Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 7


trước sau

19.

Tôi đã cùng từng với hắn nói về cái chết.

Cuộc sống này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thời gian trong lúc chúng ta không để ý cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Ngày đó hắn ở trên điện thoại nhìn thấy được một câu chuyện xưa, cứ nhất quyết muốn đọc cho tôi nghe, chuyện kể về một đôi đồng tính đã cùng nhau sống hơn nửa cuộc đời, bọn họ cùng nhau vượt qua thất niên chi dương, chịu đựng mọi ánh mắt của người khác, trải qua sinh hoạt bình thường nhưng cuối cùng bọn họ lại không thể vượt qua bệnh tật, sinh tử hai đường.

Sau khi đọc xong, chúng tôi đều im lặng

Tôi nhịn không được mà tự hỏi, liệu đây có phải là kết cục của chúng tôi trong tương lai hay không?

“Mục Ca, chúng ta lập ra một lời hứa hẹn được không?”

“Hứa hẹn điều gì?”

“Nếu, anh nói là nếu, anh và em âm dương cách biệt, cho dù là ai đi trước, cũng phải chờ người phía sau, được không?”

Lục Giang Minh cẩn thận hỏi.

Tôi lắc đầu.

Hắn thoạt nhìn có hơi thất vọng.

“Vì sao vậy?” Lục Giang Minh ánh mắt buồn bã

“Nếu như em yêu anh, em sẽ luyến tiếc bỏ lại anh một mình cô độc trên thế gian này, rốt cuộc người còn sống mới là đau khổ nhất.”

Khi đó tôi thầm hạ quyết tâm nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, tôi nhất định phải sống lâu hơn Lục Giang Minh, như vậy hắn sẽ không phải chịu nỗi đau mất đi bạn đời.

Nhưng hiện tại, tôi muốn hắn sẽ đau khổ suốt quãng đời còn lại

Sau khi Dư Mục Ca một lần nữa bắt gặp Lục Giang Mình và Hàn Lâm lăn giường cùng nhau, cậu không hề nói gì mà là trực tiếp thay đổi chìa khóa cùng ổ khoá nhà, sau đó thu dọn đồ đạc của Lục Giang Minh rồi vứt ra ngoài.

Hai người cứ như vậy mà tách ra.

Lúc đó Lục Giang Minh cảm thấy rất mất mặt, trong lòng rất bực bội vì sao Dư Mục Ca lại không hiểu chuyện, dù sao thì hắn cùng Hàn Lâm chỉ chơi qua đường mà thôi, hắn không hiểu nổi hà cớ gì mà Dư Mục Ca lại tức giận lớn đến như vậy.

Vì vậy Lục Giang Minh hơn một tháng cũng không trở về nhà, ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm, hắn căn bản không biết tình trạng khi ấy của Dư Mục Ca đã tệ đến mức nào.

21

“Bác sĩ Lương, chắc anh ấy đã chán ghét tôi rồi.” Thanh niên ngồi ở trên sofa, thanh âm không hề phập phồng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Bác sĩ Lương rất dịu dàng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn kể hết mọi chuyện.

“Tôi đã hơn một tháng không gặp anh ấy.” Dư Mục Ca nhẹ giọng nói “Nhưng cháu biết là anh ấy đang ở bên cạnh những người khác.”

“Cậu phải rời khỏi đây à?” Bác sĩ Lương rũ mắt hỏi

“Ừm.” Ngón tay đặt trên đùi của Dư Mục Ca khẽ run lên

“Cậu muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa cả đời hay sao?” Bác sĩ Lương nghe ra sự chần chờ của cậu

“….” Dư Mục Ca dừng một chút, thấp giọng nói: “ Tôi không muốn rời đi”

“Bác sĩ Lương, tôi vẫn còn thích anh ấy.”

“Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có anh ấy.”

“Anh ấy là lẽ sống của tôi.”

Cũng là cả thế giới của tôi

Là sự tồn tại đau thấu tâm can khi bị người ta cắt lấy.

Bọn họ đều nói trong mắt tôi không chứa nổi một hạt cát, là người nói cắt liền cắt đứt một cách sạch sẽ.

Nhưng nghĩ đến người kia là Lục Giang Minh, tôi không nhịn được mà ở trong lòng cho hắn thêm một cơ hội.

Tôi thật là một kẻ không có tiền đồ.

“Cậu có thể thử rời đi hắn ta một thời gian ngắn, nhìn xem cuộc sống không có hắn ta thì sẽ như thế nào.”

Dư Mục Ca đồng ý.

Sau đó cậu đã bị Lục Giang Minh tìm trở về.

22.

Rời xa hắn ngày đầu tiên, trong đầu óc tôi đều là hình bóng của hắn.

Rời xa hắn tuần đầu tiên, tôi rất muốn quay trở về cạnh hắn.

Rời xa hắn tháng đầu tiên, tôi nhịn không được lấy ảnh của hắn ra xem, sau một thời gian tôi đã buông bỏ suy nghĩ muốn liên lạc với hắn.

Vì vậy tháng đầu tiên sau khi rời khỏi hắn, tôi đã đưa ra một quyết định.

Lần này là lần cuối cùng tôi rời khỏi hắn, hắn tìm không thấy tôi nhưng tôi nhìn thấy hắn đang mỉm cười.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện