn mì với cái này mới ngon nè, anh mau tới nếm thử sa tế mẹ em làm xem, mùi cực kỳ đặc biệt luôn, làm sao mua được ở bên ngoài……”

Vừa ngẩng đầu, thấy Diệp Thanh và Sở Tiện đang cùng nhau nhìn mình, Quý Lạc Lạc sững lại, chột dạ nhìn Diệp Thanh, vội nói:

“Chị Thanh chị đến rồi ạ, đúng lúc Sở Tiện đang nấu mì trứng, chị có muốn ăn một chút không?”

Diệp Thanh lắc đầu: “Các em ăn đi, chị ăn rồi.”

Thấy Diệp Thanh không phản ứng gì quá lớn, Quý Lạc Lạc khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô đổ sa tế ra trộn với mì, ăn từng chút từng chút một. Sở Tiện cởi tạp dề, rót hai ly trà cho mình và Diệp Thanh.

“Thực xin lỗi, chuyện của chúng tôi đáng lẽ phải nói trước với chị.”

Quý Lạc Lạc đang ngồi ăn mì bên cạnh nghe vậy lập tức chen vào giải thích: “Không phải, Sở Tiện anh ấy đã muốn nói với chị từ lâu rồi, nhưng mà do em cản. Em thấy gần đây chị bận quá nên chờ bao giờ thích hợp sẽ nói với chị.”

Giọng cô dần dần nhỏ lại, Diệp Thanh bình tĩnh nói: “Thật sự là chị rất tức giận, nhưng sau khi gặp Sở Vân Phàm hôm nay, chị bỗng thay đổi suy nghĩ. Hai người các em đều còn trẻ nên tư duy vẫn chỉ xoay quanh cuộc sống của bản thân, cho nên các em yên tâm đi, chị tuyệt đối sẽ không can thiệp.”

Mắt Quý Lạc Lạc sáng ngời, Diệp Thanh trừng mắt liếc cô một cái, nói với Sở Tiện:

“Nhưng mà Sở Tiện, địa vị của Lạc Lạc nhà chị ở giới giải trí không cao bằng cậu, nếu chuyện này bị tuôn ra, em ấy sẽ trở thành đối tượng bị mọi người công kích.”

Sở Tiện nghiêm túc gật đầu: “Em biết, tuy rằng em không thể bảo đảm chuyện này sẽ không xảy ra nhưng em hứa sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ cô ấy.”

Diệp Thanh vốn dĩ không muốn làm anh khó xử, nghe anh nói như vậy lòng cô cũng thấy yên tâm hơn: “Chị biết cậu là người như thế nào, chị tin cậu.”

Chờ Quý Lạc Lạc cơm nước xong Diệp Thanh mới lấy kịch bản ra đưa cho cô: “Vừa đúng lúc Sở Tiện đang ở đây, cậu giúp con bé xem xem kịch bản nào được đi.”

Sở Tiện và Quý Lạc Lạc cầm lấy kịch bản, xem từng cái một, một lúc lâu sau Diệp Thanh dò hỏi:

“Thế nào? Ưng cái nào không?”

Nói xong cô chỉ vào một bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh trong số đó:

“Chị cảm thấy hai kịch bản này không tệ, đạo diễn lớn, chế tác cũng vô cùng nổi tiếng hơn nữa còn đều là nữ chính, cốt truyện cũng khá được.”

Quý Lạc Lạc lắc lắc đầu, Diệp Thanh nhướng mày, “Không thích sao?”

Quý Lạc Lạc còn chưa mở miệng, Sở Tiện đã trả lời câu hỏi của cô: “Kịch bản không thành vấn đề, vấn đề là ở nhân vật.”

Năm bộ phim truyền hình, bốn bộ điện ảnh, phần lớn đều là nhân vật xinh đẹp tuyệt trần, trùng hợp lại giống với hình tượng nhân vật công chúa Tầm Hoan của 《 Khuynh thế tuyệt luyến 》.

“《 Khuynh thế tuyệt luyến 》 nhất định sẽ thành công, Lạc Lạc bị nói có vận đỏ cũng là chuyện sớm hay muộn, mà mấy kịch bản chị chọn hầu như đều dựa theo xu hướng hiện nay. Một hình tượng được đắp nặn thành công sẽ bị người ta nhớ kỹ, nhưng nếu diễn một loạt nhân vật giống nhau thì quả thực vô cùng phí phạm danh tiếng, không những thế con đường diễn xuất của cô ấy cũng sẽ bị giới hạn.”

Nghe anh nói như vậy, Diệp Thanh lập tức hiểu đạo lý trong đó, “Vậy cậu cảm thấy cái nào là tốt nhất?”

“Cái này đi.”

“Cái này đi.”

Sở Tiện và Quý Lạc Lạc cùng chỉ tay vào một bộ điện ảnh có tên 《 Chứng minh 》, nhìn hai người họ ăn ý như vậy, Diệp Thanh không nhịn được cười.

Quý Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Tiện, vừa lúc Sở Tiện cũng đang nhìn mình, cô thì thầm so sánh với anh, “Biết ngay là anh hiểu ý em.”

Diệp Thanh tinh tế nhìn lại bộ điện ảnh này, bởi vì đây là tác phẩm của một đạo diễn mới nên cô cũng chưa đọc, lúc này mới thấy được cốt truyện thật đúng là không hề tệ.

Nội dung chính của bộ điện ảnh này chính là về một vị cảnh sát nằm vùng bị hắc bang vu cáo trước kia, thân phận của nữ chính chính là bạn gái của vị cảnh sát nằm vùng này. Cô ấy là người duy nhất tin tưởng rằng anh là người trong sạch. Vì muốn giúp bạn trai chứng minh trong sạch, cô không tiếc thân mình mà gia nhập hắc bang để tìm chứng cứ về việc trước kia.

Sau tất cả nguy hiểm, nam nữ chính cùng nhau liên thủ phá tan bụi gai, cuối cùng sáng tỏ câu chuyện xưa kia.

Thật ấm áp, cũng thật nhiệt huyết.

“Không tệ, cốt truyện rất hay, chốt cái này đi.”

Diệp Thanh cầm hết đống kịch bản khác lên, “Không cần tham nhiều, toàn tâm toàn ý bước vào giới điện ảnh, hai ngày này 《 Khuynh thế tuyệt luyến 》 sẽ bắt đầu tuyên truyền, chị còn phải làm vài báo cáo nữa.”

Nói xong cô nhìn thời gian, “Lát nữa công ty còn có thông báo, bên ngoài sẽ là quy hoạch con đường phát triển tương lai của nghệ sĩ chúng ta, chị phải đi ứng phó một chút.”

Cô lấy xấp kịch bản cho vào tập văn kiện, Sở Tiện cũng đứng dậy, “Để em đưa chị đi, vừa lúc em cũng đang có việc.”

Diệp Thanh không từ chối: “Được, phiền cậu vậy.”

Tiễn Sở Tiện và Diệp Thanh đi, Quý Lạc Lạc dọn dẹp bát đũa xong lôi đồ ăn vặt ra ngồi lên sô pha, rút điện thoại ra lướt Weibo.

Vừa mở Weibo ra, hot search ngoại trừ tin tức về 《 Khuynh thế tuyệt luyến 》 thì chính là về album của Lại Khải Toàn, cô theo hot search ấn vào Weibo của Lại Khải Toàn nhìn một vòng.

Weibo của thằng nhóc này với tính cách của nó cũng thoải mái giống nhau, muốn đăng gì thì đăng, có đôi khi còn đăng mười tám bài trong một ngày. Nhìn đống ảnh đang chơi nhạc của em trai, khóe miệng Quý Lạc Lạc nhịn không được giương lên.

Thằng nhóc này, nhan sắc cũng lên hương ghê, khác với trước kia rất nhiều.

Cùng lúc đó, đầu đề của hot search bỗng xuất hiện một cái về đề tài yêu đương của Sở Tiện và Hạ Nhiên làm Quý Lạc Lạc sửng sốt nhè nhẹ, do dự một chút, cuối cùng cô vẫn ấn vào xem.

Xem có chút thôi mà xém tí nữa là Quý Lạc Lạc thăng thiên, thì ra là một đoạn video ngắn được fan CP cắt nối biên tập về hai vai diễn mà Sở Tiện và Hạ Nhiên diễn, còn được gắn với cái tên mỹ miều gì mà ‘cặp đôi ngọt ngào’.

Siêu nhiều like, siêu nhiều share, dưới phần bình luận toàn là kêu ca ngọt ngào quá.

…… Quào, đáng sợ quá.

Ngày hôm sau, đạo diễn Trịnh thông báo đài truyền hình của ông ấy có một buổi phỏng vấn phát sóng trực tiếp, trong lúc đó sẽ có một vài tiết mục nên muốn cô chuẩn bị trước.

Phỏng vấn gì đó Quý Lạc Lạc sớm đã quen rồi nên cô cũng không chuẩn bị đặc biệt gì, ngược lại là Diệp Thanh, vì để phù hợp với hình tượng của cô, cố ý mượn từ nhãn hiệu một chiếc váy màu đỏ xẻ ngực.

Này váy cực kì đơn giản, không có trang trí dư thừa nào, chỉ là đường nét của làn váy được cắt không có quy tắc.

Tuy rằng đơn giản, nhưng cũng cực kỳ kén người mặc. Cũng may là dáng người của Quý Lạc Lạc phập phồng quyến rũ, mặc nó vào sẽ làm tôn lên làn da trắng sứ mềm mại.

Quý Lạc Lạc vừa xuất hiện tại hiện trường buổi phỏng vấn, sự xinh đẹp quá đáng của cô đã khiến toàn trường quay hô ầm lên, hoàn toàn bỏ xa khí thế vai chính của Hạ Nhiên mấy con phố.

Nghe mọi người hô to tên Quý Lạc Lạc, mặt Hạ Nhiên biến đen hoàn toàn.

Hôm nay cô cũng trang điểm theo hình tượng của nhân vật, tính cách của Khúc Thản Nhiên cũng khá tương tự với cô, tiểu bạch thỏ thanh thuần thiện lương, một thân váy màu vàng nhạt trên người càng như đóa hoa sen trong làn nước. 

Hình tượng của Hạ Nhiên thật sự đúng chuẩn là một cô em gái nhà hàng xóm, là tình đầu trong mộng của mỗi người đàn ông.

Nếu không có Quý Lạc Lạc, cô nhất định là sẽ là người xuất sắc nhất.

Nhưng mà tất cả cũng chỉ là nếu, Quý Lạc Lạc thật sự tồn tại, lại còn xinh đẹp đứng bên cạnh, cười giống hệt như yêu tinh họa thủy, hoàn toàn đối lập với hình tượng cô bé học sinh của mình. 

Vẫn khá tốt, cũng may là Sở Tiện đứng bên cạnh, ít nhất anh ấy làm lòng Hạ Nhiên thoải mái hơn một chút.

Sau khi MC giới thiệu xong từng người, đạo diễn Trịnh nói vài câu, bắt đầu rồi thì tất cả là thời gian để phát huy cá nhân của từng người.

MC cầm microphone bước lên trước, Hạ Nhiên nở một nụ cười hoàn mĩ nhất, chỉ chờ MC hỏi đến, trong lòng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Không ngờ rằng MC sẽ trực tiếp đi lướt qua cô, không thèm nhìn mà đi thẳng đến trước mặt Quý Lạc Lạc,
Advertisement
mở miệng nói:

“Lạc Lạc hôm nay thật sự rất đẹp, cô xem ánh mắt của toàn trường quay đều nhìn về phía cô này, ngay cả tôi đây cũng không nhịn được mà nhìn cô đấy.”

Quý Lạc Lạc lạnh nhạt cười: “Chắc hẳn là công chúa Tầm Hoan xinh đẹp, thật ra hôm nay tôi cố ý chuẩn bị vì 《 Khuynh thế tuyệt luyến 》, là do công chúa ấy yêu nhất màu đỏ.”

Dưới khán đài tiếng vỗ tay như sấm vang lên, trên sân khấu MC cũng dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Quý Lạc Lạc.

“《 Khuynh thế tuyệt luyến 》 đã báo trước ngày ra mắt, nói thật thì tôi háo hức đón chờ từ lâu rồi, diễn xuất của các vị trong trailer thực sự làm khán giả bất ngờ, không biết rằng các vị ở đây có cảm nghĩ gì về nhân vật của mình?”

Quý Lạc Lạc mỉm cười: “Nhân vật Tầm Hoannày bên ngoài có vẻ điên điên khùng khùng bất cần đời, nhưng thật sự nội tâm của cô ấy vô cùng tinh tế, cứng cỏi không chịu thua ai lại trọng tình cảm, cũng chính vì điểm này mà mới làm chính mình rơi vào kết cục như thế kia. Thật sự tôi cảm thấy trong bộ phim, công chúa Tầm Hoan là người đáng thương nhất, một mình chống chọi với tất cả, rõ ràng cô ấy mới cần sự bảo vệ nhất.”

Hạ Nhiên ngồi bên cạnh nhận lấy microphone, bị lơ nửa ngày, lúc này cô đã không còn sự nhiệt tình hồi đầu nữa, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.

“Nhân vật Khúc Thản Nhiên này làm tôi cảm thấy thực sự đáng nể, cô ấy có xuất thân rất khá thấp, nếu không phải gặp Vân Trường……”

Nói xong cô ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Tiện, chỉ với một ánh mắt mà tiếng hét dưới khán đài vang lên ầm ầm.

Mặt Hạ Nhiên đỏ lên,nhanh chóng thu hồi tầm mắt tiếp tục nói: “Vân Trường chính là tín ngưỡng của Khúc Thản Nhiên, cô ấy có thể yên lặng vì anh trả giá tất cả, từ một cô gái nhỏ ấy vậy mà sau khi trưởng thành lại là một người phụ nữ tâm cơ, nhưng cô ấy không oán cũng hề không hối hận.”

Lời nói này có ẩn ý, Quý Lạc Lạc mà không phân tích thì thật sự rất khó để hiểu, ý tứ nhiều quá nha cô gái.

Hạ Nhiên nói xong quay đầu đem microphone đưa cho nam chính Sở Tiện, khoảng cách giữa hai người họ trở nên vô cùng gần, Hạ Nhiên mở to mắt nhìn anh say đắm, cười tươi sáng lạn, nếu không có vấn đề về thị lực thì chắc hẳn ai cũng có thể nhìn ra ái muội.

Thấy được một màn như vậy, không chỉ có người xem dưới khán đài hưng phấn, mà ngay cả MC, những khách mời xung quanh lẫn Quý Lạc Lạc chăm chú nhìn hành động của hai người họ.

Sở Tiện nhận lấy microphone, cố ý né ánh mắt của Hạ Nhiên, khẽ liếc qua em người yêu nhỏ cách một ghế, chỉ thấy cô nở nụ cười tươi thân thiện, tự nhiên Sở Tiện thấy tức giận.

Khóe miệng Sở Tiện nhịn không được giương lên, động tác thật nhỏ này vẫn bị camera bắt được.  Fan nhà vốn đang phiêu trong nhan sắc thần tiên của Sở Tiện, thấy được lập tức hét ầm lên.

“Sở Tiện!!!! Sở Tiện!!!! A a a cứu cứu tôi chết đây!!!”

“Lão Tiện đẹp trai quớ!!!”

“Chồng ơiiiiiiiiiiii anh đẹp trai quớ, yêu anh chớt mất aaaaaaaaaai!!!”

Sở Tiện quay đầu lại, đẩy mắt kính, trên mặt khôi phục nét khiêm tốn ban đầu.

“Nhân vật Vân Trường này với tôi mà nói tất cả đều là một lần khiêu chiến, tính cách của anh ta rất quyết tuyệt tàn nhẫn, chẳng những tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn hớn với chính mình.”

Người MC thắc mắc: “Tính cách của Vân Trường đúng thật là có chút tàn nhẫn, nhưng mà anh ta cũng tàn nhẫn với chính mình sao?”

Sở Tiện cười nhạt: “Quyền lợi phú quý ngôi vị hoàng đế với anh ta mà nói cùng lắm chỉ là công cụ để báo thù, nội tâm của anh ta vẫn luôn cô đơn như cũ, thậm chí anh ta còn không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, người cần sự bảo vệ nhất là ai, nói đến cùng cũng là người thật đáng thương.”

Quý Lạc Lạc nói Tầm Hoan mới là người cần được bảo vệ, cho nên mới đáng thương, mà Sở Tiện lại phán câu xanh rờn là Vân Trường không biết người cần bảo vệ là ai mới thật đáng thương.

Hai người……Chơi gì kì vậy?

Tiếp theo đó là vài diễn viên diễn vai phụ nói cảm nhận về nhân vật, sau khi phỏng vấn một loạt kết thúc thì chính là tiết mục thứ hai. Đoạn tiết mục này chủ yếu là để diễn viên của bộ phim giao lưu với các fan, MC sẽ lựa chọn vài vị khán giả trên khán giả, sau đó họ sẽ chỉ định một diễn viên rồi đặt câu hỏi và chính diễn viên đó sẽ trả lời.

Vị khán giả đầu tiên được chọn kích động đứng lên, nhận microphone từ tay nhân viên hậu cần, cô bé có chút khẩn trương mở miệng nói:

“Tiện ca em hâm mộ anh đã được mười năm rồi, khoảng thời gian trước đây nghe nói anh hẹn hò, em thật sự rất buồn, hôm nay đến đây em muốn hỏi anh một câu, anh cảm thấy có hạnh phúc không ạ?”

Oa!!

Toàn trường quay cùng nhau rì rầm to nhỏ, uầy em gái này dũng cảm ghê đấy, ngay câu đầu tiên đã hỏi vấn đề kích thích như vậy rồi.

Sở Tiện nhìn cô bé dưới khán đài không biết là do kích động hay khẩn trương mà hai mắt đẫm lệ mông lung, khẽ cười nhẹ.

Trước mắt bao người, Sở Tiện gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn mọi người đã duy trì nhiều năm như vậy, tôi hiện tại đang rất hạnh phúc.”

Oa!!!

Scandal tình cảm của Sở Tiện đã xuất hiện từ rất lâu rồi nhưng anh chưa từng đích thân trả lời, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhân, cho nên hầu hết các fan sẽ ngầm hiểu rằng các scandal đó là không có thật.

Nhìn tình huống trước mắt này, nếu tin đồn là giả thì chắc hẳn anh sẽ dứt khoát phủ nhận hoặc giải thích ngay tại trường quay, nhưng anh lại không làm vậy, còn nói với mọi người, anh thực sự hạnh phúc.

Nói cách khác, việc Sở Tiện là có thật à nha!

Nghe Sở Tiện làm toàn trường quay sững sờ, Hạ Nhiên ngồi bên cạnh cũng trợn to mắt kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy trong trường hợp này.

Mọi người đều biết scandal lúc trước có một chân của Hạ Nhiên nên hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng nhân vật nói chuyện yêu đương cùng Sở Tiện chính là Hạ Nhiên cô, mấu chốt là trải qua một quãng thời gian dài mới lên men, ngay cả Hạ Nhiên cũng bị tẩy não, quên mất sự tình, còn cho rằng anh nói tới chính là mình.

Bởi vì mình nên anh mới thấy thật hạnh phúc.

Cho nên sau khi anh nói xong, tay Hạ Nhiên microphone run rẩy, cô gắt gao cắn chặt môi, ngẩng đầu, thâm tình nhìn về phía Sở Tiện, trường hợp dị thường ấm áp hài hòa.

Vị khán giả đầu tiên cảm thấy hài lòng ngồi xuống, vị thứ hai vừa đứng lên đã trực tiếp nhìn Hạ Nhiên, đặt ra vấn đề:

“Hạ Nhiên nghe nói ngay từ đầu nhân vật mà chị nhắm tới chính là nhân vật Tầm Hoan, sao lại tự nhiên đổi thành Khúc Thản Nhiên vậy? Là chính chị tự quyết định hay là người khác cướp mất vai ạ?”

Vấn đề này thực sự vô cùng xảo quyệt, rõ ràng chính là nhằm vào Quý Lạc Lạc, chuyện bên trong đoàn làm phim làm sao người bên ngoài biết được? Nếu mà nói không phải chiêu trò của ai đó, đánh chết Quý Lạc Lạc cũng không tin.

Sắc mặt Hạ Nhiên có chút không vui, vị khán giả đầu tiên vừa mới hỏi một vấn đề có lợi với mình, giờ lại là một vấn đề có thể lên top hot search nữa, còn có thể cùng Sở Tiện tiến thêm một bước.

Thật vất vả cho Quý Lạc Lạc khi phải cố gắng giành sự chú ý, không nghĩ rằng cuối cùng tất cả vẫn thuộc về mình, giờ khắc này một chút Hạ Nhiên cũng không muốn nhắc tới người phụ nữ giống hồ ly tinh kia.

Cô phiền muộn liếc mắt về người đại diện dưới khán đài, bất mãn về chuyện xấu mà cô ấy tạo ra.

Chỉ là hỏi thì cũng hỏi rồi, cô lại không thể không trả lời, thôi đành căng da đầu ra đáp:

“Đối với kịch bản của 《 khuynh thế tuyệt luyến 》, tôi thấy thích nhân vật Tầm Hoan và cũng là một fan chân chính của nhân vật này, mà đã làm fan thì tôi cũng muốn khiêu chiến bản thân một chút, thử một lần casting xem sao.”

Khan giả nọ: “Ồ, vậy tại sao cuối cùng chị lại quyết định diễn nhân vật Khúc Thản Nhiên này ạ?”

Hạ Nhiên cười: “Mỗi nhân vật đều có linh hồn của chính mình, tôi cảm thấy linh hồn của mình khá tương tự với nhân vật Khúc Thản Nhiên, tích cực hướng về phía trước, yên lặng trả giá vì người mình thích, không oán không hối hận, cho nên cuối cùng tôi lựa chọn nhân vật này.”

Ùm má~

Thông minh ghê!

Quý Lạc Lạc cười lạnh một tiếng, cô gắn linh hồn của Khúc Thản Nhiên với mình, thế thì khác nào ám chỉ tôi giống Tầm Hoan? Này còn không phải là rõ ràng nói tôi trương dương ương ngạnh sao?

Nói dễ nghe như vậy, lại không phủ định có người đoạt vai diễn, cũng không có nói rõ là do đạo diễn sắp xếp, khác gì nói tôi đoạt vai đâu?

Tiếp theo là một khán giả đặt câu hỏi cho Quý Lạc Lạc: “Lạc Lạc, cô có thể giải thích tại sao mình lại nhận được vai diễn này không? Tôi nghe nói lúc cô ký hợp đồng với đoàn phim, buổi casting đã kết thúc từ lâu rồi.”

Quý Lạc Lạc nhìn thoáng qua vị ‘fan’ không có ý tốt dưới khán đài, không cần nghĩ cũng biết, cái này là lại là một cái nồi to bự nè.

“Đúng vậy, tôi ký hợp đồng với đoàn làm phim lúc bắt đầu quay rồi.”

Cả khán đài ồ lên, anh mắt nhìn Quý Lạc Lạc bắt đầu trở nên khác thường.

Vị khán giả này cho rằng Quý Lạc Lạc hết lí do nên vô cùng vui vẻ, tiếp tục truy vấn: “Nói cách khác, cô đoạt vai diễn của Hạ Nhiên thật sao?”

Việc đã đến nước này, Hạ Nhiên không ngờ còn ra một vở diễn to như vậy, nhanh chóng phối hợp với vị khán giả dưới khán đài, một mặt kiên cường tươi cười rộng lượng, giảng hòa nói:

“Hay là chúng ta đổi câu hỏi đi, tôi cảm thấy dù sao thì kết quả cũng tốt mà.”

Fan nhà Hạ Nhiên bỗng khùng lên, rống: “Quý Lạc Lạc mau rời khỏi giới giải trí!!!”

Nháo thành như vậy, khán giả trên khán đài cũng ngơ ngác. Quý Lạc Lạc không thèm thu liếm, cô trợn mắt nhìn Hạ Nhiên.

Cô cầm lấy microphone tỏ vẻ vô tội: “Đoạt vai diễn? Có việc này sao? Lúc trước chính đạo diễn Trình lôi tôi tới diễn mà, nếu mà biết vai diễn này đã là của Hạ Yên thì sao tôi dám tới?”

Cái nồi to đùng được ship thành công đến trước mặt đạo diễn Trịnh, mà đạo diễn Trịnh là ai cơ chứ? Lăn lộn trong cái giới hỗn loạn này đã vài thập niên, mấy chiêu trò cỏn con này còn dám qua mặt ông sao?

Ông lập tức mặt lạnh: “A, mọi người không nhắc đến thì đúng thật tôi cũng không nhớ ra, đúng thật lúc trước tôi còn định bỏ luôn nhân vật Tầm Hoan, nhân vật này thà thiếu chứ cấm không được ẩu, nếu không phải Lạc Lạc, khả năng sẽ không có vai diễn Tầm Hoan này. Tôi chính là người quyết định vai diễn, đừng nói là đoạt, ai dám đoạt đều phải bước qua xác tôi.”

Đạo diễn Trịnh phán như thế thì còn ai dám nghi ngờ nữa đây?
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện