Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

59: Trái Tim Mong Manh


trước sau


Buổi chiều tối cùng nhau ăn cơm, Hạ Nhiên Y mang chuyện gặp Lương Nam và Nhã Thi kể lại cho Giang Dụ Thần nghe, thái độ anh vô cùng thảnh thơi, một lời tuyên bố: “Mặc kệ bọn họ, dù sao anh cũng không để bọn họ được lợi khi từng làm tổn thương em, đều là một lũ vô dụng”
Hạ Nhiên Y bật cười, nói ra được bức xúc trong lòng liền thoải mái.

“Phải rồi, anh đã thay em góp vốn vào dự án xây trường học, cũng đã đặt váy để tham dự tiệc cưới của Lạc Quân, cuối tháng này công ty sẽ tổ chức tiệc chúc mừng”
Hạ Nhiên Y lo lắng nhìn Giang Dụ Thần, xót xa hỏi: “Từ giờ đến đầu năm sau anh đều bận?”
“Sao vậy?” Giang Dụ Thần bị biểu cảm Hạ Nhiên Y làm bất an theo: “Em có kế hoạch gì à?”
“Không có, chỉ hỏi như vậy” Hạ Nhiên Y lắc đầu phủ nhận.

Giang Dụ Thần nghiêm túc ngẫm nghĩ, sợ bỏ qua dịp quan trọng của Hạ Nhiên Y, nghĩ ra liền thốt lên với vẻ mặt gian tà: “À, dạo gần đây “thiếu nợ” nên em muốn đòi sao?”
Vừa nghe sơ cũng đủ hiểu hết nội dung ẩn ý phía sau, Hạ Nhiên Y cau mày kỳ thị nhìn Giang Dụ Thần nhưng rất nhanh thu về dáng vẻ bình thường.


Trước đây Hạ Nhiên Y cứ nghĩ Giang Dụ Thần luôn lấy chuyện lên giường làm mục đích cho bất kỳ mối quan hệ nào giữa cả hai, sau đó cô đã nhận ra mỗi ngày trôi qua thì con người thật của anh cũng được thể hiện ra từng chút một.

Chàng công tử Giang Dụ Thần ăn chơi mà Hạ Nhiên Y biết thật chất chỉ là một thanh niên mới lớn, anh thích ăn cơm nhà nấu, thích ngủ nướng mỗi buổi sáng, bản thân là một người hành động theo cảm tính nhưng luôn có kế hoạch rõ ràng trong mỗi quyết định.

Trong lúc Hạ Nhiên Y đang nghĩ tốt cho Giang Dụ Thần, anh bất ngờ bế cô lên đi về phía cầu thang, ngay khi tỉnh táo cô liền vùng vẫy phản kháng: “Anh làm gì, em chưa ăn xong”
“Đợi em ăn no em lại buồn nôn”
Lên cầu thang, Hạ Nhiên Y bám tay cầm không cho Giang Dụ Thần tiếp tục di chuyển, cô hoang mang cầu xin: “Em sẽ không đâu, để em ăn cơm xong, nếu không nửa chừng em tụt đường ngất thì không ai cho anh “trả nợ” đâu”
Giang Dụ Thần nghiêng người khiến Hạ Nhiên Y không thuận thế bị tuột tay ra khỏi tay cầm cầu thang, thản nhiên đáp: “Khi nào em sắp ngất rồi anh sẽ để em xuống ăn”
“Đừng, đừng mà, em xóa “nợ” cho anh, không cần trả” Hạ Nhiên Y khóc thét không ra nước mắt.

Đứng dưới vị trí một nạn nhân thường xuyên bại trận dưới thân Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y đã rút được kinh nghiệm xương máu cho chính mình.

Mỗi ngày đều “làm” vẫn tốt hơn dồn nhiều ngày “làm” một ngày, bởi tinh lực của Giang Dụ Thần như hố đen không đáy, một lần bùng phát thì Hạ Nhiên Y chỉ còn một phần ba cái mạng.

Bị ném lên giường, tấm rèm được phủ xuống, ánh đèn vàng từ chỗ rèm cửa sổ hắt vào càng khiến không gian thêm mờ ảo.

Hạ Nhiên Y hốt hoảng ngồi dậy, nghiêm túc ngăn chặn hành vi suồng sã của Giang Dụ Thần.

“Không được, sáng mai em có tiết”
“Bây giờ còn chưa đến bảy giờ tối” Giang Dụ Thần quỳ trên giường vừa nói vừa cởi áo.


Hạ Nhiên Y khóc không ra nước mắt, chắp tay hạ giọng nài nỉ: “Anh đã nói trước hôm em đi học anh sẽ không “làm” sao? Tha cho em lần này đi, nếu không em phải bỏ oan một buổi học, xin anh mà”
Giang Dụ Thần chợt dừng lại, biểu cảm vô tội dưới ánh đèn lại càng mang cảm giác gợn đòn: “Đến mức này rồi còn muốn anh thôi? Em như thế này là đang dồn ép hàng triệu sinh linh bé nhỏ đấy”
Hạ Nhiên Y dở khóc dở cười, mặt dày đáp: “Anh giữ chúng đi, chúng ra ngoài cũng không sống được”
Giang Dụ Thần bị Hạ Nhiên Y làm cho nghẹn lời, cuối cùng cũng phải từ bỏ nhưng không chịu thua, nhân lợi thế liền đưa ra yêu cầu: “Hôm nay không tính nữa, chúng ta bàn chuyện khác”
Linh tính mách bảo Hạ Nhiên Y sắp có chuyện cực kỳ lớn Giang Dụ Thần sẽ đánh vào cô, cô hít thở không thông mở lời e dè: “Chuyện gì?”
Giang Dụ Thần ngồi đối diện Hạ Nhiên Y, nắm tay cô kéo lên ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói: “Chuyện hôn lễ của chúng ta”
“Không phải! quá gấp rồi?” Hạ Nhiên Y bất an, chuyện Giang Dụ Thần và Tô Tiểu Vy mới qua không lâu, nếu cô và anh hiện tại công khai kết hôn chỉ sợ mọi chuyện lại trở nên phức tạp.

Trái ngược với sự lo lắng của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần vô cùng thản nhiên bác bỏ: “Anh đâu có nói là chúng ta phải kết hôn ngay, anh muốn em viết bản kế hoạch chi tiết về hôn lễ của chúng ta”
Hạ Nhiên Y ngớ người vài giây, khó hiểu bật ra: “Tại sao lại là em viết bản kế hoạch?”
“Em không muốn?”
Giang Dụ Thần lên giọng ở cuối câu, Hạ Nhiên Y lập tức nhận ra vấn đề vội gật đầu lia lịa trước khi anh đổi ý thực hiện hành vi đen tối.

“Em làm, em làm mà”

“Rất tốt” Giang Dụ Thần gật gù hài lòng, dáng vẻ kiêu ngạo của người nắm kèo trên ra lệnh cho Hạ Nhiên Y: “Nhớ cho rõ, hôn lễ này là mặt mũi của của anh, mà anh lại là ông chủ lớn, thế nên tuyệt đối không thể qua loa, tất cả những tiểu tiết nhỏ nhất cũng phải chú ý”
“Là chúng ta cưới nhau, đâu phải một mình em cưới anh” Hạ Nhiên Y cằn nhằn không cam tâm, Giang Dụ Thần vừa nhướng mày một cái cô liền thay đổi một trăm tám mươi độ thuận theo: “Em nhớ rồi”
“Ừm” Giang Dụ Thần hài lòng trước phản ứng của Hạ Nhiên Y, tiếp tục đắc ý: “Thời hạn cho em là sau Tết, đến lúc đó mà không có bản kế hoạch chi tiết cho anh thì đừng trách anh không để em có sức đến trường”
“Em biết rồi” Hạ Nhiên Y không tự nguyện thỏa thuận, lầm bầm chê bai: “Anh lớn như vậy còn bắt em làm kế hoạch cưới anh, anh không sợ người khác biết sẽ chê cười anh sao?”
Giang Dụ Thần cười hắt ra, tỏ vẻ thấu tình đạt lý: “Anh lấy được vợ thì sợ gì bị người ta chê cười? Chưa kể vợ anh chỉ mới mười tám tuổi, đây là chuyện đáng lên mặt mới đúng”
Hạ Nhiên Y khó tin dõi mắt theo Giang Dụ Thần nằm xuống bên cạnh, anh dùng tay chống đầu nghiêng qua phía cô, anh vờ thở dài khổ tâm lộ liễu: “Chuyện anh quan tâm là phải đường đường chính chính gả cho em công khai trước khi anh trở thành ông chú ba mươi tuổi”
Không rõ vì sao khi nghe câu này từ miệng Giang Dụ Thần lại khiến Hạ Nhiên Y cảm thấy rất ấm lòng, thời gian qua tuy không quá nhiều nhưng lại có rất nhiều chuyện xảy ra làm thay đổi mọi thứ, kể cả con người đáng sợ của anh lúc ban đầu cũng dần trở nên đáng yêu.

Hạ Nhiên Y cong môi cười ngây ngốc, lầm bầm mắng yêu: “Không biết tự trọng!”
Xung quanh im ắng nên Giang Dụ Thần nghe thấy lời Hạ Nhiên Y, anh không hề bị tác động, thậm chí thẳng thắn thừa nhận: “Giữa chúng ta không cần tự trọng”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện