Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào?

Tớ Không Khi Dễ Cậu


trước sau

Advertisement
Trần Dịch An không phải làm qua loa cho có lệ, cậu là nghiêm túc đáp ứng cô.

Người khác không cùng cô chơi cậu sẽ cùng cô chơi, cũng sẽ không để cho người khác khi dễ cô.

Cậu cảm thấy cô thực đáng yêu, cậu cũng không chán ghét cô một chút nào.

Được Tiểu Mã ca ca bảo đảm Phương Tiểu Nhu cảm thấy thực vui vẻ, vẫn luôn cười, còn ngoéo tay cậu thật lâu sợ cậu đổi ý.

Cô thích Tiểu Mã ca ca nhất.

Hai người chơi ở nhà, vừa xem TV vừa nói chuyện, mẹ Trần từ ngoài cửa đi đến. Bà đi ra ngoài xử lý một con cá, nhìn thấy Phương Tiểu Nhu liền rất nhiệt tình.

"Tiểu nhu tới chơi à?"

Phương Tiểu Nhu ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, cháu chào dì ạ."

"Ai da tiểu nhu thật hiểu chuyện thật ngoan, so với Dịch An nhà chúng ta dễ nói chuyện hơn nhiều", mẹ Trần bắt đầu khen Phương Tiểu Nhu, sau đó lại nhìn nhìn Trần Dịch An nhà bọn họ không nói một lời, bĩu môi nói "Tiểu nhu nè, Dịch An nhà của chúng ta có khi dễ cháu không? Nếu nó khi dễ cháu liền nói cho dì biết nha."

"Không có, Tiểu Mã ca ca đối với cháu rất tốt ạ."

Phương Tiểu Nhu lập tức thay Trần Dịch An giải thích, bất quá cách nàng xưng hô lần nữa khiến mẹ Trần kinh ngạc, tò mò hỏi cô gọi Tiểu Mã ca ca là có ý tứ gì.

Vì thế Phương Tiểu Nhu lại giải thích thêm lần nữa.

Mẹ Trần nghe xong cười ha ha, "Đúng nha, Tiểu Nhu cháu muốn ở trong nhà cùng Tiểu Mã ca ca ăn cơm không?"

Phương Tiểu Nhu nhìn nhìn Trần Dịch An, có hơi do dự.

Cô muốn ở nhà Tiểu Mã ca ca ăn cơm,ăn cơm với cậu, nhưng mẹ cô ngày thường dạy cô như vậy là không lễ phép, như vậy sẽ khiến người khác ghét.

Phương Tiểu Nhu còn chưa quyết định đã bị mẹ Phương kêu về nhà.

Ăn xong cơm trưa cô liền muốn đi tìm Trần Dịch An chơi, nhưng bị mẹ Phương nhanh chóng ngăn cản, buộc nàng ngủ trưa. Phương Tiểu Nhu tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể ngủ trưa, ngủ một giấc chính là hơn một giờ, lúc cô tỉnh lại thì đã hai giờ.

Mí mắt vừa mở liền phải đi tìm Tiểu Mã ca ca của cô.

Mẹ Phương cũng thực bất đắc dĩ, phất phất tay, "Con đi đi, chơi qua hai tiếng liền trở về."

Phương Tiểu Nhu vâng lời, miễn sao qua hai tiếng liền trở về nhà.

Bất quá cô mới ra cửa liền đụng phải Lâm Gia Nam tới tìm cô.

Phương Tiểu Nhu nháy mắt hoảng sợ, tươi cười trên mặt liền biến mất, ngây ngốc nhìn hắn, sau đó phản ứng đầu tiên chính là lui về sau.

Ánh mắt cô trốn tránh, thoạt nhìn giống như thực không thích bộ dáng của hắn.

Điều này làm cho trong lòng Lâm Gia Nam không vui.

Hắn nhíu mày cắn môi dưới nhìn nàng, nhìn thấy Phương Tiểu Nhu lui về phía sau một bước hắn liền tiến lên một bước, biểu tình có điểm khó chịu.

"Cậu sợ cái gì, tớ lại không đánh cậu."

Đôi mắt Phương Tiểu Nhu lập loè nhìn hắn, cắn cắn môi, hiển nhiên cô không có thiện cảm đối với hắn.

Bộ dáng người này hung thần ác sát cô vừa thấy liền sợ hãi, còn rất chán ghét.

Ai muốn gặp hắn.

Hai mắt Phương Tiểu Nhu nhìn hắn , miệng giật giật lại không dám nói, sau đó thừa dịp hắn không chú ý cô lén đi qua bên cạnh hắn.

Lâm Gia Nam không đoán được cô sẽ chạy, bất ngờ sửng sốt, phản ứng lại lập tức liền đuổi theo.

Gia Nam vừa đuổi vừa kêu, "Phương Tiểu Nhu cậu chạy cái gì!"

"Cậu đi đâu?"

Hắn có hơi nổi giận.

Phương Tiểu Nhu quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhìn đến hắn đang nổi giận đùng đùng, bộ dáng càng luống cuống, miệng bẹp một cái, bộ dáng gần khóc .

"Tớ đi tìm Tiểu Mã ca ca."

Lâm Gia Nam còn không hiểu Tiểu Mã ca ca cô vừa nói là ai, trong khi Phương Tiểu Nhu vừa chạy vừa hô lên.

"Tiểu Mã ca ca!"

"Tiểu Mã ca ca!"

Điều này khiến Lâm Gia Nam tức điên, liền đuổi theo sau cô.

"Tiểu Mã ca ca cái gì, Phương Tiểu Nhu cậu đang nói cái gì?"

"Cậu đừng đuổi theo tớ nữa!”

"Tớ…… Tớ lại không đánh cậu, không hung dữ với cậu, tớ chính là muốn rủ cậu chơi chung."

Phương Tiểu Nhu căn bản không để ý tới hắn, còn chạy càng nhanh, vừa chạy vừa lắc đầu.

Cô mới không cần cùng hắn chơi, cũng không bận tâm đến lời hắn nói.

Ở nhà Trần Dịch An nghe được thanh âm của Phương Tiểu Nhu liền lập tức từ trên ghế đứng lên, mẹ Phương đang bận việc ở bên cạnh cũng nghe được thanh âm.

"Là Tiểu Nhu sao?"

Trần Dịch An không nói gì, trực tiếp chạy ra ngoài cửa.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phương Tiểu Nhu mặt đỏ bừng chạy tới cậu , còn vừa chạy vừa kêu tên của cậu, nhìn thấy cậu ra cô liền kinh hỉ cười.

Sau đó càng thêm dùng sức chạy tới.

Trần Dịch An cũng thấy Phương Tiểu Nhu bị Lâm Gia Nam đuổi theo ở phía sau, thấy tình huống như thế lập tức sắc mặt cậu liền căng chặt lên.

Động thân mà chạy về phía Phương Tiểu Nhu, trực tiếp giữ chặt tay cô đem cô kéo về phía sau mình, sau đó nhìn Lâm Gia Nam mà nổi giận.

Thấy một màn như vậy Lâm Gia Nam càng thêm tức giận, sắc mặt đỏ lên nhìn Phương Tiểu Nhu, mà đối phương căn bản đều không để ý tới hắn.

Hắn thấy ánh mắt Trần Dịch An tràn ngập địch ý, mím chặt môi trừng mắt hắn.

Lâm Gia Nam vừa định nổi cơn thịnh nộ, lại nhìn thấy mẹ của Phương Tiểu Nhu cùng mẹ của Trần Dịch An đi ra, đều là vẻ mặt nôn nóng chạy ra đây.

"Sao lại thế này sao lại thế này?"

"Không cần đánh nhau, phát sinh chuyện gì?"

Hai người lớn đều khẩn trương chạy lại đây, mẹ Trần một phen kéo Trần Dịch An lại.

Có hơi sốt ruột quở trách cậu.

"Sao lại thế này? Con cũng không nên vừa đến đây lại tìm phiền toái cho mẹ, theo mẹ về nhà ngay."

Mắt thấy Tiểu Mã ca ca bị mắng, Phương Tiểu Nhu nhịn không được bắt lấy tay cậu, sốt ruột thay cậu giải thích.

"Dì ơi, Tiểu Mã ca ca không có tìm phiền toái, là cháu gọi ca ca lại đây."

Mắt thấy tình huống có điểm phức tạp Lâm Gia Nam cũng có chút sợ hãi, hai người lớn càng nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Hắn vừa sốt ruột vừa ủy khuất, "Cháu…… Cháu không có khi dễ tiểu nhu…… Cháu chính là tới tìm rủ cậu ấy chơi cùng nhau."

Phương Tiểu Nhu không có thiện cảm đối với thái độ của hắn, hơn nữa nhìn qua có hơi sợ bộ dáng của hắn, thấy hắn liền sợ hãi, sau đó trốn sau người Trần Dịch An.

Hai người lớn vừa nghe liền hiểu tình huống như thế nào, cũng không nói gì, liền nói mấy câu khách khí cũng không có trách cứ Lâm Gia Nam.

Lúc sau cho Phương Tiểu Nhu cùng đi chơi với Trần Dịch An, Lâm Gia Nam tuy rằng thực ủy khuất thực không cam lòng nhưng là hắn cũng không có cách nào.

Phương Tiểu Nhu không muốn chơi với hắn.

Lâm Gia Nam dường như từ đó về sau liền trở nên ngoan ngoãn, không chỉ không khi dễ Phương Tiểu Nhu còn nghĩ cách lấy lòng cô khiến cô vui vẻ.

Mỗi khi Phương Tiểu Nhu cùng với Trần Dịch An chơi trò gia đình hắn liền phải chạy tới chơi cùng.

Cô không muốn cùng chơi với hắn, có cô cùng Tiểu Mã ca ca là được.

"Tiểu Mã ca ca đóng vai ba, Tiểu Nhu là mẹ được không?"

Phương Tiểu Nhu ngưỡng mặt cười với cậu, vẻ mặt chờ mong.

Rất nhiều yêu cầu của cô, cậu đều không cự tuyệt, Trần Dịch An gật gật đầu, "Được."

Tuy rằng hiện tại cậu còn không biết ý nghĩa của trò này là gì, Phương Tiểu Nhu cũng không biết, chỉ là bắt chước sinh hoạt của ba mẹ trong nhà mà thôi.

Cô cảm thấy chơi rất vui.

Nhưng mà Lâm Gia Nam không vui, hắn đi nhanh về phía trước vượt qua hai người một bước, chặn hai người lại.

"Dựa vào cái gì Tiểu Mã ca ca là ba? Tớ phải làm ba."

Cô với tên này quen nhau mới mấy ngày nha? Liền tốt như vậy?

Còn cái gì Tiểu Mã ca ca.

Phương Tiểu Nhu liếc nhìn hắn một cái, nhíu mày không vui, bĩu môi đẩy Lâm Gia Nam về sau.

"Tớ mới không cần cậu làm ba, Tiểu Mã ca ca phải đóng vai ba."

Lâm Gia Nam không có cách, cuối cùng miễn cưỡng đóng vai con trai.

Tức giận đứng ở một bên.

Truyện convert hay : Thiên Tài Thần Y Hỗn Đô Thị

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện