Anh Chồng Khờ

Thật biến thái


trước sau

Advertisement

Hai người đi theo lại nhìn nhau không hiểu, Bạch Chân Chân đổi tính rồi ư? Lúc trước, mỗi lần trêu chọc anh rể ngốc thì cô ta luôn vui hơn bất kỳ ai mà! Hôm nay bị làm sao vậy?

Kết quả, Bạch Chân Chân còn chưa vào trong phòng riêng thì mấy tên đàn ông to cao mặc đồ đen đã xông đến.

“Ban nãy thằng nào dám đánh người của bọn tao đấy? Đi ra đây xem nào!”

Cảnh tượng này khiến đám người sợ hết hồn.

Các nhân viên xung quanh đang không hiểu gì, câu lạc bộ đã khai trương được một thời gian, chưa từng có ai đến làm loạn, hôm nay sao lại thế này?

Tên dẫn đầu nhìn một lượt rồi chú ý đến Tiêu Nhất Phi cùng Trần Hạo.

Tiêu Nhất Phi đang định nói chuyện thì Dương Khải đi cùng Bạch Chân Chân đã đứng ra.

Tiêu Nhất Phi là nữ thần của thành phố Hải Dương, đừng nói là tán đổ được, cho dù có nói chuyện được thôi cũng là vinh hạnh rồi.

Cho nên, mặc dù đám người này rất hung dữ nhưng Dương Khải vẫn xông ra.

Dương Khải tuy không phải con nhà giàu đỉnh cấp ở thành phố Hải Dương nhưng cũng có chút mặt mũi.

Cậu ta cũng không định bỏ qua cơ hội nịnh nọt Tiêu Nhất Phi.

“Tôi nói này, đừng tưởng mặc đồ đen là có thể tác oai tác quái được nhé. Các anh biết đây là đâu không? Biết tôi là ai chưa?”

Thấy Dương Khải đã xông ra thì Trương Tuấn bên cạnh cậu ta cũng không kém cạnh.

“Anh giai à, anh mặc đồ chất đấy, chuyên nghiệp thật! Mua vest đen ở đâu đấy?”

Người đàn ông áo đen nở nụ cười lạnh lùng, thấy Trương Tuấn sờ vào áo của mình thì lấy tay xách lấy cổ tay cậu ta, lên gối thẳng vào hạ bộ cậu ta.

Mắt Trương Tuấn lồi ra, ôm hạ bộ, không nói nửa lời, chỉ thấy bụng như đảo lộn.

Dương Khải thấy thế thì sắc mặt khó chịu: “Các anh kiếm chuyện đấy à...”

Bụp! Người đàn ông áo đen không chờ Dương Khải nói xong mà đá cho cậu ta một cái, cho Dương Khải nằm cạnh Trương Tuấn luôn.

Nhất thời hai cậu ấm lăn như hồ lô.

Bạch Chân Chân thấy thế thì đỡ hai người dậy: “Hai người có sao không?”

Dương Khải mắng mỏ: “Mẹ nó chứ, dám động vào Dương Khải này à. Có biết tôi là ai không hả? Tôi là Dương Khải của nhà họ Dương đấy!”

Người đàn ông áo đen nhìn Dương Khải rồi đánh mắt với một người khác.

Đám áo đen chia làm hai ra, một người đàn ông trung niên ở bên ngoài uy phong đi vào.

Người này mắt sâu mày rậm, chiều cao cùng bộ vest Armani được thiết kế riêng không thể che nổi ngạo khí, nhất là vết sẹo trên trán đó kéo dài đến mang tai, tăng thêm sự ác độc cho người đó.

“Nhà họ Dương? Nhà nào nhỉ? Để xem Tần Báo này có động vào nổi không nào?”

Người đàn ông xuất hiện với vẻ bá đạo, giọng trầm, ánh mắt như Tu La địa ngục.

Tần Báo... Cái... Cái đệch!

Dương Khải đần người ra.

Tần Báo, được gọi là anh Báo, trắng đen lẫn lộn, vô số anh em!

Trong thế giới ngầm Hải Dương, Tần Báo là trời! Cho dù là ở bên ngoài, nhà họ Hạ cũng phải nghe lời Tần Báo.

Dương Khải hận không thể tát cho mình hai cái. Sao cậu ta lại ra oai với Tần Báo chứ?

Nhưng cũng đã lỡ rồi, giờ nhận thua thì hèn quá.

Dương Khải chỉ đành cứng miệng tiến lên.

“Ra là anh Báo ạ. Ban nãy có gì đắc tội mong anh thông cảm. Em là con trai của Dương Siêu!”

Tần Báo nhìn Dương Khải với vẻ khinh thường: “Con trai của Dương Siêu thì ghê lắm à? Bố cậu gặp tôi còn phải kính rượu, gọi anh Báo đấy!”

Tần Báo nói vậy như đang tát vào mặt Dương Khải vậy. Cậu ta càng sợ hãi hơn.

Mà Trương Tuấn và Bạch Chân Chân nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.

Ở thế giới ngầm, anh Báo có thể không có nền tảng như nhà họ Hạ nhưng chắc chắn là kiểu người không nói lý lẽ!

So với ông hai Hạ hay nói quy tắc thì Tần Báo là cái loại côn đồ ngang ngược, dám giết người khác cũng không sợ chết, và dám đưa người khác vào chỗ chết!

Còn ông hai Hạ thì như hổ rời núi, nhưng Tần Báo lại là con hổ đang ở trong núi, muốn trốn cũng không được. Ai mà không sợ gã ta chứ?

Bạch Chân Chân và Trương Tuấn sợ run người.

Tiêu Nhất Phi thì nhẹ nhàng nói với Tần Báo: “Anh Báo, anh là người có địa vị, việc gì phải làm khó bọn trẻ con chứ!”

Tần Báo bật cười: “Làm khó? Tôi mà làm khó thì bọn họ đã bị tiễn ra hồ ngoại thành rồi cơ!”

“Hôm nay anh Báo đến...”

Tần Báo nhìn Tiêu Nhất Phi: “Nghe nói có người đánh đàn em của tôi mà còn khinh thường Tần Báo tôi nên đến xem là ai mà to gan thế!”

Tần Báo nói xong thì nhìn sang Trần Hạo.

Tiêu Nhất Phi nói: “Anh Báo, Man Sa này là địa bàn của tôi, có gì anh cứ nhắm vào tôi đi, đừng làm khó người ta!”

Tần Báo bật cười: “Chuyện này ấy, nếu người khác không tham gia vào thì không sao, nhưng chõ mũi vào thì lại không liên quan đến cô rồi!”

Tiêu Nhất Phi nở nụ cười quyến rũ: “Anh Báo, tôi biết anh là người của anh Trương, nhưng Sa Man cũng được ông năm Mễ gật đầu rồi mà!”

Tần Báo nhướng mày: “Báo tôi ăn cơm của anh Trương, làm việc cho anh Trương, còn ông năm Mễ thì chả liên quan đến tôi!”

Sắc mặt Tiêu Nhất Phi trở nên khó coi.

Cô ấy nhìn được sự cứng đầu của Tần Báo, và sẽ không tha cho Sa Man.

Tần Báo nói xong thì cười nhìn Trần Hạo: “Một tên bác sĩ nho nhỏ mà cũng dám coi thường tao à? Rồi giờ mày định làm gì?”

Trần Hạo rất bất lực: “Mấy người có bị ngu không? Tôi đã nói là tôi không quan tâm đến mấy người rồi, tôi chỉ đến chữa bệnh thôi, xong thì đi! Mặt mũi của ai cái gì, tôi làm gì có nhiều mặt thế!”

Tần Báo cười khẩy, ha, cũng ghê đấy!

Đám Dương Khải thì sững sờ, tên ngốc này bị điên à!

Bạch Chân Chân kinh ngạc không khép được miệng, thầm nghĩ không biết cái tên ngốc này đã khỏi lại chưa? Anh ta định đắc tội với bá vương thế giới ngầm hay gì?

Lúc trước là ông hai Hạ, giờ lại là Tần Báo?

Nếu khỏe lại là thế này thì thà đừng có khỏe lại!

Nói câu nào là đáng đánh câu đó!

Lúc Bạch Chân Chân bực bội thì Dương Khải và Trương Tuấn cũng sợ hãi nhìn Trần Hạo, cảm thấy Trần Hạo này chán sống rồi.

Tần Báo chưa bao giờ bị ai khinh thường như thế, phẫn nộ nói: “Thú vị đấy! Xem ra tao phải dạy mày cách làm người thôi!”

Trần Hạo cười híp mắt: “Dạy tao á, được thôi! Chúng ta tìm chỗ nào sạch sẽ đi!”

Tần Báo bật cười: “Tìm với chả tòi, ở đây luôn đi. Hay mày còn định làm gì nữa? Hắc Tử, cho thằng này biết kết cục của việc đối đầu với Tần Báo!”

Nếu đã gây chuyện thì Tần Báo cũng không nể nang. Hắc Tử là đàn em giỏi nhất của gã ta, đưa đến là để dọa mọi người.

Tần Báo cho rằng gọi Hắc Tử giống như lấy dao giết trâu mổ gà, nhưng gã ta lại thích cảnh đối thủ bị Hắc Tử làm cho kinh sợ, nhìn dáng vẻ sợ hãi của đối thủ. Gã ta cực kỳ hưởng thụ điều đó!

Tần Báo nói xong, tên đàn ông vừa dạy dỗ Dương Khải ban nãy đi lên cùng nụ cười tàn nhẫn.

“Nhóc con, mày muốn tay trái hay tay phải nào?”

Trần Hạo cười khẩy: “Tao không đọc nhiều sách, nhưng truyện trên mạng cũng dạy tao là, xạo l**... sẽ bị quạ bắt diều hâu tha đấy!”

Trần Hạo càng nói giọng càng trầm!

Nói xong, Trần Hạo hóa thành một làn khói, tiến đến gần sát Hắc Tử.

Hắc Tử cả kinh, không ngờ Trần Hạo lại là cao thủ cỡ đó.

Hắc Tử lùi về sau, ngăn lại cú đấm của Trần Hạo.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn đã ngơ ngác ra. Trần Hạo đã cười khẩy và nắm lấy hai vai hắn.

“Tao cũng muốn hỏi là mày muốn tay trái hay tay phải? Hay là... cả hai tay!”

Răng rắc! Trần Hạo vừa nói xong thì hai tay của Hắc Tử khậc một cái, đứt đoạn.

Tần Báo điên lên, Hắc Tử là đàn em giỏi nhất của gã ta, thế mà đã gục trong một chiêu rồi! Cái tên này biến thái quá!

“Lên hết cho tao, phế thằng đó đi...”, Tần Báo phẫn nộ hét.

Nhóm áo đen uy phong lừng lẫy cũng bắt đầu thể hiện hết tài năng, không màng chuyện gì, xông vào chỗ Trần Hạo.

Trần Hạo mỉm cười: “Một bè lũ ngu si, cứ phải làm tốn thời gian của tao thế nhỉ, phiền chết đi được!”

Tần Báo nghe vậy thì tức trợn cả mắt.

Nhưng ngay sau đó, gã ta chưa kịp hết tức đã phải kinh ngạc rồi.

Trần Hạo xuyên qua hai đàn em của gã ta, hai bọn chúng liền ôm lấy cái vai gãy mà nằm xuống.

Sau đó, một tên đàn em bị Trần Hạo đá gãy mũi, máu tươi ồ ạt.

- ------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện