Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 56: Em yêu anh nhiều nhiều nhiều.


trước sau

Advertisement

Chương 56: Em yêu anh nhiều nhiều nhiều.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
"Còn mí mắt trái... "
"Hôn trán thêm lần nữa... "
"Mặt cũng muốn hôn... "
Loạt đối thoại kiểu này đã xảy ra rất nhiều lần, thế nhưng dường như chẳng ai thấy chán ghét cả. Cô đòi hỏi một cách quang minh chính đại, anh bằng lòng gửi tặng hết thảy mọi thứ. Chỉ một gương mặt nho nhỏ mà Hàn Nghị có thể hôn đến hơn nửa tiếng.
Nếu như không phải Trình Tang Tang lại buồn nôn thì không chừng hôm nay bọn họ có thể phá kỉ lục 1 tiếng lúc trước.
Trình Tang Tang đẩy Hàn Nghị ra, chạy chân trần tới nhà tắm nhỏ, còn chưa vào được đến bên trong thì một cơn sóng đánh tới, Trình Tang Tang lảo đảo rồi ngã lộn lên giường.
Hàn Nghị đỡ lấy cô rồi dìu cô vào trong nhà vệ sinh.
Rõ ràng là cả con thuyền đều đang lắc lư vì sóng, Trình Tang Tang cũng vì thế mà đi đứng lảo đảo, thế nhưng Hàn Nghị lại có thể đi thẳng đứng nghiêm, dường như bàn chân anh và mặt thuyền có một lực hút thần kỳ nào đó vậy. Bàn ghế giường tủ TV đều đang lắc, duy chỉ có mình Hàn Nghị là bình thường.
Trình Tang Tang vào đến nhà vệ sinh, bao nhiều thức ăn vừa ăn được đều nôn ra sạch sẽ.
Đôi mắt vì nôn quá nhiều mà hơi lấp lánh ánh nước.
Mãi một lúc sau cô mới dừng nôn, ngẩng đầu lên khỏi bồn cầu.
Hàn Nghị lại thay cô lau miệng, anh dường như không ngửi thấy mùi vị vừa hôi vừa chua trong nhà vệ sinh lúc này. Trình Tang Tang cảm thấy rất ngượng, yếu ớt nói: "Anh đừng lo cho em, em là bác sĩ, nôn ra được là sẽ tốt thôi. Đêm nay anh không phải làm việc hả?"
Hàn Nghị kéo tay Trình Tang Tang lại, cố định bờ eo của cô, tay kia ấn nút xả bồn cầu.
Sóng gió vẫn đang ập đến.
Nhưng có Hàn Nghị ở bên, Trình Tang Tang cảm thấy như có thêm một lan can hình người che chắn cho mình, rất vững vàng và ổn định, chỉ có điều dạ dày vẫn hơi khó chịu.
Hàn Nghị nói: "Em là bác sĩ, anh là thuyền trưởng."
Trình Tang Tang vẫn còn chút sức lực trêu đùa anh: "Thuyền trưởng anh bị bệnh còn phải nghe lời bác sĩ em đấy."
Nôn mửa hơn nửa ngày, khuôn mặt vốn nhỏ của cô bây giờ lại càng nhỏ hơn. Hàn Nghị xót đến mức muốn chết, định nhắc lại chuyện mình không đồng ý cho cô lên thuyền, nhưng biết Trình Tang Tang chắc chắn sẽ không chịu thỏa hiệp, vì thế anh đành xụ mặt nói: "Kinh nghiệm đi biển của anh nhiều hơn em, anh cũng biết làm thế nào để cảm thấy dễ chịu hơn khi gặp phải bão, thế nên dù em có là bác sĩ thì cũng chỉ có thể nghe anh."
Trình Tang Tang nói: "Thế trên giường anh phải nghe lời em."
"Được." Hàn Nghị đáp rất sảng khoái, nói: "Nhưng bây giờ em phải nghe lời anh."
Về phần trên giường, đến lúc đó thực hành, ai nghe lời ai còn chưa biết đâu.
Anh dìu Trình Tang Tang về giường.
Trình Tang Tang lại hỏi: "Sao anh lại đứng được vững còn em thì không?"
"Anh quen rồi."
Hàn Nghị rót cho cô cốc nước, Trình Tang Tang không muốn uống, nói: "Uống rồi lại buồn nôn. Mấy giờ rồi anh? Chắc đủ giờ để uống thuốc say sóng rồi."
Hàn Nghị vẫn nhất quyết đưa cốc nước tới bên miệng cô.
"Nhất định phải uống nước, còn thuốc say sóng thì đừng uống. Em là bác sĩ, cũng biết uống thuốc nhiều sẽ bị nhờn thuốc. Hiện tài chỉ là bão nhỏ, dự báo thời tiết nói rằng mấy ngày tới các tỉnh duyên hải phía nam sẽ có bão, chúng ta ở trên biển cũng bị ảnh hưởng, đến lúc đó bão to hơn, em dự định uống thuốc cả một tháng à?"
Trình Tang Tang hiểu điều này.
Cô bây giờ chỉ là chưa quen thời tiết trên biển, để vượt qua kiểu thời tiết này thì tốt nhất là không nên uống thuốc mà phải học cách thích ứng một cách tự nhiên, cố gắng hòa làm một thể với đại dương, chỉ có như thế mới có thể đứng vững trên sàn thuyền, dù sóng to gió lớn đến đâu cũng không cảm thấy khó chịu.
Cô gật gật đầu, đúng lúc này, qua cánh cửa nhà tắm mở rộng, cô nhìn thấy một bãi nôn nhỏ chưa được xử lý, hai má nóng lên vì xấu hổ.
Từ trước đến nay, cô đều xuất hiện trước mặt Hàn Nghị với vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù ngã bệnh thì cũng là vẻ đẹp của Lâm Đại Ngọc, thế nhưng bây giờ, hiện trường nôn mửa của cô đã bị anh chứng kiến hết thảy, khác xa phong thái tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần một vạn tám ngàn dặm.
Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: "Em không sao rồi, anh đi làm việc đi. Em ngủ một lúc là ổn thôi."
Hàn Nghị nói: "Bây giờ là giờ thuyền phó 2 (*) trực ban."
(*) Thuyền phó 2 là một chức vụ trên tàu, tên tiếng anh là Second Officier .
Dường như nghĩ tới gì đó, anh nói thêm: "Em ngủ đi. Bụng em đang khó chịu, đồ ăn dầu mỡ ở nhà ăn không hợp với em. Anh đi nấu chút cháo trắng, lúc em muốn ăn thì ăn một chút."
Trình Tang Tang lúc này chỉ ước gì anh rời đi, cô vội vàng gật đầu, nghĩ rằng đợi anh đi thì cô sẽ vào nhà vệ sinh dọn dẹp cái đống kia.
Nhưng mà lúc này, Hàn Nghị cũng chú ý tới bãi nôn trong nhà vệ sinh, anh xoay người cầm chổi đi quét.
Trình Tang Tang vội nói: "Anh tới phòng bếp đi."
Hàn Nghị nhìn cô, nghiêm túc nói: "Em ngửi mùi này không tốt, rất dễ nôn lại."
"Bẩn lắm... "
Hàn Nghị nói: "Em đang nói nhảm à? Trình Tang Tang, em thật sự cho rằng mình là tiên nữ?" Biết Trình Tang Tang đặc biệt thích nói mình là tiên nữ, anh bổ sung thêm câu: "Tiên nữ có nôn thì cũng vẫn bẩn như người thường thôi."
Nhưng nói thì nói thế, động tác dọn dẹp của anh vẫn rất dứt khoát, xong việc còn phun chút nước xịt thơm phòng.
Thấy Trình Tang Tang nhìn mình không chớp mắt, Hàn Nghị hỏi: "Sao thế? Muốn xịt nước hoa?"
Trong đất liền Trình Tang Tang có một loại nước hoa chuyên dùng, thơm ngào ngạt, mỗi lần tắm xong cô rất thích xịt một lượt quanh phòng ngủ, xịt xong còn hít hà say sưa. Ngày nào Hàn Nghị cũng nhìn thấy Trình Tang Tang diễn một màn như vậy.
Thấy Trình Tang Tang không nói lời nào, Hàn Nghị đi thẳng tới chỗ đặt valy để tìm nước hoa.
Trình Tang Tang lúc này mới mở miệng nói: "Không, đừng xịt, ngửi lại buồn nôn."
Hàn Nghị dừng lại không tìm nữa.
Chờ Hàn Nghị ra khỏi phòng, Trình Tang Tang liền ôm ngực.
Rõ ràng vừa rồi bụng vẫn còn khó chịu, thế mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ kia của Hàn thúc thúc cô lại thấy tim nóng lên, bụng cũng theo đo mà không còn khó chịu nữa. Hàn Nghị quay trở lại sau khi nấu cháo xong thì Trình Tang Tang đã ngủ, nhưng cô có để lại một tờ giấy cho anh.
Hàn Nghị cầm lên xem.
----- Hàn thúc thúc, em yêu anh nhiều nhiều nhiều.
Anh bật cười, cất tờ giấy vào trong túi.
Ngày hôm sau, bão đã đi qua, nhưng thân thuyền vẫn còn lắc lư lay động.
Nhóm thủy thủ trên tàu 3902 đều có kinh nghiệm rất phong phú, đối với sóng gió kiểu này đã quá quen rồi, những người được phân công đứng gác ở đầu tàu và đuôi tàu vẫn đứng nghiêm như cũ, dường như bão táp mưa sa chẳng thể khiến bọn họ dao động nửa phần.
Đến cùng thì tố chất thân thể của Trình Tang Tang cũng không tệ lắm, vật vã hơn nửa ngày trời thì cuối cùng cô cũng đã đỡ hơn. Mặc dù lúc đi lại vẫn phải vịn lan can, sắc mặt cũng tái nhợt, thế nhưng ít nhất thì cũng đã không còn nôn mửa nữa.
Cô kiên trì tới phòng y tế.
Hoắc Minh nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ, lông mày nhíu lại, nói: "Cô có thể không tới."
Trình Tang Tang nói: "Tôi đỡ nhiều rỗi."
Hoắc Minh nói: "Không phải tôi lo lắng cho cô, chỉ là tôi không thích mùi nôn."
Trình Tang Tang nói: "Tôi cũng không cần anh phải lo lắng cho tôi, dù sao thì anh yên tâm đi, dù có nôn tôi cũng kiếm chỗ xa anh nhất để nôn."
Hoắc Minh không nói gì nữa.
Hôm nay phòng y tế rất nhàn, cả buổi sáng chỉ có một thủy thủ bị tiêu chảy tới lấy thuốc. Buổi trưa, Trình Tang Tang tới nhà ăn ăn cơm. Là người phụ nữ duy nhất trên thuyền, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp, thế nên toàn bộ người trên thuyền đều biết chuyện ngày hôm qua cô say sóng đến chết đi sống lại.
Không ít thủy thủ đi tới hỏi thăm Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang trả lời: "Tôi đã quen hơn với thời tiết trên biển rồi."
Chuyện say sóng, đa phần thủy thủ đều đã phải trải qua. Phần lớn đều là đi nhiều rồi quen, bọn họ đương nhiên biết say sóng rất khó chịu, dù sao thì đây cũng là trên mặt biển, không phải muốn về đất liền thở là có thể về.
Sóng biển cũng chẳng nghe lời ai nói.
Vì thế, khi trông thấy Trình Tang Tang thích ứng nhanh như vậy thì mọi người đều hơi kinh ngạc, sau kinh ngạc là sự bội phục dành cho cô.
Một cô gái nhỏ yếu ớt mà có thể chịu đựng như vậy.
Có người lén nhìn thuyền trưởng nhà mình, phát hiện hôm nay thuyền trưởng hơi trầm. Hôm qua, lúc biết tin Trình Tang Tang say sóng đến thất điên bát đảo, Tưởng Lập Quân là người đầu tiên mở miệng trào phúng, anh ta giễu cợt Trình Tang Tang một lượt từ đầu tới chân.
"Kiểu cách", "Vô dụng", "Yếu đuối", "Vô năng" ...
Đủ loại từ ngữ không mấy tốt đẹp.
Mọi người biết Tưởng Lập Quân không thích Trình Tang Tang, thế nên chẳng có ai đáp lại lời anh ta cả. Những người đã từng cộng tác với Tưởng Lập Quân đều biết, con người anh ta xấu miệng, nhưng chỉ nói một chút rồi sẽ thôi. Trình Tang Tang chẳng thèm để ý tới cách nghĩ của Tưởng Lập Quân, nhưng mà ánh mắt anh ta nhìn cô trưa nay thì quả thật khá là phức tạp.
Buổi chiều, phòng y tế vẫn nhàn nhã như cũ.
Trình Tang Tang vừa đọc sách vừa uống nước nóng, bụng dạ rất ấm áp, cô quả thực thích ứng rất tốt, lúc hơn 3 giờ thân thuyền lắc lư rất mạnh, thế nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác nào. Lúc đặt sách xuống, trước cửa có một bóng người đang đứng.
Không phải ai khác mà chính là Tưởng Lập Quân.
Hoắc Minh đánh mắt qua, hỏi: "Không thoải mái ở đâu?"
Tưởng Lập Quân nói: "Tôi tìm trợ lý Trình."
Hoắc Minh quay sang nhìn Trình Tang Tang, sau đó thu hồi ánh mắt, không để ý tới chuyện này. Trình Tang Tang thấy thế, liền hỏi: "Có chuyện gì sao? Hay anh muốn tôi khám bệnh cho anh? Tôi cũng có bằng bác sĩ, bệnh bình thường tôi vẫn khám được, chỉ là nếu liên quan tới bên nội khoa thì vẫn cần nhờ tới bác sĩ Hoắc ra trận."
Tưởng Lập Quân nói: "Không phải." Dừng một chút, anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp lúc trưa, nói: "Cô ra ngoài một chút nhé."
Trình Tang Tang đồng ý.
Cô và Tưởng Lập Quân đứng ngoài cửa phòng.
Anh ta nhỏ giọng nói: "Tối qua tôi nhìn thấy thuyền trưởng vào phòng của cô."
Hết chương 56.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện