Hai hôm sau Nhã Thi hết tiết liền đến lớp của Hạ Nhiên Y, may mắn cho cô là có quen bạn học cùng lớp Hạ Nhiên Y.
Đến trước cửa lớp, Nhã Thi giữ một nữ sinh đang đi ra hỏi thăm: “Cho hỏi Hạ Nhiên Y ra khỏi lớp chưa?”
“Nhiên Y? Cô ấy mới về hai phút trước, cậu tìm thì đuổi theo chắc kịp đấy, cô ấy đi ra hướng cổng chính”
“Cảm ơn” Nhã Thi nói vội rồi nhanh chóng đi ra hướng cổng chính, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Hạ Nhiên Y vừa ra khỏi cổng trường đi thẳng đến xe Giang Dụ Thần đang đợi, từ phía bên trái bỗng có tiếng đàn ông trung niên gọi tên, cô dừng bước xoay đầu nhìn, vẻ mặt một màu lạnh lùng.
“Nhiên Y, đúng là con rồi” Hạ Chi Quang mừng rỡ vì gặp được Hạ Nhiên Y ngay khoảng thời gian này.
“Ông là ai?” Hạ Nhiên Y vô cảm cố tình vờ hỏi.
Hạ Chi Quang nghe xong có hơi giật mình, vội nói: “Là cha, Hạ Chi Quang, con quên rồi sao?”
Biểu cảm Hạ Nhiên Y lạnh lẽo, thái độ cực kỳ xa lạ: “Tôi nhớ trước đây ông từng nói thà chết cũng không gặp lại tôi và mẹ tôi, lời thề linh nghiệm lắm, cẩn thận nhé”
Hạ Nhiên Y quay người đến xe Giang Dụ Thần, tay vừa chạm vào tay nắm thì Hạ Chi Quang bỗng giữ tay cô lại, trông ông ta cực kỳ khẩn thiết ăn năn: “Nhiên Y, cha đã hối hận lâu lắm rồi, cha cũng đã tìm mẹ con con rất lâu nhưng không gặp”
Ánh mắt Hạ Nhiên Y lộ rõ tia chán ghét, không chút e dè thẳng thắn vạch mặt: “Tìm sao? Tôi và mẹ tôi vẫn ở ngôi nhà cũ nát đó cách đây gần nửa năm, vậy tại sao tôi không thấy ông tìm về?”
“Cha...”
Hạ Nhiên Y hất tay Hạ Chi Quang ra, không chờ ông ta biện minh mà trực tiếp nói: “Đừng tưởng tôi không biết ông tìm tôi là vì nguyên nhân gì, kẻ tham lam như ông, sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo thôi”
Hạ Nhiên Y mở cửa lên xe, Giang Dụ Thần đợi cô cài dây an toàn liền lái xe rời đi.
Qua kính chiếu hậu, Hạ Nhiên Y vẫn thấy Hạ Chi Quang đứng đó nhìn theo, trên mặt ông ta mang theo biểu cảm phức tạp.
Xe chạy được một đoạn, Giang Dụ Thần bật cười lên tiếng cảm thán: “Ngầu quá, sau này anh phải xách dép theo em học hỏi mới được”
Hạ Nhiên Y cong môi cười nhạt, đáp lại lời đùa vô vị của Giang Dụ Thần: “Chỉ sợ anh không có dép mà xách”
Giang Dụ Thần cười hắt ra khó tin, mấy hôm trước anh còn cho rằng Hạ Nhiên Y của anh thật đáng thương, nhưng xét cho cùng thì người đáng thương mới chính là anh.
Hai giờ chiều, công ty ML chính thức đưa ra danh sách chốt số cổ phần được bán ra, chỉ có tổng năm mươi phần trăm tổng số trong công ty con được bán, và chỉ duy nhất ba người may mắn được ăn may ngay lúc giá cổ phiếu sẽ có xu hướng tăng thêm.
Và tuyệt nhiên Hạ Chi Quang không có may mắn đó, trừ phi mua lại của người được sở hữu nhưng tiền đang vào họ chẳng có lý nào lại bán ngay thời điểm này.
Việc cứu vãn mối quan hệ tình thân xem như thất bại, mỗi khi chạm mặt Hạ Chi Quang chỉ thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Nhiên Y dành cho ông ta.
Hạ